Thân là chủ của Thiên Cơ điện, Ninh Dạ có ưu thế trời sinh so với những người khác, đó là biết vị trí cụ thể của mảnh vỡ Luyện Yêu tháp.
Nếu không phải nơi đây quá nguy hiểm, cần có người đi trước dò đường, Ninh Dạ đã tự tới lấy đi.
Lúc này, Thái Âm môn và Thường Vũ Yên ở phía trước dò đường, vượt qua chông gai, Ninh Dạ lại nhàn nhã đi phía sau, thi thoảng lại liên lạc với Tân Tiểu Diệp một chút, lập tức giúp Thái Âm môn tránh né nguy cơ, cũng giúp bản thân đi lại thoải mái hơn.
Kết quả là con đường ở Tuyệt Vân lĩnh rõ ràng nguy hiểm tới cực độ, nhưng y đi đường hết sức ung dung không có gì trở lại, ngẫu nhiên có vài tiểu yêu cũng không uy hiếp được y.
Ngược lại, bên phía Liệt Trọng Lâu chịu khổ không ít.
Trong Tuyệt Vân lĩnh nguy cơ trùng trùng, cho dù hắn là Vạn Pháp đỉnh phong thật ra cũng khó mà đi qua, cuối cùng cũng coi như Tân Tiểu Diệp ‘ngộ đạo’ thành công, luôn phát hiện nguy hiểm sớm, thực lực phối hợp với trí tuệ, dọc đường mới coi như chỉ kinh hãi chứ không có gì nguy hiểm.
Nhưng Tân Tiểu Diệp ngộ đạo, Liệt Trọng Lâu là người “tư chất cao siêu” mà chẳng có chút cảm giác gì, trong lòng cũng thấy buồn bực, thầm nghĩ hẳn là mệnh trời sắp đặt, vận mệnh định sẵn mình không kiếm được lợi ích gì trong chuyến đi lần này?
Cũng may cứ đi thẳng như vậy, mây mù càng lúc càng nhạt, cuối cùng trước mặt xuất hiện một tòa cung điện.
Đó là một tòa cung điện cũ nát, trông không có gì nổi bật nhưng tự mang khí thế phi phàm, thể hiện uy lực vô biên.
Bên trên cung điện còn ba chữ lớn cổ xưa.
Liệt Trọng Lâu cũng hiểu cổ văn, đã đọc ra thành tiếng: “Cực Đạo cung... hóa ra là Cực Đạo cung.”
Cực Đạo cung cũng là một trong những đại tiên môn hiếm có thời thượng cổ, năm xưa còn là chủ lực của trận chiến diệt Thiên Cơ môn. Nghe nói bản thân cung điện là một món đạo binh vô thượng, biến hóa phi phàm, ảo diệu vô tận.
Nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống trong trận chiến thượng cổ, không ngờ lại rơi xuống đây.
Bây giờ trải qua vạn năm sương gió, chưa chắc Cực Đạo cung đã giữ được năng lực, tuy vậy Liệt Trọng Lâu vẫn nói: “Tất cả cẩn thận, rất có thể nguy hiểm trong Tuyệt Vân lĩnh có liên quan tới nơi đây.”
Đây không phải suy đoán không căn cứ, bao nhiêu trọng bảo thượng cổ sau khi vẫn lạc đã hòa thành một thể với hoàn cảnh xung quanh, sau đó hình thành đủ loại dị tượng.
“Thế thì càng phải vào trong tìm kiếm.” Hồng Nghê hưng phấn nói.
Người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày, đối diện với nguy hiểm chỉ nghĩ tới thu hoạch, trong lòng luôn cho rằng mình là đứa con của số mệnh, có thể nhận được kỳ duyên.
Liệt Trọng Lâu không định ngăn cản, nếu đã biến nơi này có pháp tắc đại đạo hiển hóa, cho dù thế nào cũng phải mạo hiểm.
Hắn gật đầu: “Đương nhiên rồi, đi thôi, vào trong xem xét. Ẩm Tuyết, ngươi đi đầu.”
Còn bảo Tân Tiểu Diệp đi trước.
Tân Tiểu Diệp thầm hừ lạnh, nhưng vẫn đi vào mà không hề sợ hãi. Vô Cực Tâm Nhãn đạo được thi triển toàn diện, đã quan sát tất cả tình hình xung quanh.
Côn Lôn kính hiện lên ánh sáng lóng lánh, chiếu lại tất cả những gì Tân Tiểu Diệp nhìn thấy vào mắt Ninh Dạ. Vấn Thiên thuật và Càn Tự Bí đồng thời thi triển, ngón tay Ninh Dạ bấm liên tục, không ngừng tính toán, miệng đã nói: “Sư tỷ cẩn thận, có lẽ Cực Đạo cung còn giữ được một phần năng lực.”
“Không có gì lạ, nếu không thì Tuyệt Vân lĩnh đã chẳng nguy hiểm đến vậy.” Tân Tiểu Diệp đáp lại trong lòng: “Bây giờ sư tỷ nên làm thế nào?”
“Có năng lực thì đương nhiên phải khởi động rồi.” Ninh Dạ cười nói.
Có một số nguy hiểm cho dù có phát hiện cũng chẳng tránh được, phải khởi động mới được.
Thái Âm môn đi trước dẫn đường, bọn họ không gặp thì ai gặp?
Đương nhiên Tân Tiểu Diệp không thể gặp bất trắc gì.
Vì vậy cần xem xét thủ đoạn khởi động những cấm chế kia.
Cũng may Ninh Dạ đã chuẩn bị.
Đi trước thì đã sao? Đi trước nhưng chưa chắc đã khởi động cấm chế.
Đại đa số cấm chế được bố trí tầng tầng lớp lớp, để lôi kéo người ta vào cốc, ngược lại ban đầu không có vấn đề gì.
Vì vậy Tân Tiểu Diệp nhẹ nhàng bước đi trong hành lang của Cực Chiến đạo, nhìn như tùy ý đi lại không có mục đích gì, thế nhưng mỗi bước đều phù hợp với chân ý của thiên địa, cực kỳ tinh túy.
Cộp!
Cộp!
Dưới tiếng bước chân hết sức rõ ràng, là bầu không khí quỷ dị thâm thúy lượn lờ khắp bốn phía của nơi cổ địa hoang vu này.
Hồng Nghê tụt lại phía sau Tân Tiểu Diệp ba bước, nhìn cô với vẻ cười trên nỗi đau người khác.
Cô ta không thích Tân Tiểu Diệp, từ đầu đã không thích.
Có lẽ vì cô ấy xấu?
Có lẽ vì cô ấy lạnh lùng?
Hay có lẽ vì nguyên nhân gì khác?
Đằng nào cũng là không thích.
Nữ nhân không thích nữ nhân, có cần lý do gì?
Cho nên trong lòng cô ta chỉ mong chờ Tân Tiểu Diệp sẽ làm một loại cấm chế nào đó khởi động.
Nhưng xem ra nơi này không có gì nguy hiểm, dọc đường đi không gặp bất cứ chuyện gì.
Đúng lúc này, Hồng Nghê giẫm chân xuống, đột nhiên cảm thấy dưới chân có động tĩnh gì đó.
Cô nàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi cô đạp chân lại có một vòng xoáy bùng lên.
Đây là...
Cô nàng còn đang kinh ngạc, Liệt Trọng Lâu đã giơ tay, một luồng cương phong bao phủ lấy cô nàng, quấn lấy cô ta bay lên.
Ngay một khắc sau, vòng xoáy đột nhiên lớn lên, tạo thành sức hút kinh khủng, không ngờ lại hút một đệ tử Thái Âm môn ở gần đó vào trong vòng xoáy, chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này Hồng Nghê mới hạ xuống đất, thầm kinh hãi.
Thế này là sao?
Liệt Trọng Lâu đã trầm giọng nói: “Quả nhiên cấm chế ở nơi này vẫn giữ được uy lực, chắc đây là một cấm chế loại dịch chuyển...”
Hắn không nói người bị hút vào vòng xoáy sẽ bị dịch chuyển đến nơi nào, nhưng có nghĩ ra sao chắc cũng chẳng phải nơi tốt lành gì.
Tân Tiểu Diệp thản nhiên quay đầu lại nhìn rồi nói: “Tuy cấm chế ở đây vẫn giữ được một phần nhưng hiển nhiên đã bị chia cắt, đại đa số đã mất đi hiệu lực, sẽ không liên hợp phát động. Nhưng chính vì vậy cho dù là con đường ta đi qua cũng có thể không an toàn. Cho nên, hãy cẩn thận.”
Nghe cô nói như vậy, tất cả mọi người lập tức thi triển pháp thuật phòng ngự cho bản thân.
Bất luận hữu dụng hay vô dụng, để bản thân yên lòng cái đã.
Liệt Trọng Lâu nhìn Tân Tiểu Diệp: “Ngươi có thể nhận ra cấm chế ở đây?”
Tân Tiểu Diệp lắc đầu: “Ta chỉ cảm giác được ở đâu là an toàn.”
“Thế là đủ rồi.”
Đám người đã nối đuôi nhau đi vào.
Sau khi Thái Âm môn đi vào không bao lâu, đám người Thường Vũ Yên cũng tới theo.
“Cực Đạo cung?” Thường Vũ Yên kinh ngạc thốt lên.
“Đúng, nơi này chính là Cực Đạo cung. Chỗ này vẫn bảo lưu rất nhiều cấm chế, năm xưa ta chỉ tới khu vực phía ngoài đã thụ thương, không dám đi vào sâu hơn.” Thiết Lang lên tiếng.
“Luệu có ai đã đi vào trong không?”
“Có, nhưng chỉ một người.”
“Ai?”
“Cố thành chủ.”
“Có lấy được gì không?”
Ba người đồng thời lắc đầu.
Bọn họ cũng không biết Cố Phong Hiên nhận được gì trong Cực Đạo cung, nhưng bây giờ xem ra, chắc chắn cơ mật nòng cốt nhất không rơi vào tay Cố Phong Hiên.
Cực Đạo cung có hai hành lang uốn khúc, Thái Âm môn đi theo hướng bên trái, Thường Vũ Yên lại chọn phía bên phải. Tuy không có Tân Tiểu Diệp dẫn đường, nhưng dưới sự hướng dẫn của đám ngựa già quen đường Thiết Lang, ít nhất đi trong khu vực phía ngoài không thành vấn đề.
Thấy hai nhóm người đi vào, Ninh Dạ biết cũng tới lúc mình nên vào.
Nhưng ngay lúc này lại có một nhóm người bay qua.
Cố Phong Hiên, sao hắn cũng tới?
Phát hiện ra điều này, Ninh Dạ tạm thời dừng bước.
Y thấy Cố Phong Hiên nhanh chóng đi tới Cực Đạo cung.
Nhưng hắn không vào hành lanh hai uốn khúc bên trái phải mà trực tiếp đi tới trước bức tường Cực Đạo phía trước Cực Đạo cung.
Đó là một bức tranh tường ẩn chứa chân lý đại đạo, nhưng dưới năm tháng hao mòn, nó đã mất đi tác dụng.
Có điều, lúc này Cố Phong Hiên đứng trước bức tranh tường, giơ tay gõ ba cái rồi nói: “Cho ta vào.”
Sau đó chỉ thấy không ngờ bức tranh tường tự động xuất hiện một cánh cửa.
Cố Phong Hiên cứ thế đi vào.
“Mẹ nó!” Ninh Dạ kinh ngạc.
Còn có một tầng cấm chế như vậy ư?
Quan trọng là Vấn Thiên thuật của y còn không phát hiện.