Dung Thành tuyệt vọng.
Hắn không ngờ bí mật mà mình giấu diếm bao nhiêu năm lại bị Ninh Dạ vạch trần dễ dàng như vậy.
Đúng là Ninh Dạ không có bất cứ chứng cứ nào, thậm chí không biết hắn dùng thủ đoạn nào làm được, nhưng Ninh Dạ không cần chứng cứ.
Y chỉ cần thuật lại suy đoán của mình cho Quân Bất Lạc, đương nhiên Quân Bất Lạc sẽ hiểu.
Quân Bất Lạc không phải kẻ ngu, hắn chỉ thiếu cơ hội chỉ điểm.
Lúc này Dung Thành nhìn Ninh Dạ như nhìn thấy ma quỷ.
Một lát sau, hắn đột nhiên như quả bóng xì hơi: “Ngươi nói không sai, món bảo vật ấy đang trên người ta, nhưng ta dùng bí pháp ẩn giấu, cho dù có giết ta cũng không thể lấy được.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Ta không biết ngươi nói thật hay nói dối, nhưng chuyện này không quan trọng. Quân Bất Lạc muốn tìm Thiên Hành Nguyên vì đây là bảo vật duy nhắt có thể phá Vô Thiên thần độn của hắn. Vì vậy hắn có lấy được hay không không quan trọng, quan trọng là người khác không thể lấy được. Trong tình huống như vậy... ngươi hiểu chứ?”
Tâm thần của Dung Thành chấn động, nhưng vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại: “Nếu ngươi cũng đã nhìn ra nhưng vẫn nói với ta như vậy, chứng tỏ ngươi cũng không định nói cho hắn đúng không? Ngươi định dùng chuyện này để uy hiếp ta?”
Ninh Dạ vỗ tay: “Thế mới đúng chứ! Đây mới là Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành có thể đùa bỡn Đông Kỳ Sứ trong lòng bàn tay.”
“Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?” Dung Thành đã hoàn toàn từ bỏ.
Hay nên nói, sau khi ý thức được có giấu diếm cũng vô nghĩa, lựa chọn duy nhất là lập tức lôi kéo đối phương.
Hắn sống dưới sự theo dõi của Quân Bất Lạc suốt bao năm, đương nhiên cũng có quan niệm sinh tồn riêng cho mình, lúc nên nhận thua thì tuyệt đối không do dự.
Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Ngươi là quân cờ hữu dụng như vậy, đâu chỉ một chuyện là xong?”
“Mẹ nó.” Dung Thành biết ngay Ninh Dạ không có ý tốt: “Ngươi định dùng chuyện này đe dọa ta mãi sao? Cùng lắm ta chỉ giúp ngươi ba việc, sau đó không ai nợ ai.”
Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Cho dù ta đồng ý, ngươi có tin không?”
Dung Thành ngớ người.
Đúng vậy, cho dù Ninh Dạ đồng ý, mình sẽ tin ư?
Đáp án vẫn là không tin.
Dung Thành hung hăng nói: “Cùng lắm ông đây đi tới châu khác. Trời đất bao la, chẳng lẽ không có chỗ cho ông đây thoát thân?”
“Nếu ngươi đi được, ngươi đã đi từ lâu rồi!” Ninh Dạ cười lạnh: “Quản lý không thể thả ngươi đi, chắc chắn hắn bố trí cấm chế trên người ngươi. Ta dám nói chắc, ngươi không thể ra khỏi Mặc châu, cả đời này ngươi chỉ có thể đi loanh quanh trong Mặc châu thôi.”
Ầm!
Khay trà bị đánh đổi.
Lửa giận mà Dung Thành đề nén đột nhiên bộc phát, Dương Nhạc và Ngự Phong Tử nghe động tĩnh, cùng xông vào.
“Ra ngoài!” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lại đóng cửa ra ngoài.
Ninh Dạ chỉ lên giường: “Ngồi xuống!”
Dung Thành rất quả quyết, rất cứng rắn, ngồi xuống.
Lúc này Ninh Dạ mới nói; “Ngươi sống được đến bây giờ cũng có thể coi là kỳ tích, ta không làm khó ngươi quá mức. Chẳng bằng ta đưa ngươi một ý tưởng, có lẽ sẽ giải quyết được tất cả mọi chuyện.”
“Cái gì?”
“Đưa Thiên Hành Nguyên cho ta.”
Dung Thành hừ một tiếng: “Tuyệt đối không.”
“Không phải ngươi không muốn, mà là không làm được đúng không?” Ninh Dạ lại nói.
Lại bị Ninh Dạ đoán ra chân tướng, Dung Thành lười ‘kinh ngạc’ chỉ gật đầu: “Đúng vậy, Thiên Hành Nguyên đã hòa làm một thể với ta, ta chính là Thiên hành Nguyên, Thiên Hành Nguyên chính là ta. Trừ phi tu luyện tới cảnh giới Vạn Pháp, ta mới có thể tùy ý lấy ra, bằng không nếu không còn Thiên Hành Nguyên, ta sẽ chết.”
Chẳng trách tiểu tử này có liều chết cũng không nói ra nơi hạ lạc của Thiên Hành Nguyên.
“Ừ, vậy càng phải bảo vệ nhà ngươi.” Ninh Dạ nói một câu bâng quơ.
Ninh Dạ kinh ngạc nhìn y, Ninh Dạ đã nói: “Về nói với Thường Vũ Yên, ta đang điều tra vị trí của Tô Hồng Nhan, bảo cô ta bình tĩnh, đừng nóng ruột, không bao lâu nữa Tô Hồng Nhan sẽ xuất hiện.”
“Chỉ nói với cô ta như vậy thôi à?”
“Nói dối ra sao thì tự ngươi bịa đi, gần đây động não hơi nhiều, mệt. Chỉ cần thời gian tới cô ta ở yên là được. Khi thời cơ tới sẽ cho cô ta một câu trả lời.” Ninh Dạ nói xong bắt đầu đả tọa điều tức.
Dung Thành ngơ ngác nhìn y, một lát sau cúi người chào nói: “Đa tạ ơn tha chết của Ninh huynh!’
——————————————————
Dung Thành có thể sống sót bình an dưới sự đuổi giết của Quân Bất Lạc, đương nhiên cũng là người thông minh.
Không biết hắn nói với Thường Vũ Yên ra sao, nói chung sau đó Thường Vũ Yên thật sự yên tĩnh.
Ba ngày sau, rốt cuộc Ninh Dạ cũng đợi được tin tức mà y mong chờ đã lâu.
Triệu Long Quang đã đến.
Trang viên Vân Kình Phi.
Nhìn Triệu Long Quang, Ninh Dạ không nén nổi kích động, ôm tới: “Đại sư huynh!’
Lúc này khí sắc của Triệu Long Quang đã tốt hơn trước nhiều.
Hắn đã khôi phục hình người, hình thể cũng khỏe mạnh hơn trước, hai cặp móng vuốt rất lớn, trông như vuốt thú, móng tay sắc bén như dao.
Khi hắn ôm lấy Ninh Dạ, do dùng sức quá mạnh, thậm chí Ninh Dạ cảm thấy móng vuốt kia sắp đâm vào người y tới nơi.
Đám người Tử Lão, Nguyên Mục Dã đứng cách đó không xa, chứng kiến cảnh tượng này, âm trầm cười lạnh.
Xưa nay Mộc Khôi tông nổi tiếng tàn nhẫn, ngay Thiên Thi mà còn luyện hóa thành bảo vật được, vốn không coi trọng tình nghĩa đồng môn, nhưng lại cực kỳ ủng hộ người khác coi trọng tình nghĩa - tình cảm sư huynh đệ giữa Triệu Long Quang và Ninh Dạ càng tốt, mang ý nghĩa càng dễ khống chế Ninh Dạ.
Bên này, Triệu Long Quang và Ninh Dạ đã ngồi xuống.
“Mặt của đệ sao vậy?” Triệu Long Quang hỏi.
Do bị yêu hóa, tiếng nói của Triệu Long Quang vang vọng, như mang theo âm thưởng của tự nhiên.
“Không có gì, hủy dung xong làm lại. Không thì không lừa được đám người kia, nhưng cũng rất may mắn, đẹp hơn lúc đầu.” Ninh Dạ cười nói: “Đúng rồi, đại sư huynh sống ở Mộc Khôi tông tốt chứ?”
Triệu Long Quang ừ một tiếng: “Bọn họ khá lịch sự với ta, nhưng Mộc Khôi tông cũng không phải hạng tốt lành gì, bọn họ chỉ muốn lợi dụng đệ thôi. Cẩn thận tương lai không còn giá trị lợi dụng, bọn họ sẽ qua cầu rút ván.”
Rõ ràng người của Mộc Khôi tông đang ở bên cạnh nhưng Triệu Long Quang vẫn nói như vậy, có thể coi là thẳng như ruột ngựa.
Nhưng Mộc Khôi tông cũng quen với bộ dáng đó của hắn, thậm chí chẳng buồn phản bác.
Ninh Dạ lại cười nói: “Vậy càng phải cố gắng, khiến cho mình luôn có giá trị lợi dụng.”
Triệu Long Quang: “Nhưng tương lai...”
Ninh Dạ ngăn hắn lại: “Một vạn năm thì lâu quá, chỉ tranh sớm tối thôi. Cả Mộc Khôi tông lẫn đệ đều không cần suy nghĩ lâu dài như vậy.”
Triệu Long Quang lại nói: “Chưa chắc bọn họ đã nghĩ như vậy, đệ có Thiên Cơ điện trong tay, nếu thật sự có ngày đệ trưởng thành tới mức bọn họ không thể kiềm chế đệ nữa, chắc chắn họ sẽ xuống tay với đệ.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Bọn họ sẽ không làm như vậy.”
“Vì sao?” Triệu Long Quang hỏi ngược lại.
Ninh Dạ nhìn sang phía Nguyên Mục Dã.
Nguyên Mục Dã đã cười ha hả: “Nếu Mộc Khôi tông muốn giết Ninh Dạ, chắc chắn sẽ không cho Ninh Dạ cơ hội trưởng thành tới mức đó. Nhưng ngược lại, nếu có ngày Ninh Dạ trưởng thành tới mức Mộc Khôi tông không thể kiềm chế được, vậy Mộc Khôi tông có thể thay đổi triều đại, thậm chí chúng ta có thể tôn Ninh huynh làm chủ.”
Triệu Long Quang nghe vậy trợn mắt ngoác mồm, hắn trung thành với Thiên Cơ môn cả đời, chưa từng có người, đặc biệt còn là một đại năng Vô Cấu nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.
Nhưng sự thật là vậy, Mộc Khôi tông còn chẳng để ý tới đồng môn, nói chi tới môn phái?
Tương lai Ninh Dạ trưởng thành, nếu có uy hiếp thì kiềm chế thậm chí giết chết. Nếu không làm được thì thẳng thắn đầu hàng. Các đại năng rất giỏi giữ mạng, chỉ cần vứt bỏ thể diện, vẫn có rất nhiều cơ hội.
Nhưng những lời này chỉ có Nguyên Mục Dã nói thôi, Tử Lão vốn không để trong lòng.
Nguyên nhân khiến Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh khách khí với Ninh Dạ là vì bây giờ Ninh Dạ có thể làm được chuyện họ không làm được.
Tử Lão lại là thật sự không hề quan tâm.
Hắn là người chỉ theo đuổi đại đạo, tuy hết sức vô tình nhưng cũng cực kỳ tập trung.
Lúc này, hắn trực tiếp nói: “Đừng nói linh tinh nữa, đây là thứ đã hứa hẹn với ngươi.”
Tử Lão giơ tay, lại một mảnh vỡ Thiên Cơ điện bay ra.
Năm nay có lẽ là năm được mùa của Ninh Dạ.
Đầu tiên là kiếm được ba mảnh vỡ ở chỗ Tần Thì Nguyệt, sau lại tới chỗ Mộc Khôi tông.
Nhớ lại lúc đầu, vì một mảnh vỡ mà Ninh Dạ phải bẫy chết hàng loạt tu sĩ, thậm chí ngay Phá Hiểu Bạch Liên cũng vỡ nát.
Lần này lại nhận được hàng loạt chỉ trong thời gian ngắn..
Ninh Dạ không phóng thích Thiên Cơ điện mà trực tiếp thu lấy mảnh vỡ, cười hì hì nói: “Vậy xin đa tạ!”