Phát hiện ra linh dược khiến mọi người hưng phấn không thôi, tập trung vào tìm kiếm linh dược.
Có lẽ Liệt Trọng Lâu là người duy nhất để ý thấy có vấn đề.
Đứng trong quần thể cung điện này, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, phát ra tiếng ậm ừ nhẹ nhàng.
Tân Tiểu Diệp đế ý thấy vẻ khác thường của hắn: “Sư thúc, có vấn đề gì à?”
Liệt Trọng Lâu ừ một tiếng: “Bầu trời đen tối, ánh sáng rực rỡ, linh triều hỗn loạn, cấm chế liên tiếp... Nơi này đang xuất hiện biến cố, có chuyện gì đó đang diễn ra.”
Tân Tiểu Diệp thầm căng thẳng.
Đương nhiên cô biết, đó là Ninh Dạ đang sử dụng Cực Đạo cung và Vạn Tượng đồ bố trí ảo trận cỡ lớn.
Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, không thể để Liệt Trọng Lâu nhận ra có vấn đề.
Suy nghĩ xoay chuyển, Tân Tiểu Diệp nói: “Có lẽ có người chạm vào cấm chế.”
“hả?” Liệt Trọng Lâu nhìn Tân Tiểu Diệp.
Tân Tiểu Diệp nói: “Ta có cảm giác, không chỉ có chúng ta, còn có những người khác cũng ở nơi này.”
Nghe cô nói như vậy, ánh mắt Liệt Trọng Lâu bùng lên sát khí.
Bí cảnh có liên quan tới chuyện thành đạo là bí mật tối cao, tuyệt đối không thể tiết lộ
“Có biết bọn chúng đang ở đâu không?” Liệt Trọng Lâu hỏi.
Tân Tiểu Diệp chỉ về một phía, trả lời: “Ở đằng đó, đang đi về phía chúng ta. Sư thúc, rõ ràng là ở đây có lợi ích rất lớn, tốt nhất là Thái Âm môn chúng ta chiếm riêng thôi, có cần...”
Cô ra dấu chém đầu.
Rất hợp ý Liệt Trọng Lâu.
Liệt Trọng Lâu nghe vậy thi pháp, sử dụng pháp thuật Hải Thị Thận Lâu, một tấm màn nước rực rỡ đã soi sáng phương hướng Tân Tiểu Diệp đã chỉ.
Nhưng sau khi Tân Tiểu Diệp thấy người tới, Liệt Trọng Lâu lại cả kinh: “Chúc Bạch Thương, Nguyệt Vô Thường, Thiết Lang, Chiến Cửu Phong, mẹ nó, sao lại là bọn họ.”
Lần này Thái Âm môn tới đây không nghĩ sẽ gặp tình thế như vậy, vì vậy chỉ phái một đại nhân vật là hắn. Quan trọng nhất, Chúc Bạch Thương là người của Hắc Bạch thần cung, muốn xử lý sẽ rất vướng tay - hắn không quen biết Thường Vũ Yên, không coi cô nàng ra gì.
Tân Tiểu Diệp đã chuẩn bị từ trước: “Sư thúc, nơi này có cơ hội ngộ đạo, không thể để tùy tiện cho người ta biết.”
Vấn đề là một mình ông đây không đánh nổi cả đám người bọn họ. Liệt Trọng Lâu nghĩ thầm, nhưng không thể nói ra ngoài miệng.
Tân Tiểu Diệp đã nói: “Nhưng những kẻ đang tới chiếm số đông, nếu có thể lợi dụng cấm chế ở đây, có lẽ sẽ có cơ hội.”
“Hả?” Liệt Trọng Lâu cảm thấy có lý.
Tân Tiểu Diệp chỉ một cung điện cách đó không xa: “Ta có thể cảm nhận được ở đó có cấm chế.”
Liệt Trọng Lâu nhanh chóng đi khỏi, được Tân Tiểu Diệp chỉ điểm, quả nhiên hắn phát hiện nơi này vẫn tồn tại một cấm chế có thể lợi dụng, còn là một cấm chế ảo thuật cường đại, cực kỳ vui mừng nói: “Lập tức gọi tất cả mọi người về đây, mai phục ở chỗ này, ta sẽ mượn cấm chế bố trí ảo trận.”
Nói xong đã bắt đầu thi pháp.
Muốn lợi dụng một cấm chế chưa khởi động khó hơn việc phá giải cấm chế đơn thuần nhiều, cho dù Liệt Trọng Lâu là cường giả trong huyễn đạo cũng cần suy tính tỉ mỉ.
Nhưng lúc này suy tính chỉ cảm thấy vô cùng dễ dàng, tiến hành suy tính chẳng khác nào may mắn thông suốt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã phá giải xong cấm chế này. Cứ như cấm chế này đang phối hợp với hắn, chủ động mở rộng bản thân.
Chuyện này khiến Liệt Trọng Lâu vừa vui vừa sợ.
Chẳng lẽ ta cũng vô tình đột phá ở đây nhưng là phương diện cấm chế, lúc trước không dùng nên chưa phát hiện ra?
Chuyện này khiến hắn càng ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Quả nhiên là địa điểm quý báu!
Trong lòng đang suy nghĩ, hắn lập tức gia tăng từng luồng cấm chế linh niệm, khiến cấm chế nguyên bản trở nên cường đại hơn.
Trong lúc Liệt Trọng Lâu đang bố trí mai phục, Thường Vũ Yên cũng dẫn người tới.
Thiên Cơ rải linh dược suốt dọc đường, để bọn Thường Vũ Yên phát hiện, cảm giác như gấu chó cậy bắp ngô, vui vẻ hớn hở, không còn biết trời đất đâu nữa.
Ngay lúc đang ‘cậy bắp ngô’ hai mắt Thường Vũ Yên sáng rực lên, một bóng người lướt qua.
Tuy chỉ liếc mắt nhìn thấy nhưng Thường Vũ Yên đã nhận ra người đó mặc áo trắng, rõ ràng là nam tử nhưng lại mang vẻ yêu kiều của nữ tử.
Gương mặt này hòa với ký ức, Thường Vũ Yên kích động tới mức run rẩy: “Tô Hồng Nhan! Là Tô Hồng Nhan! Giết hắn!”
Nói đoạn, cô nàng lao về phía trước.
Người phía trước nhìn xuống, thấy Thường Vũ Yên, cười phá lên một tiếng rồi chạy thẳng di. Thường Vũ Yên không quan tâm tới gì khác, lập tức truy đuổi. Đám người Chúc Bạch Thương ở đằng sau thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
Mẫn Thương Lão Nhân quát khẽ một tiếng, một luồng mây mù hư ảo mờ mịt đã ập về phía trước.
Nhưng thân hình Tô Hồng Nhan cực kỳ quỷ dị, cứ thế lóe lên hai ba lần đã tránh được đòn tấn công của Chúc Bạch Thương, khiến cho Chúc Bạch Thương cũng thấy kinh ngạc.
Thằng nhãi này dùng thân pháp gì? Sao lại không bị Bát Vân Kiến Vụ thần thông của mình xâm lấn?
Trong lòng lão ta đang lấy làm lạ, lại thấy bốn phương tám hướng vang lên tiếng loạt xoạt, biết không tốt, vội vàng sử dụng linh khí hộ thể. Một khắc sau không biết bao nhiêu ám kình bắn trúng hắn, đánh cho Mẫn Thương Lão Nhân bay thẳng lên trời, nhưng ánh sáng trên người vẫn lấp lóe, không luồng ám kình nào làm hắn tổn thưởng.
Lúc này những người khác cũng phát hiện không đúng, lao nhao xông tới xuất thủ, chỉ lấy mây mù bùng lên, bên trong có vô số yêu thú lao ra.
“Cẩn thận!’ Thiết Lang hô: “Là yêu thú của Tuyệt Vân lĩnh!”
Lúc này mọi người đều biết yêu thú ở Tuyệt Vân lĩnh rất cường đại, đã biết thế sao dám để đám yêu thú này tiếp cận bản thân, lao nhao sử dụng sát chiêu. Trong lúc nhất thời sóng gió nổi lên, đâu đâu cũng có tiếng gầm thét của pháp thuật thần thông.
Nhưng bọn họ không biết mình chỉ chứng kiến ảo ảnh, là do Liệt Trọng Lâu thi pháp hóa thành.
Đứng ở đằng xa, nhìn đám người Thường Vũ Yên đánh đấm loạn xà ngầu với không khí, Liệt Trọng Lâu cũng thầm đắc ý.
Ảo thuật của hắn cực kỳ cao minh, có thể nhiễu loạn tai mắt kẻ địch, mê hoặc lòng người, không sợ nhất là quần chiến. Chỉ tiếc ảo thuật vĩnh viễn lưu lại nhược điểm là không có lực công kích thật sự, chỉ cần đối thủ cao minh sẽ phát hiện ra. May mà độc tố của yêu thú Tuyệt Vân lĩnh rất cường đại, đám người kia vốn không dám để yêu thú Tuyệt Vân lĩnh đánh trúng, ai nấy phòng ngự như thành đồng vách sắt, ngược lại không cách nào phát hiện ra ảo thuật.
Khi pháp lực bọn họ hao sách, sức cùng lực kiệt, bây giờ mới phát hiện ra có vấn đề thì đã muộn.
Nhưng Liệt Trọng Lâu không nghĩ ra một điều, đó là vì sao hắn lừa được cả Chúc Bạch Thương.
Thân là môn phái đồng minh, Liệt Trọng Lâu hiểu rõ Chúc Bạch Thương có Chú Tâm công, tâm chí kiên định, sát tâm như sắt, ảo thuật có tác dụng có hạn với hắn, cho dù mượn cấm chế ở đây cũng khó mà khống chế được lão ta. Thậm chí Liệt Trọng Lâu đã chuẩn bị thi triển cấm thuật yêu hóa.
Nào ngờ hắn còn chưa sử dụng thủ đoạn cuối, Chúc Bạch Thương đã dễ dàng trúng chiêu.
Chẳng lẽ mình đã đột phá thật?
Nghĩ tới đây, Liệt Trọng Lâu âm thầm vui mừng, nhưng không hiểu vì sao mình đột phá mà lại không có cảm giác gì.
Thế này không hợp lý.
Bên này hắn đang nghi ngờ không thôi, bên kia Ninh Dạ lại cắn răng.
Mẹ nó, Liệt Trọng Lâu, sao ngươi không chịu góp sức, nếu không phải ông đây dùng Khi Thiên thuật phối hợp với ảo thuật, làm sao mà lừa được tên Chúc Bạch Thương này.
Vấn đề là tu vi của Chúc Bạch Thương quá thâm hậu, lúc này muốn ảnh hưởng tới lão ta, mỗi thời mỗi khắc Ninh Dạ đều phải tiêu hao. Y còn cần hoàn thiện đại trận, không có nhiều sức lực để lãng phí lên người một mình Chúc Bạch Thương.
Quan trọng nhất là Liệt Trọng Lâu còn không dụ dỗ bọn họ tự giết lẫn nhau mà chỉ làm cho họ lãng phí pháp lực, rốt cuộc tên này đang nghĩ gì?
Đúng rồi, Liệt Trọng Lâu đang e ngại!
Hắn sợ nếu công kích thành thật thì bọn họ có thể nhận ra, dù sao trong số đó có không ít người tâm chí kiên định, chỉ hơi sai lầm là có thể khiến họ phát hiện ra manh mối. Liệt Trọng Lâu không dám chắc có thể lừa được những người này, vì vậy khi xuất thủ vẫn lưu thủ.
Người chuyên dùng ảo huật, thường suy nghĩ nhiều, mà nghĩ nhiều thường bỏ qua cơ hội trong chiến đấu.
Sau khi ý thức được điều này, Ninh Dạ biết y buộc phải làm thêm gì đó.