TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 220: Tạo Hóa thần tọa

Trong Thiên Cơ điện, một chiếc vương tọa chìm chìm nổi nổi bên trên đại điện.

Tạo Hóa thần tọa!

Vương tọa này cổ kính uy nghiêm, khí thế hùng vĩ, phát ra hào quang huyền ảo. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện phần lớn vương tọa là hư ảo, chỉ có một phần nhỏ dưới đáy là thật.

Phần hư ảo kia đại biểu cho bộ phận bị thiếu hụt.

Xét theo quy cách, mảnh vỡ Tạo Hóa thần tọa vừa nhận được chỉ bằng một phần trăm của chỉnh thể.

Bốn phía của thần tọa còn có chữ viết xoay vòng, đây là thần thuật ứng với Tạo Hóa thần tọa, Vô Thiên thuật

Tạo Hóa thần tọa có tiếng là sáng tạo vạn vật, hái sao hái trăng, không gì không làm được, bản chất của nó thực ra là sáng tạo.

Nghe nói Tạo Hóa thần tọa hoàn chỉnh kết hợp với Vô Thiên thuật, nắm giữ năng lực sáng tạo vạn vật, có thể khiến vạn linh sinh trưởng, tài nguyên dồi dào, còn có thể thay đổi hiện thực.

Dùng cách nói hiện đại thì nó có thể trực tiếp tiến hành tăng cường vật chất ở phương diện vi mô, từ không thành có, chuyển hóa vật chất, không gì không làm được.

Nhưng đây là trạng thái lý tưởng của Tạo Hóa thần tọa, sự thật là nó cũng giống như Tuyền Cơ xích, Thiên Cơ môn vốn chưa thật sự hoàn thành nó. Đừng nói tới một số mảnh vỡ đã tiêu vong từ lâu, cho dù thu thập toàn bộ cũng không thể làm được.

Nhưng nếu chỉ phát huy một phần tác dụng thì vẫn có thể.

Bên trong quán trọ, Ninh Dạ ngồi ngay ngắn.

Đột nhiên y giơ ngón tay chỉ vào không trung, chỉ thấy dưới mặt đất hiện lên một quả cầu đất nho nhỏ, đột nhiên biến hóa, hình thành một người đất tí hon, có mũi có mắt, đi trên mặt đất vài bước rồi hoàn toàn sụp đổ.

“Hư không tạo vật?” Sau lưng Ninh Dạ xuất hiện hình bóng Thiên Cơ.

Nó nhìn đống đất vụn bên đưới: “Từng nghe Cửu Thiên Thần Thuật huyền ảo dị thường, Vô Thiên chi thuật có thể hư không tạo vật, sáng tạo khó lường, quả nhiên danh bất hư truyền, mới đó thôi mà ngươi đã học được rồi à?”

Ninh Dạ lạnh nhạt: “Cửu Thiên Thần Thuật chú trọng vào ngộ, hiểu được là biết làm, không có gì khó. Nhưng muốn tiến bộ lại chẳng dễ dàng gì.”

“Ý ngươi là...”

“Bây giờ ta chỉ có thể làm được đến thế, hơn nữa có lẽ sau này cũng khó lòng tiến bộ.”

“Thế chẳng phải vô dụng à?” Thiên Cơ kêu lên: “Còn không bằng Tạo Vật thuật.”

Tiên giới cũng có tạo vật thuật, cũng có thể hư không tạo vật, chỉ có điều yêu cầu cảnh giới tương đối cao.

Ninh Dạ cười nói: “Cái đó khác chứ.”

“Khác ra sao?”

“Khác biệt về bản chất.”

Tiên thuật tạo vật bản chất là dùng tiên pháp thúc đẩy; Vô Thiên thuật tạo vật lại là phân giải và gây dựng lại ở mức độ vi mô.

Cái trước là dùng tiên lực cưỡng ép thực hiện, cái sau lại căn cứ vào lý giải và khống chế vi mô, bản chất đã kahcs biệt.

Chính vì vậy tiên thuật tạo vật chỉ có thể tạo vật chứ khó lòng sáng tạo sinh mệnh.

Vô Thiên thuật lại có thể sáng tạo sinh mệnh thật sự, theo đúng ý nghĩa.

Cũng như đùng dao kiếm giết người với dùng tiên thuật giết người, đều là giết người nhưng cấp bậc lực lượng khác biệt rõ ràng.

Thiên Cơ khoanh tay: “Nhưng ít ra bây giờ thì đồ vật do Tạo Vật thuật chế tạo ra cũng khá hơn cục đất của ngươi nhiều. Nếu muốn Vô Thiên thuật làm được tới mức này,e là phải thu thập hơn mười mảnh vỡ đúng không?”

“Đúng.”

“Thế là vô dụng rồi.” Thiên Cơ nói.

Tổng số mảnh vỡ mà Ninh Dạ thu thập từ trước tới giờ còn chưa đến mười mảnh, nói gì tới hơn mười mảnh vỡ Tạo Hóa thần tọa.

Ninh Dạ xoa đầu Thiên Cơ: “Đồ ngốc, ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, đừng ỷ lại vào thần vật. Xưa nay thứ quan trọng nhất là bản thân con người chứ không phải thần vật. Ngươi có biết, thứ có đơn giản đến đâu cũng có thể phát huy tác dụng lớn không?”

Thiên Cơ cười ngốc nghếch: “Ta không nhìn ra cái tảng đá tạo từ hư không này có tác dụng gì.”

Ninh Dạ: “Vậy ngươi xem cái này đi?”

Y lấy ra một tấm phù chú lục phẩm, tiện tay ném lên không trung.

Chỉ thấy tấm phù lục kia biến hóa, dần dần ngưng tụ ánh sáng, soi rọi xung quanh, một luồng thần quang ngưng tụ trên phù lục, chỉ thấy hào quang trên phù lục càng ngày càng rực rỡ, cuối cùng tạo thành hình ảnh mới.

Phù vẫn là phù cũ, nhưng đã tạo cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Thiên Cơ lắp bắp: “Ngũ... ngũ phẩm... phù chú? Sao lại như vậy được?”

Một tấm phù chú lục phẩm lại được Ninh Dạ thăng cấp thành ngũ phẩm.

Phải biết một khi phù lục được vẽ thành công, coi như cấp bậc đã được xác định, chưa từng nghe nói còn có thủ đoạn tăng cường cấp bậc phù chú... Có bản lãnh đó chẳng bằng vẽ thêm tấm nữa?

Rất nhiều thủ đoạn không xuất hiện không phải vì không làm được mà vì có làm cũng chẳng có ý nghĩa.

Cũng như tiên giới không có quái vật khống chế tiên pháp, vì không có nhu cầu.

Phù lục cũng vậy, đây là lần đầu tiên Thiên Cơ thấy có pháp thuật thăng cấp phù lục.

Ninh Dạ nói: “Đây là tác dụng của việc lý giải đại đạo. Tạo Hóa thuật đã có thể sáng tạo hiện thực đương nhiên cũng có thể thay đổi hiện thực. Mà so với sáng tạo, thay đổi con dễ dàng hơn. Cấp bậc của phù lục được Quỷ Đao bởi việc vận dụng tiên lực pháp thuật, phù lục cao thấp ra sao được quyết định bởi năng lực của bản thân người chế phù. Một khi hạ bút thì khó mà sửa chữa. Thế nhưng có Vô Thiên thuật và mảnh vỡ Tạo Hóa thần tọa thì lại khác, có thể thay đổi hiện thực trong phạm vi nhỏ. Cũng giống như có một cục tẩy xóa được vết mực, có thể xóa phần làm không tốt, sửa lại thành tốt hơn.”

Thiên Cơ vui mừng: “Thế thì cứ sử dụng tiếp chẳng phải sẽ chế thành phù lục nhất phẩm à?

Cứ ba cấp của phù lục lại là một bậc thang.

Với căn cơ thất phẩm của Ninh Dạ, kết hợp với Bạch Chu phù bút, từ khi tu phù đạo tới nay cũng chỉ chế tác được phù lục lục phẩm, còn trong tình huống không có Bạch Chu phù bút, hắn chưa từng chế tác thành công phù lục lục phẩm, về bản chất vẫn là phù sư thất phẩm.

Bây giờ có Vô Thiên thuật, y có thể trực tiếp đột phá, hơn nữa còn có hiệu quả trăm phần trăm, thậm chí không tổn thất gì.

Nghe Thiên Cơ nói vậy, Ninh Dạ lắc đầu: “Bây giờ hiệu quả của Vô Thiên thuật chỉ có hạn, chỉ tăng cường được một lần. Nhưng chuyện này còn phải dựa trên cơ sở phù đạo của ta đã đạt tới trình độ nhất định. Nếu muốn tiến bộ vẫn cần hai điều kiện. Một là căn cơ phù đạo của bản thân ta, hai là hiệu quả của Vô Thiên thuật. Nếu ta thu thập được năm mảnh vỡ Tạo Hóa thần tọa trở lên, năng lực bản thân đạt tới trình độ phù sư tứ phẩm, lại có thêm hai bảo vật phù đạo trở lên, có lẽ có thể chế tạo ra phù lục nhất phẩm.”

“Thế thì thật đáng tiếc.” Thiên Cơ thở dài.

Ninh Dạ nói: “Ngươi phải học cách không chỉ nhìn bề ngoài. Vô Thiên thuật có ảo diệu vô tận, có thể sử dụng vào rất nhiều phương diện. Dùng để chế tạo ảo cảnh, có thể khiến ảo cảnh càng thêm chân thực, dùng vào Sát Khí đao có thể khiến đao khí càng ngưng tụ; dùng để luyện bảo, cải tạo con rối, có thể tăng cường năng lực và hiệu quả; cho dù là dùng vào việc tu hành cũng có nhiều lợi ích. Vậy mới nói thiên hạ không có năng lực vô dụng, chỉ có người vô dụng.”

“Ta vẫn thích đơn giản trực tiếp hơn, mấy chuyện hại não này cứ để ngươi làm thôi.” Thiên Cơ nói.

Tuy nó thông minh nhưng lại không thích dùng đầu óc.

Nghiên cứu khai phá năng lực mới rõ là chán ngắt, mà còn có bắp đùi Ninh Dạ, mình cứ học theo là được.

Lúc này, Ninh Dạ mỉm cười, bắt đầu thử nghiệm cách dùng mới của Vô Thiên thuật.

Hào quang xoay chuyển trên đầu ngón tay, từng điểm sáng lấp lánh vây quanh như đom đóm.

Nhìn thì đơn giản nhẹ nhàng nhưng thực chất là vận dụng năng lực của Vô Thiên thuật, đang thử nghiệm phân giải lần nữa.

Chỉ chốc lát sau đã nghe ‘bốp’ một tiếng, một điểm sáng đột nhiên vỡ tan.

Rồi nó gây dựng lại ở tầng thứ mà mắt thường khó lòng phát hiện, sau đó hóa thành một dải lụa ánh sáng lơ lửng trong không trung.

Dải lụa ánh sáng này chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng lại tạo cảm giác thư thái thấm tận tâm can, đó là vì khoảnh khắc đó Ninh Dạ chiết xuất ra một phần tinh hoa của bản thân dung nhập vào đó, tạo thành cơn mưa sinh mệnh, sau đó phản hồi lại bản thân.

Đây là dùng vào việc tu hành mà Ninh Dạ nói.

Phương thức tu hành này không tănng cường thực lực của Ninh Dạ, thậm chí còn khiến y suy yếu ở mức độ nhất định, vì bản thân việc chuyển hóa tinh hoa đã lãng phí một chút - Ninh Dạ trả giá nhiều hơn thu được.

Nhưng nếu là người khác cung cấp tinh hoa thì sao? Là thiên tài địa bảo thì sao?

Ninh Dạ đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp vận dụng.

Chỉ cần sáng tạo ra phương pháp vận dụng tốt, Tạo Hóa thần tọa và Vô Thiên thuật là một kho báu với tiềm lực vô tận.

Còn thứ đầu tiên Ninh Dạ nghĩ tới là máu của La Hầu.