Chết tiệt!
Liệt Trọng Lâu mắng thầm trong lòng.
Tuy bây giờ hắn miễn cưỡng chống đỡ được bão Ngũ Sát vân, nhưng đó là vì lúc này bọn họ không trong khu vực mãnh liệt nhất của cơn bão.
Nói đúng hơn, bão Ngũ Sát vân không có trung tâm, vì mỗi thời mỗi khắc nó đều xảy ra biến hóa. Đơn sát, song sát, tam sát, mỗi tầng sát vân tương sinh lại mang tới phiền phức cao hơn vài lần. Còn với thực lực Liệt Trọng Lâu, tối đa hắn chỉ gánh được ba tầng tương sinh.
Chỉ cần là bốn tầng sát vân, hắn tuyệt đối không chịu nổi.
Thế thì cũng thôi, tỷ lệ của bốn tầng sát vân không cao, quan trọng nhất là dòng linh lực hỗn loạn ở nơi này làm cho thực lực bản thân hắn cũng bị ảnh hưởng, vạn nhất xảy ra sự cố... Liệt Trọng Lâu thật sự không dám nghĩ tiếp.
Có lẽ nên từ bỏ đám đệ tử này, tới nơi khác tìm đường thoát?
Với thực lực bản thân hắn, trong cơn bão này hắn chỉ cần cẩn thận một chút, có lẽ vẫn có cơ hội tự bảo vệ mình.
Nhưng nếu làm như vậy, không thể cứu được đám đệ tử này.
Dù sao Thái Âm môn cũng không phải Mộc Khôi tông, vì vậy khi vứt bỏ đệ tử cũng do dự thêm một chút...
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ngay lúc Liệt Trọng Lâu định hạ quyết tâm tráng sĩ chặt tay, Tân Tiểu Diệp lại đột nhiên lao tới, trực tiếp chui vào một chỗ bão táp.
Hoàng Liên kinh hãi: “Ẩm Tuyết, quay lại!”
Thấy Tân Tiểu Diệp sắp bị bão táp nuốt trọn, một khắc sau bão táp nơi cô đi đến lại dần dần suy yếu, không ngờ Tân Tiểu Diệp chỉ tùy ý thi triển băng sương hộ thể là ngăn được cơn bão.
Đứng sừng sững trong cơn gió, tấm áo của Tân Tiểu Diệp bay phất phới như không có chuyện gì xảy ra, nếu không có gương mặt xấu xí chắc có thể tôn là tiên tử, nhưng vẫn khiến mọi người kinh ngạc.
“Sao lại như vậy?” Ngay cả Liệt Trọng Lâu cũng không nhịn được hét lên.
Tân Tiểu Diệp đã chạy tới một điểm khác trong bão Ngũ Sát vân.
Dọc đường cô chạy, tất cả bão táp đều tiêu tan, như gió bão thấy cô nên thối lui.
Nhưng Liệt Trọng Lâu lại chứng kiến rất rõ ràng, vì nơi Tân Tiểu Diệp chạy vào vừa vặn là nơi sát vân tương khắc.
Có điều sát vân sinh khắc thay đổi cực nhanh, khó mà nhìn ra manh mối, dẫu là hắn cũng không thể làm được, thế nhưng mỗi bước của Tân Tiểu Diệp đều rất vừa vặn, không quá sớm cũng không quá muộn, trải ra một con đường an toàn trong gió bão. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều choáng váng.
Sau khi lượn quanh bên ngoài một vòng, Tân Tiểu Diệp trở lại bên cạnh Liệt Trọng Lâu, nói: “Sư thúc, các vị đồng môn, mời theo ta.”
Nói xong lại đi ra.
Lần này Liệt Trọng Lâu không nghi ngờ gì nữa, quát lên: “Đi theo Ẩm Tuyết!”
Đồng thời, ánh mắt Liệt Trọng Lâu nhìn Tân Tiểu Diệp cũng đầy ngạc nhiên và vui mừng, cô gái này có thiên phú như vậy, Thái Âm môn ta sẽ hưng thịnh rồi!
Hắn vừa gặp việc vui, tạm thời còn không nghĩ được nhiều.
————————————————————
“Tốn vị, liệt phong!”
“Cấn vị, nguyệt hỏa!”
“Khôn vị, dương hoa!”
“Cách vị, yêu hóa, ra tay tấn công!”
Trong Thiên Cơ điện, trước Côn Lôn kính.
Ninh Dạ ung dung lên tiếng, Tân Tiểu Diệp làm theo, dẫn dắt mọi người của Thái Âm môn tả xung hữu đột trong bão Ngũ Sát vân, dọc đường đi thậm chí còn chủ động tấn công để thay đổi trạng thái của cơn bão. Dùng Tân Tiểu Diệp làm điểm nối, Ninh Dạ có thể nhận biết rõ ràng cảnh tượng xung quanh.
Có thể dễ dàng nhận biết vị trí tiếp điểm của bão Ngũ Sát vân, không chỉ vì Vấn Thiên thuật vừa được tăng cường, còn vì Tân Tiểu Diệp tu luyện theo Vô Cực Tâm Nhãn đạo trong bốn mươi chín môn huyền công của Thiên Cơ môn.
Pháp này chú trọng tâm thần huyền ảo, tăng cường ý thức tâm thần, có thể quan sát vạn vật xung quanh, thích hợp nhất để nhòm ngó huyền bí.
Nếu nói Vô Cực đạo là lợi dụng tất cả hoàn cảnh xung quanh, Vô Cực Tâm Nhãn đạo lại là khám phá tất cả hoàn cảnh, không phải dùng mắt thường mà dùng tâm thần, vì vậy sau khi tu luyện thành công, thần niệm cảm ngộ của nó là mạnh nhất.
Còn Vô Cực Tâm Nhãn đạo vùa vặn được một vị đại năng của Thiên Cơ môn phát triển ra sau khi đột phá trong Vấn Thiên thuật, có thể nói là công pháp được sáng tạo từ Vấn Thiên thuật.
Trước đây Tân Tiểu Diệp cũng tu luyện theo đạo này, bây giờ luyện lại, tu hành cực nhanh. Có Vô Cực Tâm Nhãn đạo của Tân Tiểu Diệp, Vấn Thiên thuật của Ninh Dạ cũng phát huy hiệu quả gấp bội, vạn vật xung quanh đều được quan sát thấu đáo, thậm chí dòng linh khí hỗn loạn kia cũng chẳng còn rối loạn nữa, mà trong loạn có thứ tự, có quy tắc đặc biệt...
Nhưng chính vì vậy Tân Tiểu Diệp càng thấy lo lắng, chứng kiến bão Ngũ Sát vân đã từ từ yếu bớt, cuối cùng cũng có thể phân tâm, cô đáp lại trong tâm thần: “Sư đệ, lần này sư tỷ thể hiện như vậy, chắc chắn Liệt Trọng Lâu sẽ nghi ngờ, phải giải thích ra sao đây?”
Ninh Dạ cười nói: “Cứ nói trong lòng xúc động, lĩnh ngộ pháp tắc đại đạo là được.”
“Hả?” Tân Tiểu Diệp kinh ngạc, nhưng lập tức phản ứng lại: “Đúng đúng, chuyện này phù hợp với mồi nhử trong kế hoạch của chúng ta.”
Điểm mấu chốt trong chuyện giao dịch Đông Phong quan là kế hoạch mồi nhử.
Đã là mồi nhử thì phải đủ sức hấp dẫn.
Mộc Khôi tông không thể đặt bảo vật thật sự ở vị trí mồi nhử, cứ thế, thiết kế mồi nhử cũng là một vấn đề lớn.
Còn mồi nhử mà Ninh Dạ thiết kế chính là đạo!
Đạo là thứ chung cực mà tu sĩ theo đuổi!
Đạo hư vô mờ mịt, khó mà hiểu được, cầu đạo vạn năm mà không bước chân được vào ngưỡng cửa cũng là chuyện bình thường.
Vạn Cổ liễu ở Đông Phong quan quan trọng là vì pháp tắc đại đạo của nó hiển hóa, là thứ có thể ngộ đạo.
Chuyện Ninh Dạ muốn làm không phải đặt bảo vật trong Tuyệt Vân lĩnh mà là bố trí hiện tượng giả là Tuyệt Vân lĩnh có thể lĩnh ngộ pháp tắc đại đạo, chỉ cần làm cho Thái Âm môn cảm thấy tỷ lệ ngộ đạo thành công ở nơi này cao hơn Vạn Cố liễu ở Đông Phong quan nhiều, chắc chắn Thái Âm môn sẽ trúng chiêu.
Lại thêm nơi này từng là chiến trường thời thượng cổ, có lưu lại di bảo pháp tắc đại đạo, đây là chuyện hết sức bình thường.
Còn làm sao khiến Thái Âm môn tin tưởng chuyện này, cần những người mới mà họ mua được.
Trong Tuyệt Vân lĩnh, người của Vân Tuyệt môn ngộ đạo thành công, thực lực ngày đi ngàn dặm, sau khi trở lại thay đổi triều đại, thay thế Cố Phong Hiên, cũng chính thức chiếm lấy tên tuổi của Tuyệt Vân lĩnh, danh chính ngôn thuận định cư ở Tuyệt Vân lĩnh.
Còn Thái Âm môn cũng tham gia vào hành động lần này, biết bí ẩn của nơi này.
Để độc chiếm vị trí quý báu này, bọn họ buộc phải đàm phán với Vân Tuyệt môn. Cấp bậc của Vân Tuyệt môn quá thấp, việc cấp bách trước mắt là tu vi chứ không phải đại đạo, lại lo Thái Âm môn gây áp lực nên có thể đề xuất đòi lấy Đông Phong quan - bản thân Vân Tuyệt môn không có tư cách đàm phán với Hắc Bạch thần cung.
Thái Âm môn muốn độc chiếm bí cảnh, nên mượn chuyện Triệu Long Quang đưa ra yêu cầu với Hắc Bạch thần cung, lại đưa thêm bồi thường. CÒn hai là Hắc Bạch thần cung giao dịch với nhau xong sẽ giao Đông Phong quan ra cho Vân Tuyệt môn thuê, cứ như vậy chuyện Đông Phong quan sẽ được giải quyết.
Đây chính là kế hoạch chiếm hữu Đông Phong quan mà Ninh Dạ thiết kế cho Mộc Khôi tông. Kế hoạch khổng lồ và phức tạp, mỗi khâu liên kết với nhau, quan trọng là ẩn trong đó còn có lợi ích của chính Ninh Dạ.
Mà muốn làm được chuyện này, mồi nhử Tuyệt Vân lĩnh là quan trọng nhất - nhất định phải làm cho người của Thái Âm môn tin tưởng, ở Tuyệt Vân lĩnh ngộ đạo tốt hơn Vạn Cố liễu cả trăm lần!!!
Vốn dĩ Ninh Dạ còn định nghĩ cách làm cho đệ tử Vân Tuyệt môn trưởng thành, chứng minh điều này nhưng bây giờ có Tân Tiểu Diệp, y có thể chủ động hơn.
Tân Tiểu Diệp biết kế hoạch của Ninh Dạ, đương nhiên lúc này cũng hiểu ý của y.
Bấy giờ, bão Ngũ Sát vân đã lại suy yếu, chẳng bao lâu sau đã hoàn toàn biến mất. Cho dù trước mặt vẫn là mây khói cuồn cuộn nhưng không chứa đầy sát cơ như trước nữa.
“Sư thúc, bây giờ an toàn rồi.” Tân Tiểu Diệp nói.
Liệt Trọng Lâu ừ một tiếng: “Ẩm Tuyết, vừa rồi nhờ có ngươi.”
Dọc đường đi, Liệt Trọng Lâu dần dần tỉnh táo được, bắt đầu ý thức được biểu hiện của Tân Tiểu Diệp có vẻ kỳ lạ.
Tân Tiểu Diệp vẫn giữ vẻ lạnh băng không để ý tới ai: “Là trách nhiệm của đệ tử thôi.”
Liệt Trọng Lâu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tân Tiểu Diệp, nghi ngờ trong lòng cũng bị thái độ của cô ảnh hưởng, nói với vẻ ôn hòa: “Vừa rồi ngươi làm thế nào vậy?”
Tân Tiểu Diệp lạnh lùng trả lời: “Ta không muốn nói lắm.”
Liệt Trọng Lâu nhíu mày nhưng không ép buộc cô, Hồng Nghê bên cạnh đã lạnh lùng nói: “Ẩm Tuyết, thủ đoạn ngươi dùng lúc vừa rồi rõ ràng không phải pháp thuật của Thái Âm môn ta. Nếu không khai báo thành thật, e là chỉ có thể coi ngươi là gián điệp của môn phái khác thôi!”
“Im miệng!” Liệt Trọng Lâu trừng mắt với nữ đệ tử của mình: “Vừa rồi nếu không có Ẩm Tuyết, không khéo hơn nửa đám người các ngươi đã chết rồi!”
Hồng Nghê không cam lòng cúi đầu.
Lúc này Liệt Trọng Lâu mới tiếp tục nói với Tân Tiểu Diệp: “Ẩm Tuyết, ta không nghi ngờ gì ngươi. Nhưng Hồng Nghê nói cũng không sai, vừa rồi ngươi sử dụng pháp thuật không rõ lai lịch, dù sao cũng phải giải thích rõ ràng.”
Lúc này Tân Tiểu Diệp mới ra vẻ không cam lòng: “Đó không phải thuật, là đạo.”
Đạo?
Đám người nhìn nhau.
Liệt Trọng Lâu thầm kinh ngạc: “Ngươi nói là ngươi ngộ đạo? Từ lúc nào vậy, ngươi mới Hoa Luân sơ kỳ, sao lại...”
Tân Tiểu Diệp quay đầu lại nói: “Ngay vừa rồi, đột nhiên trong lòng ngộ ra, hiểu được loáng thoáng một chút chân lý vận chuyển của nơi này...”
Cô không nói nhiều hơn, lời nói dối xuất sắc không phải mình nói được bao nhiêu mà là cho đối phương cơ hội tự tưởng tượng bù vào.
Liệt Trọng Lâu đã lẩm bẩm: “Tuyệt Vân lĩnh... chiến trường thượng cổ... ngộ đạo... Chẳng lẽ ở đây có pháp tắc đại đạo hiển hóa?”
Quả nhiên, Liệt Trọng Lâu đã tự đẩy sang phương diện này.
Sau khi ý thức được có lẽ có pháp tắc đại đạo hiển hóa, Liệt Trọng Lâu không khỏi kích động.
Cầu tiên vấn đạo, cầu đạo là mục đích chí cao mà tu tiên giả theo đuổi.
Bây giờ đã biết nơi này có pháp tắc đại đạo hiển hóa, có cơ hội ngộ đạo, lẽ nào Liệt Trọng Lâu lại bỏ qua, thậm chí mục tiêu Triệu Long Quang cũng chẳng còn quan trọng.
“Nhất định phải kiểm ta kỹ lưỡng nơi này!” Liệt Trọng Lâu đã hạ lệnh.
Tân Tiểu Diệp giả vờ nhắc nhở: “Sư thúc, Tuyệt Vân lĩnh là nơi hung hiểm, nguy cơ trùng trùng, thậm chí cả đại năng cũng có thể hãm sâu vào nơi này, e là sẽ nguy hiểm.”
“Không sao cả!” Liệt Trọng Lâu lên tiếng vô cùng kiên định.
Muốn tìm đại đạo thì phải trải qua nguy hiểm.
Rất hợp với tu tiên, không có gì sai.