TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 216: Kéo xuống nước

Nhân Đầu dịch!

Đây là nơi chuyển giao đầu người nổi tiếng của Vô Thiên thành.

Đa số “sinh vật” trong Vô Thiên thành đều có tên trên bảng, đầu người có giá trị cao, không thể tùy ý lãng phí được.

Vì vậy có người cố tình mở một trạm trung chuyển đầu người ở đây, chuyên thu mua các loại đầu người.

Sau khi Ninh Dạ đi vào, một tên chưởng quầy mặt chuột đã đi tới.

Đúng là mặt chuột, vì đối phương có cái đầu chuột

Yêu!

Đúng hơn là bán yêu.

Bán yêu chủ yếu là kẻ có huyết thống của cả yêu lẫn người, theo mức độ pha tạp thường có hai phương hướng yêu hóa và nhân hóa.

Triệu Long Quang là điển hình của yêu huyết nhân hóa, chủ yếu là theo hướng người.

Nhưng còn một loại bán yêu, chính là yêu hóa.

Dựa theo pháp tắc của tu tiên giới, tiêu chuẩn của bán yêu là nồng độ của huyết mạch yêu tộc trong cơ thể lên tới ba phần mười

Kẻ đạt tới con số này chính là Yêu Thể Hoàn Hảo.

Thấp hơn mức này là nhân hóa, vượt qua mức này là yêu hóa.

Hôm đó Triệu Long Quang đột phá, huyết mạch yêu lực trong cơ thể tăng cao, đạt tới Yêu Thể Hoàn Hảo, tức là nồng độ huyết mạch là ba phần mười. Yêu Thể Hoàn Hảo có tính chất của cả người và yêu, khả năng tu hành tốt hơn người thường, đồng thời còn giữ được tính người và thiên phú tu hành ở mức độ nhất định.

Chưởng quỹ trước mặt là một bán yêu theo hướng yêu hóa, nồng độ huyết mạch đã vượt qua ba phần mười. Kẻ như vậy ngoài Thái Âm môn ra, có tới đâu cũng khó mà sống, có lẽ chỉ còn Vô Thiên thành là tiếp nhận.

Lúc này Ninh Dạ đặt cái đầu của Triệu Toàn Sơn lên quầy, chưởng quầy mặt chuột cầm đầu lên kiểm tra kỹ lưỡng một chút rồi cười nói: “Triệu Toàn Sơn, tên này còn nợ ta một bình rượu đấy, không ngờ mới đó đã chết rồi, đúng là đáng tiếc. Đây là 20 vạn linh thạch, mời quý khách nhận lấy.”

Ninh Dạ tiện tay cầm vài viên linh thạch đưa cho chưởng quỹ trước mặt: “Có vài chuyện cần thỉnh giáo.”

Chưởng quỹ không thèm nhìn linh thạch: “Một câu hỏi 100 linh thạch, dính tới cơ mật thì một ngàn đến mười vạn.”

“Đắt thế cơ à?” Dương Nhạc trừng mắt.

“Nơi này là Vô Thiên thành.” Chưởng quỹ cười ha hả.

Ninh Dạ không buồn để ý, lấy 100 linh thạch ra; “Nếu ta muốn giết người trong thành, có quy định gì không?”

Chưởng quỹ nhận lấy linh thạch: “Vô Thiên thành là vùng đất ngoài vòng pháp luật, chỉ cần không tới trêu chọc thành chủ, có giết bao nhiêu người cũng không có vấn đề gì. Nhưng chính vì vậy đa số người trong thành đều kết bè kết đảng để tự vệ, đắc tội một người có thể là đắc tội một đám người. Ngoài ra, có thể giết người nhưng không thể phá hỏng kiến trúc... nếu không sẽ bị phạt nặng.”

Ninh Dạ: “Tức là chỉ có vấn đề là có trêu được không chứ không có vấn đề là có thể trêu chọc không?”

Y đã biết đáp án này, giờ chỉ xác nhân lại một chút.

Chưởng quầy mỉm cười: “Đúng!”

“Được.” Ninh Dạ nói, lại đưa 100 linh thạch: “Nếu ta muốn tìm người làm việc, tìm ai thì thích hợp.”

“Ở đây là được.” Chưởng quầy không nhận linh thạch, hiển nhiên định buôn bán lấy.

Ninh Dạ tiện tay lấy một bức tranh ra, tên đó có vẽ một cô gái, chính là gương mặt của Thường Vũ Yên.

“Trong vòng hai ngày cô gái này sẽ bước vào Vô Thiên thành. Tìm một người để ý tới cô ta, nếu đến thì báo cho ta.”

‘‘Năm ngàn.’‘

“Được.”

Chưởng quầy cười xấu xa: “Cần ta giúp ngươi ra tay giết người không?”

“Không cần, báo cho ta là được.” Ninh Dạ nói xong đi ra khỏi Nhân Đầu dịch.

Phía sau Ninh Dạ, Dương Nhạc nhìn Ngự Phong Tử, lão già này rất gian xảo, giả bộ không thấy ánh mắt của hắn.

Dương Nhạc bất đắc dĩ đành nói: “Ninh sứ.”

“Hả?”

“Dương Nhạc có một chuyện không hiểu.”

“Ngươi định hỏi vì sao ta lại tìm người để ý tới Thường Vũ Yên?”

“... đúng vậy.”

“Vì ta muốn giết chết cô ta.” Ninh Dạ trả lời.

Câu trả lời này khiến Dương Nhạc thầm chấn động, ngay cả Ngự Phong Tử cũng bị dọa tới mức giật nảy mình.

Ninh Dạ muốn giết Thường Vũ Yên? Còn ngang nhiên nói ra?

“Năm xưa có một lần làm nhiệm vụ...” Ninh Dạ chậm rãi kể lại chuyện thủy yêu ở Tây hà, nhấn mạnh vào việc Thường Vũ Yên dùng oán báo ơn, lôi mình ra chắn đòn.

Dương Nhạc nghe vậy lập tức hiểu ra, hóa ra Thường Vũ Yên đắc tội với Ninh Dạ vì chuyện này.

Dương Nhạc: “Nhưng dù sao cô ta cũng là.... cháu gái của Tây điện chủ.”

Ninh Dạ cười lạnh: “Nếu không có thân phận này, vì sao ta phải nhịn cô ta tới bây giờ? Nhưng nơi này là Vô Thiên thành, là vùng đất ngoài vòng pháp luật, có xảy ra chuyện gì cũng khó mà biết được.”

Dương Nhạc nghe vậy đổ mồ hôi đầm đìa, ngươi muốn giết Thường Vũ Yên thì cứ giết, nói chuyện này với chúng ta làm gì?

Đương nhiên hắn không hiểu rồi, Ninh Dạ cố ý làm như vậy.

Thân phận của Ninh Dạ là Huyền Sách Sứ, còn mang theo bảo bối quan trọng của thần cung là Nguyên Cực Thần Quang, không thể ra ngoài một mình. Dương Nhạc và Ngự Phong Tử là trợ thủ của y, theo mức độ nào đó còn là đại diện của Hắc Bạch thần cung, hạn chế hành động của y.

Trong tình huống này, Ninh Dạ phải nghĩ cách kéo Dương Nhạc và Ngự Phong Tử xuống nước.

Thế nhưng không thể trực tiếp bộc lộ thân phận với bọn họ, quá nguy hiểm.

Vì vậy Ninh Dạ lùi một bước, tính theo cách khác, chọn mục tiêu là Thường Vũ Yên.

Ninh Dạ muốn giết Thường Vũ Yên, đây là chuyện tuyệt đối không thể công khai trong Hắc Bạch thần cung. Nhưng tính chất của viêc này kém xa thân phận thực sự của Ninh Dạ, chỉ là thù riêng.

Từ xưa tới nay người trong tiên muôn luôn khá rộng lượng với chuyện thù riêng, nếu không phải Thường Vũ Yên có thân phận đặc thù, Ninh Dạ có trực tiếp giết chết cũng không có vấn đề gì.

Cho dù tương lai chuyện Ninh Dạ giết Thường Vũ Yên bị bại lộ, cũng chỉ đắc tội với Tây Phong Tử, cùng lắm là bị Hắc Bạch thần cung trách phạt chứ không giết hắn - trong tình huống đó, Dương Nhạc và Ngự Phong Tử cũng không bán đứng Ninh Dạ vì chuyện này.

Vì vậy hành động của Ninh Dạ thực chất là dùng phương thức này để kéo bọn họ xuống nước.

Bây giờ vấn đề của Ninh Dạ là thân đơn thế cô, Dương Nhạc và Ngự Phong Tử làm việc cho Hắc Bạch thần cung chứ không phải cho y. Còn Ninh Dạ phải nghĩ cách chuyển biến bọn họ, khiến bọn họ thật sự thành người của mình.

Sa đọa vốn là từng bước một.

Đầu tiên bắt đầu từ chuyện nhỏ - trong mắt Ninh Dạ, giết Thường Vũ Yên chỉ là chuyện nhỏ, không mấy khó khăn.

Nhưng trong mắt Dương Nhạc và Ngự Phong Tử, đây lại là chuyện lớn bằng trời.

Lúc này đã biết mục đích của Ninh Dạ, Ngự Phong Tử cũng sợ tới nhảy dựng lên, bất đắc dĩ nói: “Ninh sứ đâu cần nói với chúng ta.”

Ninh Dạ lạnh lùng nhìn lão ta: “Nếu muốn trở thành người thân cận thật sự, không phải xem ngươi cống hiến bao nhiêu cho môn phái mà xem ngươi làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu cho cấp trên? Chẳng lẽ còn cần ta dạy đạo lý này?”

Ngự Phong Tử mắng thầm trong lòng, nếu ngươi không phải người của Hắc Bạch thần cung, ngươi tưởng ông đây còn phải nghe lời một tên Hoa Luân cảnh như ngươi chắc?

Nhưng đã lên thuyền giặc đâu dễ gì trốn thoát, đầnh ngượng ngùng gật đầu: “Cám ơn Ninh sứ đã chỉ điểm.”

Khác với Ngự Phong Tử, Dương Nhạc quyết đoán hơn nhiều, hắn nhanh chóng quyết định: “Ninh sứ đã có lệnh, Dương Nhạc tuyệt đối không chối từ!”

Lúc này Ninh Dạ mới nói: “Các ngươi không cần lo lắng. Không cần các ngươi ra tay giết người, ta tự có cách làm, chắc chắn không để lại sơ hở gì. Các ngươi chỉ cần hành động theo ý ta là được.

Dương Nhạc và Ngự Phong Tử cùng thở phào một hơi: “Rõ.”

Thấy bọn họ như vậy, Ninh Dạ nói: “Đầu tiên các ngươi tìm một quán trọ, ta ra ngoài một chút, các ngươi không cần đi theo.”

Nếu không có chuyện Thường Vũ Yên, e là có nói thế nào Dương Nhạc và Ngự Phong Tử vẫn muốn đi theo Ninh Dạ. Lúc này nghe y nói như vậy, hai người đồng thanh đáp ứng, tốt nhất là biết càng ít chuyện của Ninh Dạ càng tốt.