TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 231: Đạo về phù lục

Trong một trang viên nhỏ nằm ngoài Vô Thiên thành, Thư Vô Ninh đang chế phù.

Cô bé cầm Bạch Chu phù bút, sau khi nét bút cuối cùng kết thúc, đã vẽ xong đồ án thần bí hoa mỹ.

Mãi tới khi nét bút cuối cùng kết thúc, ánh sáng lóe lên bên ngoài tấm phù, một tấm phù chú đã hoàn thành.

“Sư phụ! Đệ tử thành công rồi.” Thư Vô Ninh vui vẻ giờ phù lục.

“Tốt! Tốt lắm!” Ninh Dạ kinh ngạc nhìn Thư Vô Ninh.

Trong thời gian ngắn như vậy đã chế tạo được phù chú cửu phẩm, nha đầu này đúng là thiên tài chế phù.

Phù đạo là Ninh Dạ chọn giúp Thư Vô Ninh, cô gái này tâm tư thông tuệ, hiếm thấy nhất là chỉ nhìn qua là nhớ, rất thích hợp để chế phù.

So với cô bé, thật ra Ninh Dạ không có năng lực nhìn một lần là nhớ, y am hiểu suy nghĩ mang tính chất đột phá và kinh nghiệm đối nhân xử thế được tích lũy từ kiếp tước, tuy cũng có thiên phú trong phù đạo, cũng coi là thiên tài, nhưng còn lâu mới bằng loại thiên tài tuyệt đỉnh cực kỳ hiếm thấy.

Nếu so sánh thiên phú, trong phù đạo, thiên phú của Thư Vô Ninh cao hơn Ninh Dạ.

Thời khắc này, y cầm phù chú trong tay Thư Vô Ninh, kiểm ta cẩn thận rồi gật đầu nói: “Với thiên phú của ngươi, nếu chăm chỉ tu theo đạo này, chỉ trong hai đến ba năm nữa là đạt tới trình độ của ta.”

Thư Vô Ninh vội vàng nói: “Đệ tử sao dám đánh đồng với sư phụ.”

Ninh Dạ lắc đầu: “Ngươi không cần khách sáo với ta. Năm xưa ta chọn tu luyện phù đạo, đầu tiên là vì đạo nảy thích hợp để ẩn giấu thực lực bản thân, hai là ta vốn có cơ sở nhất định, có thể giảm bớt thời kỳ hao phí, trực tiếp nhận được lợi ích của việc chế phù. Nhưng thiên phú của ta chỉ có hạn, bây giờ lại không thiếu linh thạch, quan trọng nhất là chí hướng của ta không đặt ở đây, tương lai nhiều nhất là phù đạo lên tới tứ phẩm.”

Càng đi lên sẽ càng gian nan. Lấy đạo của đan phù trận khí làm ví dụ, thất phẩm trở xuống thì chỉ cần chịu dùng tiền, chịu học tập, chịu tu luyện, ai cũng có thể thành công. Lục phẩm tới tứ phẩm thì không có đủ thiên phú thì không có kết quả. Còn muốn lên trên tứ phẩm, không những cần có thiên phú mà phải cực kỳ say mê, dốc hết sức lực nghiên cứu, có vậy mới thu được thành tựu.

Ninh Dạ hiểu rõ hứng thú của mình với phù đạo còn xa mới đến mức say mê, quan trọng là chí hướng của y không ở đây, vì vậy tương lai chỉ tới tứ phẩm là cực hạn.

Còn Thư Vô Ninh, cô bé có hy vọng trở thành chế phù sư nhất phẩm.

Ninh Dạ đã nói: “Tính cách của ngươi điềm tĩnh, đầu óc thông minh, thích tĩnh chứ không thích động. Phong cách tác chiến của một người thường rất giống với cách làm người. Người như ngươi không thích hợp luyện công pháp chiến đấu dũng mãnh, nhưng rất thích hợp dùng phù lục chiến đấu.”

Thư Vô Ninh gật đầu: “Đúng, đệ tử rất thích phù đạo, nhưng có một chuyện đệ tử không hiểu.”

“Ngươi nói đi.”

Thư Vô Ninh nói: “Khi đệ tử tu luyện phù đạo, so sánh những tấm phù lục mà sư phụ lưu lại, phát hiện ra một điểm lạ.”

“Chuyện gì?”

“Theo như sư phụ nói, phù chú lục phẩm chứa pháp thuật Hoa luân tương đương với dùng tu vi Vạn Pháp sử dụng pháp thuật cấp bậc thấp hơn, theo lý mà nói thì uy lực phải lớn hơn nhiều mới đúng. Nhưg đệ tử thử sử dụng, lại cảm thấy uy hình như uy lực của phù chú lục phẩm không lớn hơn phù chú thất phẩm bao nhiêu, còn xa mới tới mức ‘tăng cường về chất’ như sư phụ đã nói.”

Nghe cô bé nói như vậy, Ninh Dạ cười nói: “Còn dùng phù chú lục phẩm làm thí nghiệm, ngươi cũng cam lòng à?”

Thư Vô Ninh đỏ mặt: “Chưa được sư phụ cho phép...”

“Không sao.” Ninh Dạ nói: “Trước đây ta đã nói với ngươi rồi, trong phù đạo cứ ba cấp là một ngưỡng cửa lớn. Phù chú lục phẩm pháp thuật Hoa luân tương đương với cảnh giới Vạn Pháp thi triển pháp thuật cảnh giới dưới. Nhưng ngươi nghĩ cảnh giới Vạn Pháp thi triển pháp thuật Hoa Luân thì uy lực sẽ mạnh lắm ư?”

Thư Vô Ninh lấy làm lạ: “Chẳng lẽ không phải à?”

Ninh Dạ lắc đầu, tiện tay chỉ một cái, một luồng chỉ phong đánh lên cái cây khô ở phía xa, tạo thành một lỗ nhỏ.

“Đây là Vô Tâm chỉ của Thư gia các ngươi.”

Ninh Dạ nhận Thư Vô Ninh làm đệ tử, tiện đó hỏi pháp thuật của Thư gia để tìm hiểu. Vô Tâm chỉ là pháp thuật trong cảnh giới Tàng Tượng, Ninh Dạ nhanh chóng nắm giữ.

Lúc này y thi triển Vô Tâm chỉ rồi hỏi: “Ngươi xem xem, so với ngươi thì sao?”

Thư Vô Ninh kinh ngạc: “Hình như... không khác biệt mấy?”

Câu này của cô còn khá khách khí, thực ra Ninh Dạ sử dụng Vô Tâm chỉ còn không bằng Thư Vô Ninh sử dụng, dù sao Ninh Dạ không dụng tâm học hỏi, giờ cũng chỉ sử dụng qua loa mà thôi.

Ninh Dạ đã nói: “Pháp thuật tự có hạn chế, giả sử uy lực của Vô Tâm chỉ là mười, như vậy giới hạn của nó là ở đây. Dẫu là đại năng thi triển thì chỉ tăng cường có hạn, có thể từ mười tăng lên mười lăm đã là không tệ rồi. Lý do của việc này là cơ chế hìnhthành pháp thuật của nó, không liên quan tới tu vi các đại năng. Nếu không cứ dùng một pháp thuật đến già, cần gì khai phá sáng tạo ra những thần thông thông thiên triệt địa khác?”

Thư Vô Ninh lại không phục: “Nhưng đệ tử nghe nói có một số đại năng búng tay thay đổi phong vân, dẫu là pháp thuật nho nhỏ, tới tay họ cũng có uy lực thông thiên triệt địa.”

Ninh Dạ nói: “cái này cũng không sai, nhưng đó là vì họ tăng cường thêm những thứ khác mà mình tìm hiểu được.”

Năm xưa Ninh Dạ tu luyện Sát Thân đao tới mức đại thành, Trương Liệt Cuồng đã nói Sát Thân đao của y đã đại thành, nhưng đây là điểm cuối, cũng là điểm khởi đầu.

Điểm cuối là chỉ điểm cuối của bản thân pháp thuật, điểm khởi đầu lại là khởi đầu của phong cách cá nhân.

Chính vì vậy, sau đó Ninh Dạ tự nghĩ ra Ngưng Quang Thành Nhận, sư tỷ của y Lăng Vô Duyệt lại sáng tạo ra Tuyệt Cảnh Sát Nhận, Trương Liệt Cuồng sáng tạo ra Thiết Huyết Liệt Dương Cửu Tuyệt đao, tất cả đều được sáng tạo trên cơ sở pháp thuật nguyên bản.

Đây đều là Thất Sát đao nhưng không chỉ là Thất Sát đao mà là đột phá trên cơ sở vốn có, cũng là nguyên nhân khiến các đại năng thi triển pháp thuật cấp thấp mà vẫn có uy lực thông thiên triệt địa.

Nhưng trong phù đạo, lại không có chuyện này.

Giả sử Thư Vô Ninh chế tạo Thất Sát đao thành phù chú, nó chỉ có uy lực nguyên bản của Thất Sát đao, trừ phi cô cũng có lý giải cá nhân, thể hiện lý giải đó theo phương thức phù chú.

Ví dụ như Ninh Dạ có thể chế tác Ngưng Quang Thành Nhận của bản thân thành phù chú - nhưng vấn đề là một phần uy lực của Ngưng Quang Thành Nhận là nhờ vào năng lực của Nguyên Cực Thần Quang, phù chú không cách nào thể hiện phần năng lực của Nguyên Cực Thần Quang, vì vậy trừ phi phù chú Ngưng Quang Thành Nhận mà Ninh Dạ chế tạo ra đạt tới tứ phẩm, nếu không hiệu quả còn kém hơn một chút so với y tự thi triển, y cũng chẳng lãng phí tinh lực làm vậy.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thư Vô Ninh phát hiện những phù chú cấp bậc cao không có uy lực như mình tưởng tượng - vì Ninh Dạ chỉ đột phá trong Thất Sát đao, không có đột phá trong các pháp thuật khác, pháp thuật khi chế tạo phù lục cũng bị giới hạn ở đây.

Sau khi hiểu ra, Thư Vô Ninh hơi nhụt chí: “Tức là nếu thực lực bản thân đệ tử không đủ, cho dù tương lai chế tạo được phù chú nhất phẩm thì uy lực cũng chỉ có hạn?”

Ninh Dạ cười nói: “Theo lý thuyết thì đúng, nhưng không phải không có cách cải tiến.”

Thư Vô Ninh đã thấy hứng thú: “Xin sư phụ chỉ điểm.”

Ninh Dạ nói: “Có hai con đường. Một là bản thân cố gắng tu hành, hoặc tăng cường tu vi, hoặc tăng cường lý giải và đột phá về mặt pháp thuật. Tăng cường tu vi có thể giúp ngươi học tập thần thông mạnh hơn, chế tạo ra phù chú chứa thần thông càng cường đại. Đột phá về mặt pháp thuật có thể khiến phù chú của hắn đột phá hạn chế của bản thân pháp thuật.”

Thư Vô Ninh thở dài: “Nêu đệ tử chuyên tâm chế phù, e là tu vi tiến bộ rất chậm. Mà đệ tử lại không thích chiến đấu, e là khó mà đột phá trong phương diện pháp thuật. Nhưng như vậy mới đúng, nếu không thì phù sư chẳng thành vô địch thiên hạ rồi à?”

Bàng môn tà đạo cũng có hạn chế theo nhiều nguyên nhân, uy lực của phù chú bị giới hạn bởi bản thân phù sư.

Ninh Dạ lại nói: “Thế thì còn loại thứ hai. Tuy đại năng thi triển pháp thuật cấp thấp sẽ bị hạn chế về uy lực, nhưng cơ chế sẽ không thay đổi.”

Thứ gọi là cơ chế chính là hiệu quả đặc biệt của một số pháp thuật.

Một số pháp thuật có cơ chế đối lập bẩm sinh, ví dụ như trăm phần trăm xuyên giáp và trăm phần trăm không bị xuyên giáp, đây là đối lập về mặt cơ chế.

Khi cơ chế của hai loại pháp thuật xuất hiện tình trạng đối lập, nếu bản thân pháp thuật không có cao thấp, thứ quyết định chính là tu vi của tu sĩ, thể hiện lên bùa chú sẽ là cấp bậc.

Trong chuyện này, cấp độ tu vi cao thấp ra sao sẽ có ảnh hưởng trực tiếp.

Đây chính là nguyên nhân vì sao Ninh Dạ có nhiều thủ đoạn không thể sử dụng với mục tiêu có tu vi cao hơn bản thân: Tu vi ảnh hưởng tới cơ chế.

Thậm chí cả máu của La Lầu cũng chịu ảnh hưởng này, nhưng máu pháp thuật từ máu của La Hầu có mức độ ưu tiên cực cao, trong cảnh giới Hoa Luân không ai tránh được, cảnh giới Vạn Pháp cũng chỉ suy yếu.

Cũng theo đạo lý này, cấp bậc của phù lục cũng ảnh hưởng tới mức độ ưu tiên của cơ chế.

Cấp bậc càng cao thì mức độ ưu tiên của cơ chế cũng càng cao.

Trong trận chiến ở chợ người, Ninh Dạ sử dụng Tỏa Nguyên phù lục hẩm, tương đương với cảnh giới Vạn Pháp thi triển pháp thuật Tỏa Nguyên Phong Cấm của Hoa Luân, mức độ ưu tiên của cơ chế tăng cường, kết quả là tất cả tu sĩ Hoa Luân không ai bỏ chạy được, trừ phi đối phương cũng có đột phá trong độn thuật.

Nhưng những phù chú khác không có hiệu quả tốt như vậy. Không thì môt pháp thuật hộ thân cấp bậc Vạn Pháp đủ cho đám Hoa Luân đánh cả buổi.

Ninh Dạ đã nói: “Vì vậy đạo về phù chú, cấp bậc thấp thường chú trọng vào tấn công, cấp bậc trung bình và cao đa số là phụ trợ. Ưu thế thật sự của chế phù sư, về bản chất là trợ thủ đắc lực nhất.”

Nghe y nói như vậy, ánh mắt Thư Vô Ninh lấp lánh ánh sáng.

Cuối cùng cô cũng biết tương lai mình nên đi theo con đường nào.