Sát Khí đao, có thể biến vạn vật thành đao.
Tuy danh nghĩa là vậy nhưng thực ra còn một điều kiện, đó là nhất định phải khống chế được.
Nếu là đòn tấn công của đối phương đánh tới, bất luận hữu hình hay vô hình, trong giai đoạn hiện tai, Ninh Dạ đều không thể khống chế nó hóa thành đao của mình, phản công đối thủ.
Thế nhưng sau khi Kim Đại Bưu chết, ánh sáng u ám của hắn đã không còn ai điều khiển, lập tức bị Ninh Dạ khống chế, nhân lúc lực lượng chưa giảm mà chém thẳng tới.
Khoảnh khắc này nó còn mạnh hơn Ngưng Quang Thành Nhận,, chỉ thấy luồng sáng u ám chém lên một tu sĩ, tu sĩ kia kêu gào một tiếng, chỗ trúng đao đã bắt đầu thối rữa, thậm chí cả pháp thuật phòng ngự cũng không đỡ nổi, hắn sợ hãi kêu gào: “Kim Đại Bưu, sao ngươi lại...”
Hắn không hét tiếp, vì đã thấy xác của Kim Đại Bưu.
Ngược lại, Ninh Dạ nhướn mày.
Vốn chỉ là phản ứng nhanh nhạy, nhưng lại giúp y nhìn ra một phương hướng phát triển của Sát Khí đao trong tương lai.
Suy nghĩ nhanh chóng thay đổi, Ninh Dạ nói: “Cho ta mười con ong độc, để ta thao túng, ta bảo đảm tính mạng cho ngươi!”
Câu này là nói với Lâm Gù.
Lâm Gù bị đánh tới sứt đầu mẻ trán, nếu không có Hộ Thể phù lục phẩm của Ninh Dạ, e là lão ta đã trọng thương.
Biết chưa chắc đã tin được Ninh Dạ, nhưng lão không còn lựa chọn nào khác, quan trọng là lão cũng thấy cảnh tượng vừa rồi.
Lão Lâm Gù không hề do dự, ngưng tụ mười con ong độc bay về phía Ninh Dạ: “Cho ngươi!”
Ninh Dạ giơ tay vẫy một cái, Lâm Gù từ bỏ quyền khống chế mười con ong độc, nhanh chóng bị Ninh Dạ điều khiển, một khắc sau ong độc hóa đao, xoạt một tiếng chém về phía tu sĩ vừa trúng ánh đao u ám vừa rồi.
Tu sĩ kia hoảng hốt, đang định né tránh, nhưng một khắc sau đao ánh sáng Ninh Dạ cũng bay tới.
Giữa đao độc và đao ánh sáng, tu sĩ kia chọn đao độc - dù sao hắn cũng đang trúng độc.
Rồi lại ngưng tụ phòng ngự, ngăn cản đao ánh sáng, đôtngf htơi fgian người đã trúng liền ba chiêu, còn bảy còn ong độc là tự tiêu tán.
Cho dù chỉ trúng ba lần nhưng tu sĩ kia đã biết mình phạm sai lầm - độc không phải vấn đề, vấn đề là Sát Khí đao dùng ong độc ngưng tụ, uy lực mạnh hơn hẳn đao ánh sáng.
Khổ nỗi hắn không được may mắn, trong ba đòn hắn trúng có một đòn phát động hiệu quả của máu La Hầu, tiến thẳng vào nội tạng.
Tỷ lệ một phần trăm có hiệu quả, tu sĩ kia lập tức gặp xui rủi.
Vốn dĩ hắn đã dùng pháp lực bản vệ bản thân, che chắn khí độc, khoảnh khắc này đao độc trực tiếp chui vào bên trong, chớp mắt đã lan khắp toàn thân. Uy lực kịch độc của Lâm Gù phát tác, chỉ nửa giây sau là thân thể tu sĩ kia thối rữa mà chết.
“Tiếc quá, phí mất một cái đầu người.” Ninh Dạ nói nhỏ một tiếng.
Có rất nhiều nguyên nhân khiến y đại khai sát giới, Vân Tuyệt môn cần dương danh, bản thân cần kiếm tiền.
Cho dù cái đầu này đã lãng phí, nhưng Ninh Dạ cũng thi nghiệm được phương pháp rất tốt để sử dụng Sát Khí đao.
Kết hợp với máu của La Hầu và ong độc, nó có thể phát huy tác dụng vượt xa bản thân Sát Khí đao!
Có lẽ mình nên nghĩ cách kiếm loại kịch độc tong thiên hạ như Tam Thi độc?
Trong lúc đang suy nghĩ, Ninh Dạ cũng nhắm được mục tiêu thứ tư.
Đám tu sĩ này vốn đã trúng kịch độc, cần phong ấn độc khí, không thể phát huy toàn bộ thực lực, lại thêm Lâm Gù đang liều mạng, Ninh Dạ dùng phù đạo che chở cho lão ta, cho nên đánh mãi vẫn không xanh. Thấy Ninh Dạ xử lý từng người một, trong lòng bọn họ kinh hãi, cùng hét lớn: “Dừng tay!”
Nhưng Ninh Dạ đang muốn lấy đầu người, hai cái đâu khiến y thỏa mãn!
Lại tiếp tục xuất thủ, lại hàng loạt đao ánh sáng kết hợp với đao độc, hoặc bị ta chém chết, hoặc bị ta độc chết!
Lâm Gù cũng muốn ngừng tay, nhưng Ninh Dạ không ngừng, lão ta cũng không dám, đành cắn răng dốc toàn lực tử chiến với đối phương, miệng còn nói: “Ngươi đã hứa rồi đấy, phải giữ mạng cho ta!”
“Độc của ngươi không tệ, nếu chịu gia nhập môn hạ của ta, có thể không chết.”
“Ha ha, nếu ngươi không sợ ông đây hạ độc ngươi, vậy ông đây sẽ theo ngươi! Tiện đây nhắc ngươi một câu, kẻ gần nhất nhận ta làm nô lệ bị ta hạ độc chết đấy!” Lão gù này cũng rất hung hăng, đã tới nước này rồi những vẫn mạnh miệng.
Ninh Dạ không buồn để ý: “Nếu ngươi có bản lãnh đó, có thể thử xem.”
Đừng nói thuốc giải, chỉ riêng chuyện y có Bất Diệt tuyền trên người, độc dược bình thường cũng khó mà giết chết y.
Cho dù dùng thực lực đơn thuần, Ninh Dạ không dùng Thiên Cơ điện cũng có thể dễ dàng chiến thắng Lâm Gù, có điều y giấu tài đã quen, xưa nay lúc chiến đấu không thích bộc lộ tất cả thực lực.
Bây giờ Lâm Gù chịu cúi đầu, Ninh Dạ cũng chẳng hề khách khí, lại vài tấm phù lục bay ra, dán lên người Lâm Gù. Tinh Nguyên phù, Hồi Xuân phù khôi phục nguyên khí trị thương giúp lão ta. Trong phương diện hồi phục tuy phù lục không có hiệu quả tốt bằng dược vật, nhưng sử dụng thuận tiện, quan trọng nhất là phù lục lục phẩm, đan dược bình thường chưa chắc đã sánh bằng.
Lâm Gù vốn đang khổ chiến tới kiệt sức, khoảnh khắc này lại lập tức ổn định hơn nhiều, giơ hai tay lên, hóa thành hai bàn tay lớn bằng mây độc, cánh tay có con mắt không ngừng bắn ra chùm sáng màu đỏ. Chiến lực thực tế của lão gù này cũng không phải chuyện đùa, chẳng trách có thể chống cự lại nhiều người tấn công như vậy.
Ninh Dạ đã nhân cơ hội giết thêm hai người, nhưng lần này y học khôn, không để khí độc của Lâm Gù tiến vào cơ thể đối phương.
Tình thế lúc này đã đảo ngược, thấy đối phương sắp chết hết, đúng lúc này một âm thanh đã vọng từ đằng xa lại: “Dừng tay!”
Cách đó không xa, một nam tử trung niên đi tới, tướng mạo đường đường, không giận mà uy, không ngờ trên người lại mặc một bộ chiến giáp huyền kim, uy phong lẫm liệt như chiến tướng nơi sa trường chứ chẳng giống tu sĩ.
Trong Vô Thiên thành chỉ có một người ăn mặc như vậy.
Chiến Cửu Phong!
Nghe nói người này vốn là một tướng quân, sau đó nhận được cơ duyên trên sa trường, tu hành thành công. Nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn giữ nguyên tác phong chiến tướng thiết huyết như xưa.
Thấy Chiến Cửu Phong xuất hiện, Lâm Gù rùng mình một cái.
Người này có tu vi Vạn Pháp, tề danh với Vân Kình Phi, trong Vô Thiên thành, ngoài thành chủ Cố Phong Hiên thì Thập Đại Ác Nhân bọn họ là mạnh nhất, không ai dám không nghe lời bọn họ.
Sau khi Chiến Cửu Phong lên tiếng, chỉ thấy đám người trong trận chiến cùng ngừng tay, đám tu sĩ buôn bán nô lệ còn có vẻ vui mừng.
Nào ngờ Ninh Dạ lại nhân cơ hội xuất thủ, một cơn mưa đao ánh sáng trút xuống, trực tiếp giết chết một tên tu sĩ.
Chiến Cửu Phong không ngờ Ninh Dạ lại dám bỏ qua mệnh lệnh của bản thân, lập tức biến sắc: “To gan!”
Tiện tay ngoắc một cái, trong tay đã xuất hiện một mũi giáo hoàng kim, ném về phía Ninh Dạ.
Mũi giáo này tạo từ hư không nhưng chẳng khác gì vật thực, trong lúc bắn xuống còn tỏa ra ánh sáng chói mắt, tựa như pháp bảo.
Ngay lúc bay tới đỉnh đầu của Ninh Dạ, một luồng đao quang từ trên trời bay tới, chém lên mũi giáo hoàng kim, chỉ nghe tiếng lách cách giòn giã, mũi giáo hoàn kim ầm ầm tan vỡ, rơi trên mặt đất, thận chí hạt cát cũng hóa thành phấn vàng.
Chiến Cửu Phong ngạc nhiên: “Vân Kình Phi?
Một bóng người xuất hiện trên không trung, chính là Vân Kình Phi, hắn cười khà khà nhìn Chiến Cửu Phong: “Là ta!”
Chiến Cửu Phong cau mày: “Sao ngươi lại ra tay?”
“Ta phải hỏi sao ngươi lại ra tay chứ?” Vân Kình Phi hỏi ngược lại: “Trong Vô Thiên thành, giết người không phạm pháp, sao lão Chiến nhà ngươi lại nhúng tay vào?”
Chiến Cửu Phong có vẻ chán ghét; “Nơi nào có người thì có quy tắc. Tuy Vô Thiên thành là nơi ngoài vòng pháp luật nhưng không thể tùy ý làm bậy được. Ta đã nói bọn chúng ngừng tay, bọn chúng phải ngừng...”
Trong lúc đang nói, Ninh Dạ lại chặt đầu một tu sĩ... Đám tu sĩ kia không dám vi phạm mệnh lệnh của Chiến Cửu Phong, bản thân còn nhiễm kịch độc, bó tay bó chân, chỉ có nước chịu đòn chứ không thể hoàn thủ, khiến cho Ninh Dạ giết người cực kỳ dễ dàng.
Chiến Cửu Phong lại thành người hỗ trợ.
Lúc này chỉ còn lại hai người, đang khổ sở tới khó mà chịu nổi.
Chiến Cửu Phong phẫn nộ: “Vân Kình Phi, ngươi có ý gì? Hắn là người của ngươi à?”
Đang định ra tay tiếp, Vân Kình Phi lại cười nói: “Hắn không phải người của ta, nhưng ta vốn thích náo nhiệt, gần đây không có chuyện gì vui, đang muốn tìm chút chuyện. Hiếm khi thấy được trò hay, lão Chiến nhà ngươi cần sao phải ngăn cản? Đúng rồi, ngươi đừng trách hắn, là ta không cho hắn ngừng tay.”
Lại nhẹ nhàng ôm dồn tất cả mọi chuyện.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang tới: “Vậy nếu ta bảo bọn chúng ngừng tay thì sao?”
Nghe tiếng nói này, Vân Kình Phi cũng biến sắc.