TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 247: Ảo trận (2)

Thiết Lang rất tức giận, hắn không hiểu vì sao trong này lại có nhiều yêu thú như vậy.

Hắn từng mất đi nửa gương mặt vì yêu thú, hiểu rất rõ đám yêu thú này đáng sợ tới mức nào.

Thấy yêu thú chen chúc nhau lao tới, Thiết Lang càng thêm sợ hãi.

Ám ảnh kinh khủng tràn ngập trong cõi lòng.

Không được, nhất định phải giết ra một con đường máu!

Thiết Lang quát lớn một tiếng, bộc phát toàn diện huyết mạch yêu thú, dốc toàn lực thi triển U Ấm lang trảo, chỉ thấy yêu thú trước mắt chưa tới gần người đã dồn dập bùng nổ.

Thiết Lang kinh ngạc, không nhớ vuốt sói của mình mạnh mẽ như vậy từ bao giờ?

Trong lòng đang kinh ngạc, đột nhiên một suy nghĩ hiện lên, hô lớn: “Ta đột phá rồi! Ha ha! Ta đột phá rồi!”

Sau đó lại tấn công như điên như dại.

Nghe hắn nói vậy, Liệt Trọng Lâu âm thầm kêu khổ, sao đúng lúc này tên đó lại lĩnh ngộ đại đạo?

Cũng may hắn còn chưa biết bí ẩn của nơi này, chỉ nghĩ là mình đột phá.

Không được!

Nhất định phải giết hắn!

Liệt Trọng Lâu biết nếu để đối phương tiếp tục, e là khó lòng khống chế. Hắn cắng răng,thẳng thắn thi triển cấm thuật, trong cơ thể bốc lên ảo ảnh thận yêu, thi triển lực lượng huyết mạch của bản thân tới mức tận cùng.

Đây là cấm thuật huyết mạch của Liệt Trọng Lâu, có thể trực tiếp khống chế tinh thần của một đối thủ có thực lực không khác lắm so với hắn.

Một khắc sau, Thiết Lang trực tiếp bị khống chế, xuất trảo đánh về phía Chúc Bạch Thương.

Xoạt!

Thiết trảo đánh lên người Chúc Bạch Thương, pháp lực dữ dội tấn công vào nội tạng của lão ta. Chúc Bạch Thương thật sự không ngờ mình lại bị tấn công từ phía sau, hộc máu như điên. Nhưng sau khi phun ra một ngụm máu, hắn cũng tỉnh táo lại, ảo ảnh đầy trời tan vỡ, quay đầu nhìn lại, phát hiện Thiết Lang đang đánh về phía mình như điên như dại.

“Thiết Lang?” Chúc Bạch Thương không ngờ Thiết Lang lại tấn công mình, hét muốn rách họng. Nhưng lúc này Thiết Lang đã bị khống chế, sao còn nghĩ được điều gì, chỉ dốc hết sức tấn công.

Chúc Bạch Thương vừa kinh hãi vừa tức giận, lão biết chắc Thiết Lang đã bị ảo trận khống chế, nhưng ngươi cứ đánh ta là sao?

Lão ta cũng là loại người lòng dạ hiểm độc, gằn giọng nói: “Nếu ngươi đã muốn chết, lão phu tiễn ngươi một đoạn đường!”

Nói xong Chúc Bạch Thương dốc toàn lực thi triển Bát Vân Kiến Vụ thần thông, một bàn tay đen kịt ấn về phía Thiết Lang.

Nhưng tinh thần Thiết Lang bị khống chế, hiển nhiên không phải đối thủ của Chúc Bạch Thương, nhưng hắn vẫn gào thét điên cuồng lao tới, hai người giao chiến kịch liệt.

Không bị Chúc Bạch Thương tiêu hao tâm lực nữa, Ninh Dạ thở phào nhẹ nhõm, đang định tăng tốc bố trí đại trận lại đột nhiên có cảm giác khác thường.

“Ồ?” Ninh Dạ nhìn sang phía Liệt Trọng Lâu, thức hải bộc phát, Càn Tự Bí bay cao, trong lòng Ninh Dạ bỗng có cảm ngộ mơ hồ.

Cảm ngộ này không phải pháp tắc đại đạo trong thiên địa mà là cấm thuật huyết mạch thận yêu do Liệt Trọng Lâu thi triển. Khi Liệt Trọng Lâu dốc hết sức thi pháp, yêu lực ngất trời, khống chế đối thủ nhưng cũng bộc lộ toàn diện bản thân.

Người khác mở ở nơi đó thì không thể nhìn ra manh mối, nhưng Ninh Dạ tương đương với đứng trên cao quan sát, trong lòng có cảm giác, thi triển Cấn Tự Bí, nhanh chóng phân tích ra bí mật ảo thuật của Liệt Trọng Lâu. Vậy là Ninh Dạ cảm thấy ảo trận của mình còn rất nhiều không gian để tăng cường.

Lúc này y đang hứng chí, nhìn hồ lô mà vẽ gáo, đánh từng luồng bí pháp cấm chế vào không trung, bù đắp cho ảo trận.

Liệt Trọng Lâu một lòng ngộ đạo, nào ngờ mình lại thành đối tượng lĩnh ngộ của người khác. Hắn dốc toàn lực chiến đấu, bí mật trong đại đạo ảo thuật lọt cả vào mắt Ninh Dạ. Cho dù Ninh Dạ bị hạn chế về mặt thực lực, không thể phát huy toàn bộ, nhưng lúc này y đang bố trí ảo trận, có thể làm tới mức trò giỏi hơn thầy, trắng trợn bố trí, không hề e ngại, ảo trận càng lúc càng ngưng tụ.

Mê hoặc hình ảnh, mê hoặc tâm linh, mê hoặc thần trí, kiêm cả ba mặt.

Chỉ có điều trình độ vẫn còn thiếu một chút, nhưng không vội, sau này có thể chậm rãi bù đắp.

————————————

Lúc này Điền Viễn Trung đã tới gần, nghe thấy động tĩnh ở đằng xa, trong lúc nhất thời lại không dám đi ra.

“Đi tới, lộ diện đi!” Ninh Dạ đã giục.

Điền Viễn Trung thầm sợ hãi nhưng biết nhất định phải đối mặt. Hắn cắn răng dẫn đệ tử Vân Tuyệt môn chạy tới.

Liệt Trọng Lâu không ngờ bấy giờ còn có người khác tới, thấy tình hình này không khỏi kinh ngạc. Nhưng thấy chỉ là một đám đệ tử Tàng Tượng và Hoa Luân, chỉ có một người cảnh giới Vạn Pháp, còn là sơ kỳ, lập tức thở phào một tiếng.

Y thi triển ảo trận, định nhốt cả bọn họ vào.

Nào ngờ Điền Viễn Trung lại hét lớn: “Mẹ ơi, ta chỉ đi ngang qua thôi!”

Sau đó quay đầu bỏ chạy.

Đệ tử Vân Tuyệt môn khác cũng lao nhao kêu gào: “Ta chỉ đi ngang qua thôi, đi ngang qua thôi!”

Rồi cùng chạy trốn.

Chạy thì cứ chạy, theo lý thuyết thì đám người này lên tới mấy chục, người tiến vào phát hiện tình hình không ổn, quay đầu bỏ chạy, thế thì người đằng sau cũng có thể trực tiếp chạy trốn. Khổ nỗi tất cả mọi người đều phải tới đây, nhất định phải lộ mặt một lần sau đó mới la hét bỏ chạy.

Có tên chỉ sợ Liệt Trọng Lâu không thấy rõ, thậm chí còn vờ vịt đánh vài quyền vào không khí rồi mới kêu gào bỏ chạy.

Người duy nhất không hô đi ngang qua thôi là Thư Lang, hắn kiêu ngạo đi tới, sau đó vươn cổ vào không khí rồi chậm rãi đi ra.

Diễn kịch tệ tới mức Ninh Dạ không nỡ nhìn.

Cũng may Liệt Trọng Lâu đang tập trung khống chế Thiết Lang, không để ý tới điều này, chỉ nghĩ trước tiên giết sạch những người ở đây rồi tới tính sổ với đám yếu đuối kia.

Bên phía kia, Điền Viễn Trung vừa chạy vừa suy nghĩ, vẫn hơi lo lắng: “Hắn đang chiến đấu, liệu có thấy rõ thực lực của đám người chúng ta không?”

Thư Vô Ninh gật đầu: “Có khả năng này. Hay là chúng ta lượn lại vòng nữa?”

Điền Viễn Trung bị dọa tới mức nhảy dựng lên: “Có vẻ không ổn lắm? Chúng ta vừa chạy đi, sao lại chạy về?”

“Không sao, coi như lạc đường chạy một vòng, đi từ hướng khác sang là được.”

Đám người nói xong lại đi sang đằng khác, định vòng sang bên phía Thường Vũ Yên rồi lại xuất hiện.

Lâm Gù như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc; “Rốt cuộc... các ngươi... đang làm cái gì vậy?”

“Đừng nói linh tinh, còn nói thêm một câu ta sẽ chém ngươi!” Điền Viễn Trung hết sức tự tin trước Lâm Gù, khiến cho lão ta sợ tới mức nhảy dựng lên, lập tức im miệng không nói gì nữa.

Thư Vô Ninh đi tới vỗ về lão: “Yên tâm đi, ngoan ngoãn đi theo chúng ta, ngươi sẽ được lợi.”

Trong khoảng sân ở trung tâm, chiến đấu vẫn đang tiếp diễn.

Không ai chú ý thấy trên bầu trời, ánh sao đã phủ khắp nơi, thần vật của Vạn Tượng đồ đã tràn ngập tới tận chân trời, đang từ từ bao phủ toàn bộ Cực Đạo cung.

Ngược lại, Cố Phong Hiên trong đường hầm bí mật đột nhiên phát giác: “Ơ? Cấm chế bốn phía có dị động, hình như có ai phát động cấm chế?”

Bán Nhân ngồi xe đẩy bên cạnh đánh ra một luồng sáng, cảnh tượng bên ngoài đã lọt vào mắt: “Là Thái Âm môn và Thường Vũ Yên, bọn chúng đang giao thủ, Liệt Trọng Lâu đang lợi dụng cấm chế đối phó với bọn chúng.”

Cố Phong Hiên cười nói: “Thú vị, còn có thể lợi dụng cấm chế ở đây, quả nhiên không khiến ta thất vọng. Trùng mẫu, có lẽ ngày hôm nay ngươi sẽ được giải thoát!”

Trùng mẫu Tinh La lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi không ra tay, chỉ dựa vào bọn họ thôi thì ta không thể được tự do.”

“Yên tâm đi.” Cố Phong Hiên cười nói: “Ta đã có kế hoạch chi tiết. Từ nhiều năm trước ta đã chuẩn bị trận pháp, chỉ đợi cơ hội hôm nay. Bây giờ sóng gió ngập trời, linh triều cuồn cuộn, chờ tới khi uy lực của thần thông tăng cường lên mức lớn nhất thì khởi động trận pháp, có thể ngưng tụ tất cả linh lực tấn công nền móng của Cực Đạo cung. Đến lúc đó chỉ cần nền móng bị tổn hại, trùng mẫu có thể tự do.”

Trùng mẫu cười lạnh: “Ngươi có Cực Đạo cung, sao lại tốt bụng phá hoại nó như vậy?”

Cố Phong Hiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Cực Đạo cung đã rách nát tới mức không thể chịu nổi, dẫu mang đi cũng chẳng có ý nghĩa gì! Chỉ có trùng mẫu nhà ngươi mới có giá trị nhất.”

“Ngươi nói cái gì?” Trùng mẫu phẫn nộ la hét.

Cố Phong Hiên mỉm cười: “Trùng mẫu đừng giận, ta ban cho ngươi tự do, ngươi phục vụ ta, chuyện này hợp tình hợp lý. Tuy cũng coi như bị ta khống chế nhưng ít ra không bị nhốt ở đây.”

“Ngươi không muốn có chìa khóa bí mật à?”

Cố Phong Hiên lắc đầu nói: “Chuyện chìa khóa bí mật khó lòng phân biệt thật giả, nhưng ta đã từ bỏ chìa khóa đó, có hay không cũng chẳng sao.”

“Ngươi!” Trùng mẫu kêu gào ầm ỹ, đại lượng trùng thú bên cạnh đã chuẩn bị tấn công.

Cố Phong Hiên vẫn thản nhiên nói: “Cần gì phải vậy? Đi theo ta, ít nhất ngươi cũng có thể rời khỏi thế giới này. Nếu ngươi không muốn đánh với ta một trận, đương nhiên ta cũng không làm gì được ngươi, nhưng nếu ta muốn đi, trùng mẫu cũng chẳng giữ lại được.”

Trùng mẫu hít một hơi dài: “Nếu thế, chúng ta giao hẹn mười năm. Nếu ngươi có thể cứu ta khỏi biển khổ, ta sẽ chiến đấu giúp ngươi mười năm.”

“Mười năm sao đủ! Ta muốn trăm năm!”

“Được!” Trùng mẫu có tuổi thọ lâu dài, trăm năm cũng chẳng vấn đề gì với nó: “Vậy sao ngươi chưa động thủ?”

“Vội gì chứ? Để bọn chúng đánh nhau trước, như vậy mới tiện làm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi.” Cố Phong Hiên hết sức tự tin nói.