TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 236: Rèn luyện

“Giết!”

Trên biển cát, tiếng hô giết vang vọng khắp bốn phía, ra là đệ tử Vân Tuyệt môn đang giao chiến với sa binh.

Đám đệ tử Vân Tuyệt môn có thực lực chênh lệch không đồng đều, đặc biệt là những người thường vừa được mua, bây giờ chỉ mới nhập môn, thậm chí chưa hiểu rõ hoàn toàn pháp thuật, khó mà phát huy được tác dụng gì trong chiến đấu.

Thế nhưng thực chiến cũng có lợi ích của thực chiến, cho dù không thể phát huy thực lực nhưng bọn họ có thể lý giải được đặc điểm của chiến đấu trong tu giới, quan trọng nhất là làm sao để sống sót trong hoàn cảnh như vậy.

Ninh Dạ chú ý tới những người mới, vì vậy đích thân chỉ điểm.

Phía trước là người của Vân Tuyệt môn do gián điệp của Mộc Khôi tông tạo thành, đang chiến đấu chính diện. Phía sau là Ninh Dạ không ngừng chỉ điểm cho những người vừa nhập môn.

“Cảnh giới Tàng Tượng bình thường chỉ có thể dùng pháp lực của bản thân để thi pháp, vì vậy uy lực có hạn, chỉ cần giữ khoảng cách nhất định là tránh bị tai bay vạ gió. Ta dạy cho các ngươi đạo lý đơn giản nhất, trong quá trình lan truyền, năng lượng sẽ tiêu hao, vì vậy thường thì khoảng cách càng xa, tốc độ càng nhanh, uy lực càng nhỏ. Nhưng đạo lý này chỉ hữu dụng với học đồ cảnh giới Tàng Tượng, tới cảnh giới Hoa Luân lại khác.”

“Cảnh giới Hoa Luân đã có thể thi pháp vận dụng lực lượng thiên địa, đủ loại diệu pháp tầng tầng lớp lớp, có một số pháp thuật ban đầu cần súc tích lực lượng, khoảng cách xa thường cho đối thủ thời gian tụ lực, vì vậy tránh xa quá ngược lại làm cho đối thủ có nhiều không gian phát huy hơn. Đương nhiên pháp thuật trong thiên hạ đều có lý riêng của nó, cho dù khoảng cách càng xa uy lực càng lớn nhưng cũng có cực hạn.”

“Thế nào là lý? Nó tương thông với đạo. Đạo và lý trong đạo lý, đạo là nơi thiên địa tự nhiên quy tụ, lý là sự biến hóa của linh ký. Tu sĩ sử dụng pháp thuật đều hợp với lý lẽ riêng của nó, thần thông ảo thuật đều phù hợp với đạo của nó. Chính vì vậy lý là cơ bản của đạo, vì vậy trước khi tu tiên, tu sĩ phải hiểu lý rồi mới ngộ được đạo.”

“Sa binh là tàn hồn thời thượng cổ, chân linh bất diệt, gửi vào cát mà sinh thành. Chân linh bất diệt này là đạo, khó lòng trừ khử, nhưng sau khi ngưng tụ, pháp thuật mà sa binh sử dụng chính là năng lực của tàn hồn, chính là lý của nó, cho nên có thể dùng để diệt trừ. Vì vậy sa binh dễ đối phó nhưng khó tiêu diệt. Vì có thể phá được lý chứ khó mà giải được đạo.”

Lúc này Ninh Dạ chỉ điểm cho người mới, thao thao bất tuyệt, khiến đám đệ tử kia như được thể hồ quán đỉnh, ai nấy hiểu ra không ít thứ.

Nhưng thật ra phần lớn những điều này không phải Trương Liệt Cuồng dạy y. Trương Liệt Cuồng cả đời hùng hổ, tu tiên chỉ tu chiến pháp sát pháp, hiểu biết rất ít về đao lý.

Thiên Cơ môn lại khác, suy tính thiên đạo, bói toán cổ kim, cố hiểu đạo của thiên địa, giải thích lý của vạn vật, vì vậy phương diện tu tiên cơ bản lại vững chắc hơn rất nhiều môn phái khác.

Nhưng chính vì chú trọng vào lý luận mà coi nhẹ thực chiến, cho nên văn minh không đánh nổi dã man, cuối cùng bị diệt môn.

Về phần Ninh Dạ, lúc này y giảng cho họ những thứ này là vì trong hoàn cảnh hiện tại, biết nhiều một chút còn quan trọng hơn thông thạo pháp thuật.

Lúc này Ninh Dạ đã nói: “Thật ra trong đa để số tình huống, thứ ta truyền cho các ngươi không có tác dụng gì. Dù sao cũng phải tự mình tu luyện pháp thuật, có hiểu đạo lý trong đó hay không cũng không ảnh hưởng tới uy lực. Hiểu được lý chỉ là tương lai có cơ sở tốt hơn để ngộ đạo. Nhưng trong Vân Tuyệt cổ địa này, với thực lực hiện tại của các ngươi, nếu muốn sống sót không phải dựa vào tay chân mà dựa vào những đạo lý này.”

“Vì sao lại như vậy?” Thư Vô Ninh hỏi.

Thật ra không phải cô bé không hiểu, nhưng một đệ tử nhỏ tuyệt đối không để sư phụ hát kịch một mình.

Ninh Dạ rất hài lòng về vai phụ Thư Vô Ninh, trả lời: “Vân Tuyệt cổ địa vốn có địa hình hiểm ác, càng vào trong hoàn cảnh càng nguy hiểm. Linh khí bạo loạn, ác chú hoành hành, dẫu có thần thông kinh thiên cũng khó lòng phát huy. Người có thực lực càng mạnh, ở đây càng bị hạn chế. Trong tình huống đó, muốn sống sót ở đây quan trọng nhất không phải mình mạnh đến mức nào mà cần nhanh chóng tìm ra khu vực an toàn. Thật ra vốn dĩ chúng ta có thể dùng cách nhanh hơn để đi đường. Tuy Ngũ Sát vân rất kinh khủng nhưng bay trong vùng trời thấp thì không có vấn đề gì. Lý do phải đi bộ là cần các ngươi lý giải sâu sắc và thích ứng với hoàn cảnh của nơi này.”

Nói đoạn, Ninh Dạ chỉ bốn phía xung quanh: “Nếu các ngươi đã nhập môn, có thể cảm thụ linh lực. Bây giờ cảm thụ thử đi, nơi nào dòng linh lực hỗn loạn mạnh nhất?”

Hơn hai mươi người mới cùng cảm thụ, đúng như Ninh Dạ đã nói, nếu đã nhập môn thì cảm thụ linh lực không thành vấn đề.

Một lát sau, đám người cùng chỉ về phía một cồn cát: “Nơi đó.”

“Tốt lắm? Còn không đi qua đó?”

“Đi qua?” Đám người đờ ra khó hiểu.

Ninh Dạ không nói tiếp.

Y không giải thích, vì y muốn bồi dưỡng sao cho những người này tin tưởng tuyệt đối vào mình.

Quả nhiên, hơn mười người mới đã chạy về phía cồn cát, những người còn lại vẫn đứng tại chỗ do dự. Dù sao nơi dòng linh lực hỗn loạn mãnh liệt nhất thì nguy hiểm cũng lớn nhất.

Đang lúc do dự, đột nhiên dưới chân có một con yêu vật xông ra.

Đó là một con chuột cát, thực lực không mạnh nhưng thừa sức đối phó với đám người mới.

Công kích đột ngột đó khiến đám người mới này luống cuống chân tay. Ninh Dạ không để ý tới cũng chẳng hỏi, chỉ đứng quan sát. Thư Vô Ninh định xuất thủ nhưng nhìn Ninh Dạ một chút, thấy y vẫn thờ ơ như không nên cũng dừng tay.

Cô không ra tay, Thư Lang không ra tay, hai người duy nhất có chiến lực trong số người mới không hành động gì, những người còn lại lập tức đại loạn.

Chỉ thấy con chuột cát đó tung hoành ngang dọc, cắn khắp nơi xung quanh, đánh giết rất uy phong.

Vài người mới bị đánh tới mức sứt đầu mẻ trán, chỉ chớp mắt đã bị cắn tới mức chi chít vết thương.

Có kẻ đầu óc linh hoạt, lập tức chạy theo hướng Ninh Dạ đã chỉ lúc trước, cũng có kẻ muốn Ninh Dạ gánh tội thay, không ngờ lại chạy ra sau lưng Ninh Dạ.

Khổ nỗi chưa tới gần đã bị Ninh Dạ giơ chân đá bay ra ngoài.

“To gan lắm!” Ninh Dạ hừ một tiếng.

Tới bước đường cùng là dễ thấy nhân phẩm nhất.

Tuy rất muốn lôi kéo những người mới này, nhưng những kẻ lúc bình thường thì không nghe lời, lúc nguy hiểm mới chiu nương nhờ, không trọng dụng cũng được.

Những người mới kia không biết bản thân đã bị Ninh Dạ phán ‘tử hình’ còn đang kêu gào thảm thiết bỏ chạy tứ phía, cuối cùng họ cũng để ý tới vị trí đã Ninh Dạ chỉ, con chuột cát lại không lùi bước, cho nên lao nhao chạy tới.

Con chuột thấy đám người bỏ trốn, không ngờ lại không truy đuổi, chỉ lạnh lùng nhìn Ninh Dạ một cái rồi chui xuống đất, biến mất không còn bóng dáng.

Cho dù là yêu vật cũng biết chiếm chỗ lợi tránh chỗ hại. Thực ra nếu Thiên Cơ không quăng nó từ dưới đất lên, con chuột cát nho nhỏ này sẽ không chủ động tấn công.

Màn tấu hài đã dừng, trận chiến cách đó không xa cũng đã kết thúc.

Ninh Dạ đi tới nói: “Giờ đã hiểu chưa? Với thực lực của các ngươi bây giờ thì chẳng đánh được ai cả. Vì vậy thứ thật sự bảo vệ được các ngươi lại chính là nơi tuyệt địa nguy hiểm nhất. Càng là nơi linh lực hỗn loạn hơn hẳn thì ảnh hưởng tới tu sĩ càng lớn, nhưng ngược lại ảnh hưởng đối với các ngươi là nhỏ nhất. Sau khi tới Tuyệt Vân lĩnh, một khi phân tán, phải nhớ kỹ điều ta vừa dạy cho các ngươi.”

“Rõ! Nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn!” Mọi người cùng trả lời.

Khóe miệng Ninh Dạ nhếch lên thành một nụ cười: “Thật ra ta không tin nhất là mấy lời vô nghĩa như vậy, khổ nỗi vận mệnh vô thường, ít nhất ở đây là như vậy!”