TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 238: Bão Ngũ Sát vân?

“Bão Ngũ Sát vân?”

Trong hang núi, Ninh Dạ cũng bật thốt lên.

Cái gọi là bão Ngũ Sát vân chính là Ngũ Sát tuyệt vân từ trên bầu trời rơi xuống mặt đất, bao phủ toàn bộ đất đai bên dưới vào phạm vi của Ngũ Sát tuyệt vân.

Ngũ Sát tuyệt vân có tất cả là năm loại, bất cứ loại nào cũng có uy lực cực lớn, giữa Ngũ Sát vân lại có sinh khắc, vừa có thể triệt tiêu lẫn nhau, vừa có thể trợ giúp lẫn nhau, nếu ngũ sát cùng sinh thì cả đại năng Niết Bàn cũng bị tiêu diệt, nếu ngũ sát cùng tiêu thì phàm nhân cũng chẳng bị thương.

Chính vì vậy, Ngũ Sát tuyệt vân có cực hạn trên và dưới rất rộng, biến hóa đa dạng, khó lòng vận dụng.

Có thể luyện hóa mây này, dẫn nó vào cơ thể, tạo thành chí bảo, nhưng thời điểm ngũ sát tương sinh thì mới giữ được uy lực lớn nhất của nó.

Từ đó có thể thấy Tử Lão dùng cảnh giới Vô Cấu luyện hóa một đóa Ngũ Sát vân là chuyện nguy hiểm tới mức nào.

Còn tình huống Ngũ Sát tương sinh, thường chỉ xuất hiện khi có bão Ngũ Sát vân.

Vân Tuyệt cổ địa rất ít khi xuất hiện bão Ngũ Sát vân, Liệt Trọng Lâu vừa bước vào Tuyệt Vân lĩnh đã gặp phải, nếu không phải vận may của bọn họ quá kém thì tức là trong Tuyệt Vân lĩnh, bão Ngũ Sát vân không hiếm thấy, thậm chí rất thường gặp.

Lúc này, cơn bão đã hình thành Thẩm Lâm Tân cũng cực kỳ kinh hãi, phản ứng đầu tiên là: “Mau lùi lại!”

Lúc này bọn họ mới vào Tuyệt Vân lĩnh chưa lâu, chỉ cần rời khỏi là được.

Nhưng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khắp nơi đều mờ mịt, Ngũ Sát vân cuồn cuộn, con đường lúc đến đã bị cơn bão mây cuồng bạo nhấn chìm, không còn đường thối lui.

Thấy vậy, Liệt Trọng Lâu quát lớn một tiếng, hóa thành hình dạng như con sò lớn, đây là bản thể con sò của hắn, vỏ sò mở rộng, hiện ra sóng biển ầo ào, đa đánh thẳng vào làn sóng Ngũ Sát vân, vỏ sò khép mở, phát ra tiếng gầm cuồng bạo: “Tất cả tới gần ta!”

Các đệ tử cùng tới gần Liệt Trọng Lâu, thây sóng biển và sóng Ngũ Sát vân cuộn trào, làm dấy lên sóng gió ngập trời, ai nấy sợ tới mức run như cầy sấy.

Ở đằng khác, Ninh Dạ cũng đang lo lắng.

Đã biết Tuyệt Vân lĩnh nguy hiểm, nhưng cụ thể nguy hiểm tới mức nào thì Ninh Dạ lại không biết.

Chính vì thế y mới muốn dẫn đám người Thái Âm môn vào trước, bây giờ vừa bước vào đã gặp đại chiêu như bão Ngũ Sát vân, cũng bị dọa tới mức nhảy dựng lên.

Quan trọng là bão Ngũ Sát vân còn khiến linh lực hỗn loạn, thậm chí Côn Lôn kính cũng không thể quan sát được.

Không thể để bọn họ chết ở đó, không chỉ vì cần có bọn họ tiếp tục dò đường cho mình, mà còn vì Tân Tiểu Diệp cũng đang ở đó.

Một khắc sau, Ninh Dạ đã vận dụng Côn Lôn kính, bắt đầu tính toán thiên cơ.

Từ khi Thiên Cơ môn bị diệt môn, Ninh Dạ chưa thật sự bói toán thiên cơ lần nào.

Vì y không thể đặt hy vọng báo thù vào khả năng mịt mờ, so với việc nhìn trước thiên cơ, Ninh Dạ muốn nắm chắc những điều đã biết.

Nhưng về bản chất Vấn Thiên thuật vẫn là năng lực hỏi vận mệnh của chư thiên, suy tính quá khứ tương lai.

Khi Ninh Dạ thi triển Vấn Thiên thuật, Côn Lôn kính tỏa ra hào quang xưa nay chưa từng có, như đang hoan nghênh quyết định này của Ninh Dạ.

Theo ánh sáng của Côn Lôn kính, tâm thần của Ninh Dạ cũng từ từ chìm vào hào quang huyền bí kia.

Đó là một cảm giác không thể dùng từ ngữ để mô tả, cứ như ngươi đặt mình trong một hoàn cảnh hết sức kỳ lạ, đâu đâu cũng có ánh sáng kỳ ảo, đủ loại hình ảnh rực rỡ phức tạp, từng tiếng nói kỳ ảo đan xen với nhau, vô số tin tức chen chúc ập tới, dòng thông tin hùng vĩ tới mức nếu không thể khống chế có thể hủy diệt ý thức của con người chỉ trong nháy mắt.

Tuy có thể kháng cự nhưng phần lớn dong tin tức này là vô dụng, vô hiệu, nói đúng hơn là khó lòng phá giải.

Bói toán là đạo về suy tính, chỗ khó không phải không có tin tức mà ở chỗ đại đa số tin tức là mờ ảo, vô dụng, rối loạn. Tác dụng của Côn Lôn kính là phát hiện tin tức, tác dụng của Vấn Thiên thuật là phân tích tin tức.

Lúc này Ninh Dạ dốc toàn lực thi triển, ngọn lửa tâm thần cháy hừng hực, thử bóc tách ra một chút tin tức có thể lợi dụng được trong vô số cảnh tượng hỗn loạn kia.

Y đã từng thành công - năm xưa từng thấy thời điểm Thiên Cơ môn diệt vong.

Nhưng phần lớn thời điểm, y thất bại.

Hiển nhiên hôm nay lại là một lần thất bại theo thông lệ, cho dù vận dụng Vấn Thiên thuật tới cực hạn, bốn phía vẫn hết sức rối loạn.

Đừng có vậy chứ?

Ninh Dạ thầm nghi hoặc.

Sử dụng Vấn Thiên thuật suy tính thiên cơ có thể biết quá khứ tương lai, trong đó dễ nhất là biết quá nhứ, biết những chuyện đã xảy ra. Khó nhất là biết tương lai, tương lai mịt mờ, hỏi trời trời cũng chẳng hay.

Còn bây giờ Ninh Dạ đang suy tính quy luật vận chuyển của thiên tượng trong Tuyệt Vân lĩnh, không phải tính toán tương lai, theo lý mà nói nó không khó như vậy ới đúng. Nhưng bây giờ Ninh Dạ lại có cảm giác suy tính nhưu vậy chẳng dễ dàng hơn chút nào.

Chuyện này khiến Ninh Dạ nghi hoặc.

Vì sao lại như vậy?

Ninh Dạ không phải người cố chấp, sau khi phát hiện mức độ suy tính khó hơn dự liệu của bản thân, y không cưỡng ép tính toán mà đầu tiên là phân tích nguyên nhân của khó khăn.

Vấn Thiên thuật đổi hướng một chút, phân tích kiểm tra tin tức chuyển thành tìm hiểu bản thân mục tiêu.

Lần này y nhanhc hóng nhận được đáp án.

Phương pháp đúng thì làm ít mà lợi nhiều.

“Hóa ra là vậy!”

Vân Tuyệt cổ địa từng là chiến trường do đại năng thượng cổ lưu lại, trong số các đại năng này có không ít người đã ngộ đạo. Sau khi chết ý chí của họ vẫn còn sót lại,a hắn tới thiên địa, khiến nơi đây có xung đột về pháp tắc đại đạo.

Về mặt bản chất Vấn Thiên thuật vẫn là dùng đạo thành thuật, tức là cách vận dụng đại đạo, được thể hiện dưới hình thức thậut, cho nên mới là thần thuật. Nhưng cũng chính vì vậy nó có hạn chế, ví dụ như không thể vượt qua chênh lệch thực lực - đạo thuật chân chính không để ý tới tu vi.

Còn nơi này pháp tắc đại đạo pha trộn lẫn lộn, ảnh hưởng lẫn nhau, vì vậy Vấn Thiên thuật cũng bị ảnh hưởng. Có nghĩa là không phải không tính được hiện tượng thiên tượng trong mà hoàn cảnh này làm cho hiệu quả của Vấn Thiên thuật suy yếu!

Quả nhiên!

Không thể dựa vào Cửu Thiên Thần Thuật được.

Ninh Dạ lập tức đưa ra kết luận như vậy.

Trong thiên hạ không có thuật nào là vô địch, Cửu Thiên Thần Thuật chưa bao giờ vô địch, chẳng qua trong truyền thuyết hiệu quả của nó quá mạnh, trong quá khứ Ninh Dạ vận dụng thuận buồm xuôi gió, vì vậy chưa phát hiện ra hạn chế của nó, nhưng bây giờ Ninh Dạ đã xác nhận thêm.

Tác dụng của Cửu Thiên Thần Thuật không phải không có giới hạn, chỉ cần còn là thuật chứ chưa phải đạo, chắc chắn sẽ có cực hạn.

Nhưng thuật thì có hạn chứ người thì vô hạn.

Dùng thuật thành đạo mới là chính đạo!

Chỉ có biến Cửu Thiên Thần Thuật thành Cửu Thiên Thần Đạo, mới là phương hướng phát triển của tương lai!

Nghĩ đến đây, Ninh Dạ lại có cảm ngộ, khi thi triển Vấn Thiên thuật đã không bị giới hạn trong khuôn khổ cũ nữa mà càng linh động, vận dụng cũng càng xảo diệu, có cảm giác siêu thoát mơ hồ, nhận biết về xung quanh cũng càng lúc càng rõ ràng.

Vấn Thiên thuật đã tiến bộ!

Pháp thuật có điểm cuối, là điểm cuối cũng là điểm khởi đầu!

Vấn Thiên thuật là hoàn chỉnh, nhưng chính vì là thần thuật nên đệ tử các đời của Thiên Cơ môn khó lòng đột phá hạn chế của bản thân pháp thuật.

Nhưng thời khắc này, Ninh Dạ đã hiểu được chân lý, rốt cuộc cũng phá tan được khuôn khổ cũ, khiến cho Vấn Thiên thuật của y tiến bộ thêm một bậc.

Sau khi hiểu ra điều này, trước mắt lại sáng sủa rộng rãi.

Trong vô số tin tức hỗn loạn đó, không ngờ lại có một tin tức rất rõ ràng.

Y đã tìm ra Tân Tiểu Diệp!

Y vẫn luôn chứng kiến Tân Tiểu Diệp, nhưng lúc này lại tìm ra trong phương diện tin tức, Vấn Thiên thuật đã có cảm ứng.

Đúng vậy, vận chuyển thiên cơ, vận mệnh nhất thể, Ninh Dạ lập tức hiểu ra.

Tân Tiểu Diệp học Khi Thiên thuật, vì vậy cô âm thầm luyện lại Thiên Cơ tâm pháp. Hai đệ tử Thiên Cơ môn như pháp tắc đại đạo cộng hưởng, trở thành vận mệnh chung trong vùng đất có đại đạo hỗn loạn này.

Đây là kết quả rất tốt!

Ninh Dạ đột nhiên hưng phấn hẳn lên.

“Tiểu Diệp... sư tỷ...” Ninh Dạ gọi nhỏ.

Tân Tiểu Diệp không có Thủy Nguyệt kính, nhưng khoảnh khắc đó dường như cô nghe được tiếng gọi của Ninh Dạ, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.