TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 235: Hết đợt này đến đợt khác

Sau khi Ninh Dạ rời khỏi Vô Thiên thành một ngày, Vô Thiên thành nghênh đón một đợt khách khác.

Người cầm đầu nhìn qua như một nam tử bình thường, nhìn lần nữa đã biến thành ông lão, nhìn lần thứ ba lại thành cô gái, lần thứ tư lại thành đứa trẻ - rõ ràng người kia chỉ đơn giản đi thẳng tới nhưng chỉ cần ngươi nhìn hắn, cứ như mỗi giây mỗi phút hình tượng của hắn luôn thay đổi, không biết đối phương là nam hay nữ, thậm chí có phải người hay không, cũng khó mà biết được.

Liệt Trọng Lâu, Hải Thận Thiên Yêu, một trong Nhị Thập Tứ Thiên Yêu của Thái Âm môn, am hiểu nhất là ảo thuật.

Khác với ảo thuật của Ninh Dạ là thao túng ánh sáng hình thành, ảo thuật của Liệt Trọng Lâu càng thêm quỷ dị, thiên biến vạn hóa, khiến người ta khó lòng nắm bắt.

Cho dù hắn đứng yên ở đó, ngươi cũng không thể xác định hắn có tồn tại thật không.

Mê hoặc trong lòng, trong xương cốt, trong bất cứ hoàn cảnh nào có thể lợi dụng, đâu đâu cũng có!

So với Liệt Trọng Lâu, ảo thuật của Ninh Dạ chẳng khác gì trò chơi của trẻ con.

Liệt Trọng Lâu có thể coi là nhân vật thần bí nhất trong Thái Âm môn, mãi tới tận bây giờ, thậm chí rất nhiều người vẫn không biết giới tính của Liệt Trọng Lâu là gì, chỉ dựa theo tên họ và tác phong hành động của hắn, đoán hắn là nam tử.

Phía sau Liệt Trọng Lâu là một loạt đệ tử Thái Âm môn.

Trong số họ còn có những người lần đầu hạ sơn, khi tới Vô Thiên thành này, ai nấy hết sức hiếu kỳ, châu đầu ghé tai, chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Sư tỷ, sư tỷ, sư tỷ xem kia, chỗ đó còn có Nhân Đầu dịch. Nghe nói Vô Thiên thành không có quy định gì, muốn giết người thì cứ giết, chuyện này có thật không?” Một đệ tử Thái Âm môn hưng phấn hỏi, có vẻ nóng lòng muốn thử.

Hoàng Liên cười lạnh: “Trong Vô Thiên thành có rất nhiều kẻ ngoài vòng pháp luật, ai cũng có thủ đoạn quỷ dị. Thành chủ Cố Phong Hiên còn là đại năng cảnh giới Vô Cấu, đừng tưởng học được mấy chiêu mèo cào là có thể hoành hành ở đây.”

“Vâng.” Đệ tử Thái Âm môn kia bất đắc dĩ đáp lời.

Trong lúc đang trò chuyện, một cô gái tướng mạo yêu kiều mặc một bộ áo đỏ đi tới, khom người với Liệt Trọng Lâu nói: “Thích Hồng Thường tham kiến Thận Lâu Thiên yêu!”

Thích Hồng Thường là người do Thái Âm môn bố trí ở Vô Thiên thành, nhưng khác với Vân Kình Phi, đầu tiên thân phận của cô ta được công khai, thứ hai cảnh giới của cô ta chỉ có Hoa Luân.

Lý do là vì Vân Tuyệt cổ địa nằm ở khu vực tiếp giáp giữa hai châu Hàn Mặc, ngay dưới mí mắt của Thái Âm môn, vì vậy Thái Âm môn không cần bố trí nhân vật quan trọng như Vân Kình Phi.

Một đệ tử cảnh giới Hoa Luân là đủ đại diện cho Thái Âm môn.

Giọng nói của Liệt Trọng Lâu liên tục thay đổi, lúc nam lúc nữ: “Tình hình thế nào?”

“Vừa nhận được tin, Triệu Long Quang rời thành.”

“Hả?” Trong ánh sáng hư ảo xuất hiện một dung mạo cổ xưa kỳ quái, ngũ quan trên mặt như nhét chung một chỗ, đột nhiên nở ra như đóa hoa cúc: “Lúc nào?”

Bây giờ chuyện Liệt Trọng Lâu lo lắng là Triệu Long Quang nhận được tin, bỏ chạy trước.

“Mười hai canh giờ trước.”

“Đi về phía nào?”

“Theo hướng Tuyệt Vân lĩnh.”

Nghe hắn đi về phía Tuyệt Vân lĩnh, Liệt Trọng Lâu lập tức nói: “Không thể chậm trễ, lập tức đuổi theo!”

——————————————————

Khi Liệt Trọng Lâu đuổi theo, rốt cuộc Thường Vũ Yên cũng nhận được tin tức mà cô nàng mong chờ đã lâu.

“Ngươi nói Tô Hồng Nhan đã xuất hiện?”

Trong quán trọ, Thường Vũ Yên vui mừng nhìn Dung Thành.

Chờ suốt mấy ngày, rốt cuộc cũng đợi được tin về Tô Hồng Nhan.

Dung Thành cực kỳ bình tĩnh nói: “Đúng, Ninh sứ đã đưa tin tới, Tô Hồng Nhan đã xuất hiện, bây giờ đang ở phía đông của tuyệt địa, hắn đang đi theo. Bây giờ đuổi theo vẫn kịp.”

“Được! Quả nhiên Ninh Dạ không phụ mong đợi của ta. Nếu đã thế, đuổi theo!” Thường Vũ Yên đứng bật dậy.

“Phía đông tuyệt địa?” Mẫn Thương Lão Nhân lại nhíu mày: “Đó là khu vực trong của Vân Tuyệt cổ địa, cực kỳ nguy hiểm.”

Thường Vũ Yên cười lạnh: “Một tên Hoa Luân như Tô Hồng Nhan cũng dám đi vào, chẳng lẽ Mẫn Thương Lão Nhân lại sợ à?”

Chúc Bạch Thương nhướn hàng mi trắng: “Con nhóc nhà ngươi chú ý cách ăn nói. Một tên Tô Hồng Nhan thôi, lão hủ có gì mà sợ. Nhưng Thường cô nương kiêu căng quá rồi đấy, ai mà biết liệu Tô Hồng Nhan có biết tin từ trước hay không. Nếu hắn biết trước chúng ta sẽ tới, như vậy lúc này hành động của hắn rất đáng ngờ.”

Dung Thành nghe vậy rất bất đắc dĩ.

Quả nhiên kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.

Thường Vũ Yên muốn báo thù cho cha, đáng lẽ phải lặng lẽ vào thành, cố gắng không làm kinh động bất cứ ai.

Nhưng cô ta lại muốn thể hiện uy phong, như vậy Tô Hồng Nhan để lộ hành tung vào lúc này lại thành đáng ngờ.

Thường Vũ Yên ngu ngốc đẩy một kế hoạch không có vấn đề thành ra có vấn đề.

Chẳng trách Ninh Dạ muốn thu mua Dung Thànhqq, một kế hoạch quá chặt chẽ khó tránh khỏi đủ loại bất ngờ.

Theo lý mà nói Dung Thành cần cố hết sức dẹp yên những bất ngờ, nhưng khoảnh khắc đó hắn lại nghĩ: Ninh Dạ hao bao nhiêu công sức bố trí tất cả những điều này, rốt cuộc là vì cái gì?

Có lẽ, gây ra chút bất ngờ có thể áp chế ngược lại Ninh Dạ?

Không ai thích bị thao túng, Dung Thành cũng vậy.

Suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, Dung Thành bèn nói: “Chúc sư nói có lý, hành động của Tô Hồng Nhan hết sức kỳ lạ. Thường cô nương, ta thấy chuyến đi này cần thật cẩn thận.”

“Cẩn thận, cẩn thận, ngươi nên nói biện pháp cẩn thận ra sao.”

Dung Thành mỉm cười: “Tìm viện binh? Giả sử Tô Hồng Nhan đã biết thực lực của người đến bắt hắn, như vậy có thể thứ đang chờ chúng ta là phiền phức vượt ngoài tưởng tưởng. Nếu lúc này chúng ta tìm thêm người giúp, có thể khiến hắn kinh ngạc.”

“Vấn đề là Hắc Bạch thần cung xa tận chân trời, đang lúc vội vàng như vậy, ai mà giúp được đây?”

“Tìm viện binh chưa chắc đã cần tìm từ Hắc Bạch thần cung.” Dung Thành trả lời đầy ẩn ý.

Mẫn Thương Lão Nhân bắt đầu cười khà khà: “Dung Thành nói không sai, trong Vô Thiên thành đa số là tu sĩ. Dựa vào danh tiếng của Hắc Bạch thần cung ta, muốn thu nhận ít người cũng không có gì khó.”

“Ồ?” Thường Vũ Yên vui mừng không thôi: “Ngươi tìm được ai?”

Mẫn Thương Lão Nhân trả lời: “Nguyệt Vô Thường, Chiến Cửu Phong với cả Thiết Lang. Ba người này đều có chút giao tình với lão phu. Cả ba đều có tu vi Vạn Pháp, tuy thực lực kém hơn ta nhưng nếu ba người liên thủ thì ta cũng chẳng phải đối thủ, chắc sẽ đối phó được với thủ đoạn của Tô Hồng Nhan. Nhưng phải tiêu tốn đôi chút.”

Thường Vũ Yên vui mừng: “Không sao cả! Mời bọn họ tới đi!”

Chẳng bao lâu sau đã có hồi âm, ba người đồng ý đi cùng.

Có được cường viện như vậy, Thường Vũ Yên không hề dừng lại, dẫn theo tất cả mọi người đuổi theo hướng Tuyệt Vân lĩnh.

——————————————————————

Trên bầu trời, Cố Phong Hiên chắp hai tay sau lưng quan sát động tĩnh bên dưới, Ngũ Sát Vân vây quanh người hắn nhưng cứ như người này hoàn toàn không tồn tại.

Gương mặt sắt vô tình, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống.

Hành tung của đám người Thường Vũ Yên đều lọt vào mắt hắn.

Cố Phong Hiên hừ một tiếng: “Xem ra có đại nhân vật đang quan sát cái nơi nhỏ nhoi này của ta, không ngờ hết đợt này tới đợt kia tham gia náo nhiệt. Bán Thành!”

Sau lưng hắn xuất hiện một nam tử không có chân: “Có Bán Thành!”

“Dẫn theo Vô Thiên vệ, chúng ta đi một chuyến, không khéo còn có thể mượn sức bọn họ, hoàn thành đại nghiệp chưa trọn vẹn của ta!”