Trên bầu trời có một bóng người xuất hiện, áo nho với ống tay dài, sắc xanh phất phới, nhưng trên mặt đeo một chiếc mặt nạ kim loại kỳ lạ. Nếu quán át kỹ sẽ phát hiện không ngờ tứ chi của hắn lại là cơ quan được chế tạo từ Viêm kim, thực ra cí mặt nạ này nhìn như mặt nạ chứ vốn không phải mặt nạ, mà thật sự là gương mặt!
Người nửa rối!
Người nửa rối, tức là nửa người nửa rối.
Nhưng đây không phải tác phẩm của Mộc Khôi tông mà là sở trường của Long Dương phủ.
Xét theo vũ lực, trong Cửu Đại Tiên Môn, Hắc Bạch thần cung là số một, nhưng chuyện này là do Hắc Bạch thần cung tiếp thu sở trường khắp nơi, thu nhận đại lượng nhân tài ở khắp nơi trong địa phận của mình. Xét theo truyền thừa thì Cửu Đại Tiên Môn có sở trường riêng, không ai hơn ai kém.
Trong đó Long Dương phủ am hiểu nhất là phương pháp cải tạo như vậy, không chỉ kết hợp người với con rối, thậm chí kết hợp nam với nữ, kết hợp người và yêu.
Chính vì vậy đa số những kẻ trong Long Dương phủ đều cực kỳ quỷ dị, đừng nói người rối, thậm chí khó phân biệt nam nữ.
Cố Phong Hiên vốn là người ở Long châu, trước đây là một trong những vật thí nghiệm của Long Dương phủ, nhưng sau đó không biết vì sao hắn trốn thoát.
Mãi tới tận bây giờ, Long Dương phủ vẫn đnag treo thưởng truy nã hắn, khổ nỗi Vân Tuyệt cổ địa là nơi xa xôi, không có liên hệ gì với Long Dương phủ, bản thân Cố Phong Hiên cũng có thực lực cường đại. Long Dương phủ từng phái hai nhóm người tới đây truy sát hắn nhưng đều bị Ninh Dạ trốn thoát dễ dàng, thậm chí còn giết ngược lại, chết mất một nhân vật quan trọng.
Thời khắc này Cố Phong Hiên xuất hiện, Vân Kình Phi cũng có vẻ nghiêm nghị.
Trước mặt Cố Phong Hiên, hắn không có tư cách phách lối, nhưng sau lưng, hắn lại có vốn liếng đối kháng.
Nhưng bây giờ không thích hợp để ra tay.
Ngước lên nhìn Cố Phong Hiên, Vân Kình Phi cười nói: “Hóa ra là Cố thành chủ, nếu thành chủ muốn bọn họ ngừng, Kình Phi nào dám vượt quyền. Nhưng Vô Thiên thành có quy đinh của Vô Thiên thành, trong số quy định đấy đâu có cái nào là không thể giết người.”
“Nhưng ta cũng không thích hỗn loạn quá mức.”
Nghe hắn nói như vậy, Ninh Dạ cười dài một tiếng: “Nếu thế, phải nhanh chóng giải quyết thôi.”
Nói đoạn y đột nhiên xông tới, trực tiếp áp sát trong lòng một tu sĩ, nâng tay hạ đao, ánh sáng chói mắt lóe lên, mười hai tấm bùa bay ra. Thời khắc này Sát Khí đao và phù lục đều được phát huy tới cực hạn, tu sĩ kia không ngờ Ninh Dạ vẫn còn ẩn giấu thủ đoạn, không kịp đề phòng, lập tức bị giết chết.
Ninh Dạ không buồn quay người, giơ tay nổ ra hàng loạt phù lục, không tiếc tiền của, nhanh chóng đánh chết tu sĩ cuối cùng, tốc độ nhanh chóng tới mức ngay cả Cố Phong Hiên cũng ngạc nhiên.
Ninh Dạ đã ngừng tay.
Cố Phong Hiên hừ một tiếng: “Hiếm khi thấy người trẻ tuổi nào hung ác đến vậy, thú vị.”
Sau đó không nói gì nữa, trực tiếp biến mất.
Tám cái đầu người tới tay, Ninh Dạ không hề khách khí ném cho Lâm Gù: “Tới Nhân Đầu dịch đổi lấy linh thạch sau đó tới Tứ Hồ quán gặp ta. Đương nhiên, ngươi cũng có thể không tới.”
Ninh Dạ không nói kết quả của việc không tới, nhưng Lâm Gù nào dám nói không, vội vàng đem đầu người đi khỏi.
Lúc này Ninh Dạ mới đi về phía lồng nhốt Thư Vô Ninh.
Y khẽ mỉm cười rồi nói: “Bây giờ các ngươi là người của ta.”
“Gào...” Thư Lang gầm gừ như sói, ánh mắt đầy địch ý.
——————————————————————
Tử Hồ quán.
Đây là một quán trà trong Vô Thiên thành.
Lâm Gù vội vàng đi tới, đặt một túi linh thạch trước mặt Ninh Dạ: “Tổng cộng 120 vạn.”
Ninh Dạ không buồn nhìn, chỉ ừ khẽ một tiếng.
Thấy y như vậy, Lâm Gù cười nịnh nọt: “Xin hỏi quý tính của tiên sinh?”
“Cứ gọi ta là Vân Trung Khách.” Ninh Dạ tùy ý nói.
“Hóa ra là Vân tiên sinh...” Lâm Gù còn định khách sáo.
Ninh Dạ đã ngắt lời hắn: “Độc của ngươi tên là gì?”
Lâm Gù ngơ ngác, trả lời: “Quỷ Quỳ.”
“Quỷ Quỳ? Trong độc có dùng tới tinh hoa của Quỷ Mộc đúng không?” Ninh Dạ hỏi.
Lâm Gù không ngờ Ninh Dạ lại nói vậy, lập tức giơ ngón cái lên: “Hóa ra Vân tiên sinh cũng là cao thủ trong nghề.”
Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “CHỉ hiểu một ít, không phải sở trường.”
Ninh Dạ muốn học quá nhiều thứ, đúng là không biết mấy về đan dược, y biết tinh hoa Quỳ Mộc là vì mùi của thứ này quá đặc biệt. Nhưng Lâm Gù nói không sai, nếu không có chút căn cơ gì thì có đặc biệt mấy cũng chẳng phân biệt được.
Ninh Dạ đã nói: “Độc này của ngươi ăn mòn cơ thể, uy lực rất cường đại nhưng không phải không thể đối phó. Chỉ cần có đủ tu vi, vẫn có thể chống cự.”
Lâm Gù cười khổ: “Thiên hạ có bao nhiêu kỳ độc vô địch cơ chứ, nếu thật sự có, e rằng kẻ đầu tiên bị độc chết chính là bản thân mình.”
Cái này thì đúng, vạn vật đều có sinh khắc, dẫu là kỳ độc trong thiên hạ cũng chẳng phải vô địch. Chỉ cần là độc dược do con người nắm giữ, chắc chắn có cách ứng phó.
Không chỉ có vật, chuyện dùng độc còn phải xem người dùng độc.
Muốn dùng độc thường có hai điều kiện, một là tính kháng độc của bản thân, hai là thủ pháp đặc biệt để vận dụng.
Nếu là người bình thường tung dùng độc bình thường, chỉ là tung ra, sau đó một chưởng phong là có thể quét sạch, nhất định phải là người tu hành có thành tựu mới có thể khống chế chất độc, khiến nó biến hóa ở mức độ nhất định, đạt được mục tiêu. Nhưng nếu không hiểu đựac tính, có lẽ thủ pháp của mình sẽ làm hỏng độc tính trước.
Đây là nguyên nhân vì sao lúc trước Ninh Dạ điều khiển mười con ong độc nhưng có bảy con tự tiêu tan. Vì y không am hiểu ngự độc.
Vì vậy người chuyên về dùng độc tuy rất phiền phức nhưng chưa bao giờ là vô địch. Ngược lại do nghiên cứu độc tính, khiến bản thân bị thương, không có trợ giúp gì nhiều trong việc tu hành, chắc chắn không thể đi xa. Người có chí lâu dài thường không đi theo con đường này.
Cách suy nghĩ của Ninh Dạ lại khác, xưa nay y không cần vô địch, mà cần khai phá và sử dụng.
Ninh Dạ nói: “Không có độc vô địch nhưng có người vô địch, còn có phối hợp vô địch. Trận chiến lần này khiến ta có nhiều ý tưởng, xem ra độc của ngươi và pháp thuật của ta có thể phối hợp.”
Lâm Gù lập tức hiểu ý của y: “Đúng vậy đúng vậy. Hình như Vân tiên sinh có thủ đoạn nào đó, có thể trực tiếp đưa độc vào cơ thể đối phương. Quỷ Quỳ của ta phối hợp với thủ đoạn của tiên sinh là tuyệt hảo, có thể xưng là vô địch!’
Ninh Dạ lại tiêp tục lắc đầu: “Còn kém xa lắm. Chỉ ra oai trong cấp bạc Hoa Luân được thôi, nếu tu vi tới cảnh giới Vạn Pháp, thân thể còn có thể vứt bỏ, bách độc bất xâm, chưa nói tới chuyện khó mà đưa vào, cho dù có đưa vào cơ thể thành công, hiệu quả cũng rất thấp.”
Lâm Gù nghe vậy cả kinh một tên hai tầng luân cảnh như ngươi mà định đối phó với cảnh giới Vạn Pháp?”
Nhưng nếu không có ý định hùng vĩ như vậy, sao Ninh Dạ phải tìm hắn?
Ninh Dạ đã nói: “Ngoài Quỷ Quỳ ra, ngươi còn độc gì nữa? Lấy hết ra đây để ta xem thử.”
Lâm Gù bèn lấy từng độc dược mà hắn chế tạo ra.
Lão gù này đúng là cao thủ chế độc, chỉ riêng độc dược trong tay lão đã có tới mười bảy mười tám loại, nhưng trong thực chiến thứ có tác dngj tốt nhất vẫn là Quỷ Quỳ.
Nhưng Ninh Dạ không chú ý tới Quỷ Quỳ nhiều, lúc này y xem một mượt, cuối cùng nhắm vào một loại độc dược.
Hỗn Nguyên tán.
Thấy y để ý tới loạid odọc này, Lâm Gù nói: “Đặc tính lớn nhất của thứ độc này là ảnh hưởng tới lực lượng. Sử dụng trong chiến đấu có thể ảnh hưởng tới đối phương trong mức độ nhất định, hiệu quả khá tốt, thậm chí có thể khiến đối phương không thể thi triển pháp thuật. Nhưng chính vì vậy nó không có tác dụng với người có thực lực mạnh.”
“Nhưng nó có một ưu điểm, đó là sử dụng đơn giản.” Ninh Dạ giơ ngón tay chỉ một cái, Hỗn Nguyên tán đã bay lên không trung, ngưng tụ lại, hóa thành một con bươm bướm nho nhỏ.
Thứ này có thể ảnh hưởng tới lực lượng, vì vậy bản thân nó có tính kháng linh khí cực mạnh, khó bị phá hủy trong chiến đấu, cũng càng dễ điều khiển.
Quan trọng là nó chỉ ảnh hưởng tới lực lượng, không gây tổn hại cho bản thân, do vậy không cần lo nó sẽ ảnh hưởng tới người sử dụng, chỉ cần thông thạo và thích ứng là được.
Ninh Dạ không đi theo đường hạ độc, vì vậy trong mắt y, Hỗn Nguyên tán có giá trị cao hơn Quỷ Quỳ - nếu có thể phối hợp với Ngưng Quang Thành Nhận, nó có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Thời khắc này, Ninh Dạ đã nói: “Ngươi có thể tăng cường tác dụng của thứ này không?”