TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 217: Lập phái

Khu vực ngoại ô phía nam Vô Thiên thành có một trang viên.

Chủ nhân của trang viên tên là Vân Kình Phi, biệt danh là Toái Tâm Đao.

Hắn có danh hiệu Toái Tâm Đao không phải vì một đao xuyên tim mà vì hắn giết người tru tâm, trước khi giết một ai chắc chắn sẽ sỉ nhục đối thủ, tiêu diệt tâm chí, công kích tâm thần, khiến người ta chết mà không cam tâm, căm thù tới nghiến răng nghiến lợi.

Đối thủ càng uất ức, hắn càng vui vẻ.

Còn muốn làm được chuyện này cách tốt nhất là trước khi giết người là diệt sạch môn phái, tiêu diệt thứ mà người đó yêu mến nhất.

Vì vậy Toái Tâm Đao còn được gọi là Diệt Môn Đao.

Đây là Toái Tâm Đao, ngươi không đau lòng ta rơi lệ, người khác thương tâm ta vui vẻ.

Hai mươi năm trước, nghe nói Toái Tâm Đao đắc tội với đại năng của Cực Chiến đạo, bị ép chạy trốn vào trong Vô Thiên thành, dùng tu vi Vạn Pháp đỉnh phong và thủ đoạn không còn nhân tính, cuối cùng trở thành một trong Thập Đại Ác của Vô Thiên thành.

Vô Thiên thành vô pháp vô thiên, đông đảo giặc cướp, nhưng đối mặt với Toái Tâm Đao, đa số bọn họ chẳng khác nào trẻ con ngoan ngoãn.

Thế nhưng bây giờ vị Toái Tâm Đao hung ác nổi tiếng thiên hạ này lại buông thõng tay đứng bên dưới, chính mình ngoan ngoãn như đứa trẻ con.

Trên ghế chính có ba người ngồi.

Người bên trái là một cô bé, tay còn ôm một con búp bê vải rách nát.

Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã.

Người bên trái lại là một ông lão, tay cầm cái kéo, đang cắt một người giấy.

Chỉ Quỷ - Hà Giang Minh.

Chính giữa là một làn mây mù quỷ dị ngưng tụ thành hình người, không nhìn ra là ai nhưng tỏa ra sát khí vô hạn.

Vân Quỷ - Tử Lão!

Tam quỷ của Mộc Khôi tông cùng đến đây, bất cứ ai cũng có thể áp đảo Vân Kình Phi, chẳng trách vị đại ác của Vô Thiên thành lại thức thời như vậy.

Phía dưới bốn người này còn có 1 người đang đứng.

Một bộ áo trắng, dáng dấp văn nhã như công tử, không ngờ còn tô môi đỏ, khiến người ta có cảm giác yêu diễm.

Hắn tên là Tô Hồng Nhan.

Tuy cái tên rất nữ tính nhưng thật sự là nam nhân.

Tam Quỷ không nói một lời, Vân Kình Phi và Tô Hồng Nhan lặng lẽ đứng yên, bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Mãi tới khi phương xa có tiếng bước chân khe khẽ.

Ninh Dạ chắp tay, nhàn nhã bước vào trong sảnh, như trở lại gian nhà của bản thân.

Ánh mắt đảo qua tam quỷ, cuối cùng hạ xuống người Vân Kình Phi.

“Toái Tâm Đao - Vân Kình Phi?” Ninh Dạ hỏi.

Vân Kình Phi cho y một nụ cười ‘hiền lành’.

Ninh Dạ lại nhìn sang Tô Hồng Nhan: “Ngươi là Tô Hồng Nhan?”

Tô Hồng Nhan mỉm cười: “Chính là tại hạ.”

Ninh Dạ khẽ gật đầu: “Chuyện Thường Xá, ngươi làm tốt lắm.”

Thường Xá chết trong tay Tô Hồng Nhan.

Nghe Ninh Dạ lên tiếng, Tô Hồng Nhan mỉm cười nỏi: “Chỉ cần Ninh thiếu gia không giao tiểu nhân ra để lập công là được.”

Ninh Dạ lắc đầu: “Bây giờ tiêu chuẩn lập công của ta là cảnh giới Vạn Pháp, ngươi còn chưa đủ tư cách.”

Tô Hồng Nhan cười khổ, không biết nên vui vẻ hay buồn bã vì câu nói này.

Nguyên Mục Dã đã nói: “Được rồi, chúng ta đã làm những gì ngươi cần rồi, tiếp theo ngươi định thế nào?”

“Người đâu?” Ninh Dạ hỏi.

Nguyên Mục Dã vỗ tay.

Một đám người đi ra, khoảng hơn hai mươi người, đa số còn rất trẻ, đều là cảnh giới Tàng Tượng hoặc Hoa Luân, người cầm đầu tuổi tác khá lớn, là tu sĩ cảnh giới Vạn Pháp.

“Điền Viễn Trung tham kiến Ninh sứ.” Người cầm đầu thi lễ với Ninh Dạ, những người còn lại đồng thời hành lễ.

Ninh Dạ nói: “Các ngươi từ đâu tới?”

Điền Viễn Trung trả lời: “Chúng ta đều là đệ tử Mộc Khôi tông, chia ra hành động bí mật ở nhiều chỗ trong cửu châu, Lần này môn phái triệu tập, cố ý gọi chúng ta về.”

Ninh Dạ: “Đã bao giờ để lộ thân phận chưa?”

Điền Viễn Trung: “Ninh sứ yên tâm, trước đây chúng ta gần như không nhận nhiệm vụ môn phái, vì vậy thân phận chưa bao giờ bị bại lộ, sở học cũng là tiên pháp các phái khác, không liên quan gì tới Mộc Khôi tông.”

“Tốt lắm.” Ninh Dạ gật đầu: “Nhưng chỉ chừng này người vẫn không đủ, tiếp theo là chuyện lập phái.”

Nguyên Mục Dã cười nói: “Cái này thì đương nhiên rồi. Nhưng vấn đề hiện giờ là thực lực của bọn họ còn chưa đủ, khó mà đặt chân trong Vô Thiên thành.”

Ninh Dạ lắc đầu: “Ta không cần đặt chân mà là thay thế.”

Hà Giang Minh mỉm cười: “Chỉ cần trong Vô Thiên thành, có thể tiêu diệt trong nháy mắt.”

Nếu câu này bị đồn ra ngoài, e là người trong Vô Thiên thành sẽ cực kỳ kinh hãi, những ngày tốt lành của đám người ngoài vòng pháp luật sẽ kết thúc vì một câu nói của Ninh Dạ.

Nhưng đây chính là khí thế của Cửu Đại Tiên Môn.

Ngươi tồn tại được chỉ vì ta cho phép ngươi tồn tại, nếu ta không muốn, ngươi sẽ lập tức tan thành tro bụi.

Nhưng Ninh Dạ tiếp tục lắc đầu: “Vấn đề chính là đây, Mộc Khôi tông không thể trực tiếp ra tay, tối đa là âm thầm trợ giúp. Bề ngoài thì thế lực giải quyết chuyện này buộc phải là Vân Tuyệt môn.”

Vân Tuyệt Môn!

Đây là đại sự mà sau này Ninh Dạ phải làm.

Thành lập một môn phái hoàn toàn mới trong Vân Tuyệt cổ địa này!

Lý do đương nhiên là vì Đông Phong quan.

Nếu định thuê Đông Phong quan từ Hắc Bạch thần cung, chuyện này là không thể.

Ít nhất là không thể đối với Hắc Bạch thần cung.

Vì vậy đề xuất một phương án trung gian nhờ môn phái khác giao dịch với Hắc Bạch thần cung. Thông qua bọn họ lấy được Đông Phong quan rồi chuyển cho Mộc Khôi tông.

Thế nhưng muốn làm như vậy cũng không dễ dàng gì. Đầu tiên là môn phái khác dựa vào đâu mà đòi lấy Đông Phong quan? Tiếp theo là cho dù thành công rồi làm sao chuyển cho Mộc Khôi tông? Với quan hệ giữa Hắc Bạch thần cung và Mộc Khôi tông, cho dù thế nào cũng không chấp nhận để Đông Phong quan rơi vào tay Mộc Khôi tông, cho dù chuyển nhượng cũng không được.

Vi vậy Ninh Dạ nghĩ ra phương thức tư thông khác.

Lập phái!

Xây dựng môn phái trung lập, nhìn bề ngoài không liên quan gì tới Mộc Khôi tông nhưng thực tế lại là môn phái thuộc hạ của Mộc Khôi tông.

Cứ thế, Đông Phong quan rơi vào tay môn phái này, chẳng khác nào rơi vào tay Mộc Khôi tông.

Đầu tiên phải tới nơi rồi mới tính toán được.

Đương nhiên mục đích phía sau đề xuất này là xây dựng cơ sở để tương lai Ninh Dạ khôi phục Thiên Cơ môn - nếu không muốn Hắc Bạch thần cung biết quan hệ giữa môn phái này và Mộc Khôi tông, như vậy ngoài sáng thì người trong môn phái này không được có bất cứ quan hệ gì với Mộc Khôi tông, điều này cũng tạo cơ sở cho kế hoạch tương lai của y.

Kế hoạch lập phái Vân Tuyệt môn được đưa ra trong điều kiện như vậy.

Tử Lão cũng tán thành cách làm của Ninh Dạ: “Thành lập thế lực mới đương nhiên phải xây dựng trên sự sụp đổ của thế lực sẵn có. Nếu không có bước đệm này, như vậy cho dù Vân Tuyệt môn có đặt chân ở đây cũng không thể đứng vững.”

Nguyên Mục Dã cau mày: “Chỉ dựa vào bọn họ, làm sao dẹp yên Vô Thiên thành?”

Ninh Dạ đã nói: “Cái này ta sẽ nghĩ cách giải quyết.”

Hà Giang Minh: “Giải quyết thế nào?”

Nhân cơ hôi này Ninh Dạ đưa ra đề nghị: “Thu nhận người mới ở bên ngoài, mở rộng thế lực bản thân.”

Những người trước mắt đều là của Mộc Khôi tông, Ninh Dạ không hứng thú với bọn họ.

Nhưng dựa vào gián điệp vốn không thể thỏa mãn yêu cầu của một môn phái, cần hấp thu đại lượng người mới. Cứ thế, những người mới kia sẽ trở thành trụ cột của Thiên Cơ môn trong tương lai.

Còn Ninh Dạ, tuy y không phải chủ nhân của Vân Tuyệt môn, thế nhưng kể từ khi hắn đưa ra đề xuất ‘Vân Tuyệt môn tự giải quyết Vô Thiên thành’, người duy nhất có thể giải quyết vấn đề khó khăn này chỉ có y, cũng mang ý nghĩa đương nhiên Vân Tuyệt môn nằm dưới sự khống chế của y.

Thông qua cách thức này, ngay khi Vân Tuyệt môn được thành lập, Ninh Dạ đã âm thầm nắm quyền to, trở thành môn chủ ẩn danh của Vân Tuyệt môn.

Thủ đoạn bí mật, vô cùng hợp lý, thậm chí Mộc Khôi tông cũng không ngờ bên dưới bố trí của Ninh Dạ còn có kế hoạch tầng tầng lớp lớp.

Có thể nói, từ khi Ninh Dạ ý thức được có lẽ khẩu vị của Mộc Khôi tông sẽ tham lam thêm, mỗi chuyện y làm đều để đề phòng trong tương lai.

Còn bây giờ, ngoài sáng thì mọi thứ do Mộc Khôi tông khống chế.

Lúc này nghe Ninh Dạ nói vậy, Tử Lão nói: “Đương nhiên cần thu nhận người mới rồi, nhưng thực lực của môn chủ có hạn, e là không nhận được nhiều cao thủ.”

Thân phận gián điệp đã định trước là thực lực của bọn họ không quá mạnh, cho dù là Mộc Khôi tông, gián điệp mạnh nhất mà bọn họ triệu tập được chỉ là Điền Viễn Trung - Hắn là một tán tu mà Mộc Khôi tông cắm ở Vân châu. Còn gián điệp mạnh hơn thường có địa vị nhất định trong các môn phái, không thể vì kế hoạch này mà từ bỏ địa vị quý giá mà mình vất vả lắm mới chiếm được.

Dù sao trong tiên môn, chiến lực cao tầng quyết định địa vị, thế giới này rất thực tế, với thực lực của Điền Viễn Trung, thậm chí còn không thể hàng phục Ngự Phong Tử, đừng nói tới người mạnh hơn.

Không có chiến lực cấp bậc đỉnh phong, có nhiều người hơn nữa cũng chỉ là đưa đồ ăn.

Ninh Dạ nói: “Vì vậy còn phải tạo cơ hội cho bọn họ mạnh mẽ hơn.”

“Tạo cơ hội?”

“Đúng vậy, đừng quên kế hoạch mồi nhử.”