Câu nói của Hà Giang Minh như lưỡi đao đâm vào trong lòng Ninh Dạ.
Nhưng Ninh Dạ vẫn mỉm cười: “Thượng tiên nói đùa ra, Ninh Dạ dám để lộ, đương nhiên cũng có tự tin.”
Tử Lão chậm rãi nói: “Là vì Côn Lôn kính ư? Trong trận chiến ở phế tích Vô Thường tự, ngươi hấp thu rất nhiều lực lượng, dịch chuyển càn khôn, thể hiện thân thủ nhưng vẫn để lại kha khá.”
Ninh Dạ mỉm cười không nói gì.
Năng lượng nhận được ở phế tích Vô Thường tự đã tiêu hao hết để lấy mảnh vỡ.
Nhưng sau khi biết có lẽ Mộc Khôi tông đã phát hiện bí mật Thiên Cơ điện, Ninh Dạ vẫn luôn cố gắng bổ sung năng lượng cho Côn Lôn kính.
Nguyên Mục Dã lại nói: “Chúng ta đã biết ngươi có Côn Lôn kính, ngươi nghĩ chúng ta không chuẩn bị hay sao?”
Nói đoạn, hắn giơ tay lên, gian nhà bên dưới đã xuất hiện ánh sáng của trận pháp, hiển nhiên là trận pháp cấm không.
Nhưng Côn Lôn kính dẫu sao cũng là thần vật thượng cổ, trận pháp cấm không này có tác dụng hay không còn khó mà nói, quan trọng là Ninh Dạ bổ sung được bao nhiêu năng lượng cho Côn Lôn kính, chuyện này thì không ai biết, thậm chí bản thân Ninh Dạ cũng không biết nếu bây giờ y sử dụng Côn Lôn kính, liệu có trốn được khỏi đây không.
Nhưng Ninh Dạ không định trốn
Y biết nếu Mộc Khôi tông muốn đoạt bảo vật, bọn họ đã ra tay từ lâu. Lúc trước không đoạt, bây giờ cũng chẳng cần vội vã như vậy. Thời khắc này bọn họ làm vậy một là để kiểm chứng có thật Thiên Cơ điện đang trên tay y hay không, hai là để xem y còn thủ đoạn gì, ba là áp chế y để sau này dễ khống chế hơn.
Nhưng ngược lại, nếu Ninh Dạ thật sự không có thủ đoạn gì, vậy thăm dò và áp chế cũng có thể chuyển thành cướp đoạt.
Vì vậy Ninh Dạ cười nói: “Tuy Côn Lôn kính là thần vật trọng bảo, nhưng đầu tiên, bây giờ nó chỉ là bảo vật đã tan vỡ, tác dụng có hạn. Thứ hai, không có tâm pháp Thiên Cơ cũng khó mà phát huy tác dụng. Mộc Khôi tông không cần vì vật này mà bỏ qua người hữu dụng như Ninh Dạ. Huống chi... có lẽ tự ta không thể chạy thoát nhưng chắc chắn Thiên Cơ điện có thể mang theo Nguyên Cực Thần Quang chạy thoát.”
Sau khi y lên tiếng, trên Thiên Cơ điện lấp lánh ánh sáng, dẫn dắt ánh sáng không gian huyền ảo vô tận, như có thể phá không bay đi bất cứ lúc nào.
Năm xưa Thiên Cơ điện được Côn Lôn kính dẫn dắt có thể chu du khắp vạn giới, trong tình huống không mang theo người, đúng là người khác không thể đoạt được, đây cũng là chỗ dựa lớn nhất của Ninh Dạ.
Nguyên Mục Dã cười lạnh: “Nhưng nếu có ngày ngươi thu thập đủ tất cả mảnh vỡ, liệu ngươi có muốn tái hiện vinh quang năm xưa của Thiên Cơ môn hay không? Có lẽ chúng ta nên làm theo Hắc Bạch thần cung, lập tức ra tay bóp chết uy hiếp từ trong trứng nước? Chúng ta không có được thì người khác cũng đừng hòng.”
Trong chuyện này, suy nghĩ của Mộc Khôi tông cũng giống với Hắc Bạch thần cung, quan trọng nhất không phải là mình sở hữu mà là người khác không được sở hữu.
Ninh Dạ trả lời: “Thật ra không cần phải vậy. Ta tin rằng không cần ta nói thì chư vị cũng hiểu, chắc chắn Thiên Cơ điện không thể khôi phục hoàn chỉnh... Đã vạn năm trôi qua, vật đổi sao dời, năm tháng trôi qua, bao nhiêu thần vật trọng bảo đã tan thành tro bụi trong dòng sông lịch sử. Các ngươi nhìn mảnh vỡ Vạn Tượng đồ này đi, ta thu được ba mảnh cũng chỉ là một điểm nhỏ của tảng băng chìm, vốn chẳng có năng lực gì. Còn bây giờ số mảnh vỡ Thiên Cơ điện còn tồn tại đâu chỉ hơn trăm? Tương lai cho dù ta thu thập đủ, e rằng vẫn khó có thể phát huy một phần vạn huy hoàng và vinh quang của bảo vật này năm xưa. Thiên Cơ môn muốn dùng Thiên Cơ điện để quật khởi, dẫu sao cũng chỉ là người si nói mộng. Hắc Bạch thần cung muốn bóp chết uy hiếp là vì có thể nhẹ nhõm giải quyết mầm họa, đây chỉ là hành động tiện tay diệt trừ chứ chưa chắc đã coi trọng. Ta lại khác, bây giờ vận mệnh của ta đã quấn chặt lấy Mộc Khôi tông, Mộc Khôi tông hiểu rõ mọi thứ của ta. Ta không phải mầm họa mà là có thể là cánh tay đắc lực trong tương lai.”
Nói xong Ninh Dạ đã phóng thích Vạn Tượng đồ.
Nguyên Mục Dã chỉ tay vào hư không, hạ xuống Vạn Tượng đồ, Vạn Tượng đồ tỏa ra hào quang rực rỡ, đã xuất hiện tầng tầng lớp lớp ảo cảnh, nhưng trong mắt Nguyên Mục Dã nó chỉ nực cười như con hát diễn trò.
“Sao hiệu quả lại kém đến vậy?” Hà Giang Minh đã thấy rõ, đúng là ba mảnh vỡ Vạn Tượng đồ, bên trên còn có dấu vết hỏng hóc.
Nhưng năng lực mà ba mảnh vỡ thể hiện lại yếu ớt đến đáng thương.
Đương nhiên hắn không biết lý do là vì Ninh Dạ đã luyện hóa tám phần mười năng lực Vạn Tượng đồ vào Âm Dương pháp châu.
Ngay cả đám người Tử Lão thấy vậy cũng không biết nên nói gì - đúng là năng lực của Thiên Cơ điện quá yếu kém.
Đương nhiên bọn họ cho rằng chủ yếu vì Thiên Cơ điện tan vỡ quá nặng nề - dù sao không ai biết trước đây Thiên Cơ điện vỡ thành bao nhiêu mảnh.
Đây cũng là điều Ninh Dạ đang mong chờ - muốn Mộc Khôi tông từ bỏ lòng tham đối với Thiên Cơ điện, biên pháp tốt nhất là khiến bọn họ coi nhẹ giá trị của thần vật này.
Nguyên Mục Dã đã lắc đầu: “Ba mảnh vỡ mà chỉ có chừng đó uy lực... Số mảnh vỡ được đã biết cũng hơn trăm rồi, còn chia thành mười thần vật, tính trung bình thì một thần vật chỉ có khoảng mười mảnh vỡ, cho dù thu phục hết cũng khó có tác dụng lớn.”
Tử Lão còn nói: “Thiên Cơ môn bị diệt đúng là oan uổng.”
Ninh Dạ đang muốn bọn họ nghĩ vậy, bèn nói: “Không sai, nhưng dù sao Thiên Cơ điện cũng là bảo vật của Thiên Cơ môn, là tín vật bản môn, dẫu sao cũng phải thu hồi. Còn ta xưa nay không ỷ vào nó. Ta luôn tin hiện tại chiến thắng quá khứ, sự phát triển của thời đại sẽ càng ngày càng tốt chứ không nên dựa cả vào cổ nhân.”
Đây lại là những lời chân thành của Ninh Dạ.
Trước khi bị diệt môn, Ninh Dạ đã nói không thể dựa vào Thiên Cơ điện. Tuy nó là thần vật nhưng đâu phải vô địch, huống chi nó đã bị mai một cả vạn năm, chịu vô số tổn hại, chắc chắn không thể tái hiện huy hoàng năm xưa.
Ninh Dạ có thể sử dụng Thiên Cơ điện làm được nhiều chuyện như vậy, đương nhiên có một phần vì Côn Lôn kính hoàn chỉnh tới hiếm thấy, nhưng quan trọng hơn hết là vì, y là Ninh Dạ!”
Nếu đổi lại là người khác, cho dù có Thiên Cơ điện cũng khó mà phát huy được tác dụng.
“hoang đường!” Nguyên Mục Dã lại không hài lòng: “Thời thái cổ, thiên đạo có bảy tầng, Niết Bàn chỉ là trung bình khá. Còn bây giờ trời khuyết mất hai, cao nhất chỉ có năm tầng. Hiện tại không bằng quá khứ đã là số mệnh rồi. Sao có thể nói hiện tại thắng được quá khứ?”
Hắn lại chú ý tới lời nói hiện tại chiến thắng quá khứ của Ninh Dạ.
Trong tiên giới, hiện tại không bằng quá khứ, đây là chân lý không thể chối cãi.
Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Thiên hạ có khiếm khuyết, chẳng lẽ không thể bù đắp? Chúng ta cầu đạo, cầu đại đạo chí cao trong thiên địa, không chỉ tở Trường Thanh giới mà phải vượt qua giới này, tung hoành dưới vòm trời. Giới này có năm tầng, ai biết giới khác ra sao. Chỉ cần chịu ra ngoài, trời đất rộng rãi, vòm trời vô tận. Sao lại đặt tầm mắt ở một tòa Thiên Cơ điện nhỏ nhoi? Thiên Cơ môn dù sao cũng chỉ có lực lượng một giới, chưa thể hoàn thiện Lượng Thiên thần thuật có phải vì bọn họ còn thiếu thực lực không? Không phải, là vì bọn họ chưa thật sự ra ngoài. Một Lượng Thiên thuật mà muốn bao quát toàn bộ thiên địa, cuối cùng chỉ là vọng tưởng mà thôi.”
Lời này khiến đám người Nguyên Mục Dã ngây dại.
Tử Lão đã cất tiếng cười trầm trầm: “Nói hay lắm! Thứ thật sự cường đại là chính bản thân mình chứ không phải ngoại vật. Nếu Thiên Cơ điện có thể thật sự xây dựng lại, khôi phục hoàn toàn, có lẽ nó có thể tung hoành Trường Thanh tiên giới. Thế nhưng vật đổi sao dời, chắc chắn Thiên Cơ điện không thể tái hiện huy hoàng năm xưa. Nếu có, huy hoàng đó nên thuộc về Ninh Dạ nhà ngươi chứ không phải thần vật. Nhưng...”
Tiếng ‘nhưng’ này của hắn khiến trong lòng Ninh Dạ giật thót.
Tử Lão đã nói tiếp: “Nhưng cho dù Thiên Cơ điện không thể khôi phục lại thời toàn thịnh, một khi thu thập đầy đủ, e là uy lực vẫn không thể coi thường. Ninh Dạ, dù sao ngươi cũng không phải người của Mộc Khôi tông chúng ta, làm sao chúng ta tin được tương lai chắc chắn ngươi sẽ không đối địch với Mộc Khôi tông đây?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Các ngươi không cần tin. Ít nhất bây giờ ta không có uy hiếp gì đối với các ngươi. Nếu có một ngày Mộc Khôi tông cảm thấy không thể khống chế được ta, lúc đó xử lý cũng không muộn.”
Nguyên Mục Dã đã âm trầm nói: “E là lúc đó đã chẳng kịp.”
Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Sao vậy? Đường đường là tiên môn đỉnh cao trong cửu châu, chẳng lẽ không có chút tự tin đó ư?”
Y vứt nan đề trở lại, khiến Nguyên Mục Dã cũng ngớ người.
Cuối cùng Hà Giang Minh cười ha hả nói: “Nói năng hay lắm. Chẳng trách có thể hô mưa gọi gió trong Hắc Bạch thần cung.”
Tử Lão đã nói: “Nếu không có tài thì làm sao gây ra sóng gió được đây? Ninh Dạ nói không sai, Mộc Khôi tông chúng ta đường đường là một trong Cửu Đại Tiên Môn, không đến mức không có chút tự tin như vậy.”
Ninh Dạ cúi đầu: “Cám ơn Tử Lão đại nhân tán thưởng!”
Y biết mình đã qua cửa này.
Quả nhiên Nguyên Mục Dã đã nói: “Chúng ta có thể không lấy Thiên Cơ điện, nhưng còn chưa đủ lý do để điều động Triệu Long Quang.”
Trong tình huống này, Ninh Dạ biết e rằng không lấy lợi ích thật sự ra sẽ không được, đành phải nói: “Nếu Triệu Long Quang tới đây, sẽ có lợi ích rất lớn cho các ngươi.”
“Là sao?”
“Tuy Vân Tuyệt cổ địa là âm mưu do chúng ta bố trí, nhưng đúng là nơi này còn có bí cảnh chưa được khai phá.”
“Ngươi nói cái gì? Ở đâu?” Đám người cùng kinh ngạc.
Ninh Dạ thốt lên ba chữ: “Tuyệt Vân lĩnh.”
Nghe y nói như vậy, áng mây đại diện cho Tử Lão đột nhiên phình to: “Ngươi có chắc không?”
“Chắc!” Ninh Dạ trả lời khẳng định.
“Vì sao ngươi lại chắc chắn ở đó có bí cảnh?”
“Vì ở đó cũng có một mảnh vỡ, hơn nữa rất có thể là mảnh vỡ Luyện Yêu tháp.” Ninh Dạ trả lời.
Thân là chủ nhân của Thiên Cơ điện, còn sử dụng Côn Lôn kính suy tính, Ninh Dạ có biết đáp án này cũng không có gì lạ.
Nguyên Mục Dã đã nói: “Chuyện này thì liên quan gì tới Triệu Long Quang?”
“Tuyệt Vân lĩnh cực kỳ nguy hiểm, dù sao cũng cần có người dò đường, lúc cần thiết còn hải hy sinh... Thái Âm môn là thích hợp nhất. Mảnh vỡ Luyện Yêu tháp... rất thích hợp để đối phó với Thái Âm môn!”
Tử Lão im lặng một lúc: “Ngươi có thể phá giải không?”
“Bây giờ thì chưa, trừ phi...”
‘‘Trừ phi cái gì?’‘
Ninh Dạ khẽ mỉm cười: “Trừ phi cho ta thêm mấy mảnh vỡ Thiên Cơ điện.”
Đằng nào cũng bại lộ rồi, Ninh Dạ thẳng thắn dùng công phu sư tử ngoạm.
“Được!” Tử Lão đáp ứng.
Tuyệt Vân lĩnh quá quan trọng đối với hắn, vì đó chính là nơi Ngũ Sát vân ngưng tụ nhiều nhất.
Nếu nhờ đó nhận được đóa Ngũ Sát vân thứ hai, chắc chắn thực lực của Tử Lão sẽ tăng cường rất nhiều.