TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 250: Chim sẻ rình mồi

Điền Viễn Trung không phải đối thủ của Chiến Cửu Phong.

Tuy hắn dùng linh dược tăng cường tu vi nhưng dẫu sao cũng không thể bằng Vạn Pháp lâu năm như Chiến Cửu Phong, nếu không có đại lượng đệ tử Vân Tuyệt môn giúp đỡ, e là hắn đã bại trận từ lâu rồi.

Dù vậy, hắn cũng không thể chống được quá lâu, vì Chiến Cửu Phong đã bắt đầu ra tay với những đệ tử Vân Tuyệt môn.

Xoạt!

Một mũi chiến mâu hoàng kim nhắm thẳng vào một đệ tử Hoa Luân của Vân Tuyệt môn.

Nếu mũi mâu này trúng mục tiêu, chắc chắn đệ tử Hoa Luân kia sẽ chết.

Nhưng ngay lúc mũi kim mâu sắp tới, Thư Vô Ninh giơ tay đánh ra một tấm phù chú, bảo vệ đệ tử kia, mũi mâu không thể tới gần.

Đồng thời, Thư Vô Ninh hét lớn: “Môn chủ, đừng lưu thủ nữa, trực tiếp thi triển sát chiêu giải quyết hắn đi.”

Điền Viễn Trung thầm nghĩ, ông đây có lưu thủ đâu, ta vốn không đánh được hắn mà.

Nhưng hắn cũng biết vì sao Thư Vô Ninh lại nói như vậy, quát lớn: “Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, cực đạo sát chú!”

Hắn chỉ tay về phía Chiến Cửu Phong.

Nhát chỉ này có vẻ cực kỳ uy phong, thực ra lại chẳng có chút hiệu quả nào.

Chiến Cửu Phong bị hắn dọa cho nhảy dựng lên, thấy mình không sao bèn cười ha hả nói: “Cái rắm chó gì vậy... hả?”

Mới nói được vài chữ, Chiến Cửu Phong đã cảm thấy không đúng, thân thể mình đang nhanh chóng tan vỡ, hình thể kim thân vốn rất cường đại chỉ trong chớp mắt đã tan thành mây khói, tiêu hao với tốc độ hắn không thể hiểu nổi, đồng thời Chiến Cửu Phong như trải qua ngàn năm sương gió, nhanh chóng già yếu đi.

“Á...!” Chiến Cửu Phong kêu to, khí thế đang hiên ngang lại đột nhiên uể oải, đã như lão nhân gần đất xa trời.

Đồng thời, Điền Viễn Trung thi triển một đòn tấn công điên cuồng, lần này thì đúng là sát chiêu của chính hắn, đánh lên người Chiến Cửu Phong, chỉ thấy thân thể Chiến Cửu Phong như bức tượng đất, chớp mắt sau đã tan vỡ, hóa thành tro bụi rơi xuống.

Thủ đoạn gì thế này?

Cảnh tượng này không chỉ khiến đám người Liệt Trọng Lâu kinh hãi, ngay cả Cố Phong Hiên cũng choáng váng.

Như với Liệt Trọng Lâu, hắn cũng thấy tất cả môn nhân đệ tử của Vân Tuyệt môn đều được tăng cường về thực lực, nhưng với tu vi Vô Cấu, hắn thấy rõ hơn Liệt Trọng Lâu, những người này chỉ tiến bộ về mặt tu vi chứ chiến lực thực tế chỉ có hạn. Không chỉ có vậy, hắn còn nhìn ra những người khác tiến bộ chỉ là ảo ảnh, có vài người thậm chí không bị đối thủ giết chết mà là ăn linh dược linh tinh tự nổ mà chết. Nhưng Cố Phong Hiên cho rằng Liệt Trọng Lâu cố tình làm vậy để độc chiếm địa điểm quý giá này, thậm chí lừa bịp đệ tử phái mình.

Mãi tới lúc này, công kích không hiểu ra sao này xuất hiện, hoàn toàn lật đổ nhận thức của Cố Phong Hiên.

“Chẳng lẽ nơi này thật sự có pháp tắc đại đạo hiển hóa?” Cố Phong Hiên không khỏi nghi ngờ.

Đặc biệt là câu ‘cực đạo sát chú’ cuối cùng.

Đùa gì thế? Ta đến đây bao nhiêu lần rồi, sao không thấy bất cứ bí pháp nào của Cực Đạo cung?

Cố Phong Hiên đã quay đầu lại hỏi trùng mẫu Tinh La: “Nơi này có bí pháp thần thông của Cực Đạo cung không?”

Trùng mẫu ngỡ ngàng: “Làm sao ta biết được, ta có ra ngoài được đâu? Nhưng dù sao nơi này cũng là chiến trường thượng cổ, có pháp tắc đại đạo lưu lại hiển hóa, cũng không có gì là lạ!”

“Phí lời, đương nhiên ta biết rồi, nhưng vấn đề là ta đã tới rất nhiều lần nhưng chưa từng gặp, sao tên này vừa đến đã nhận được cơ duyên?”

“Chắc là do vận mệnh.” Trùng mẫu trả lời.

Cố Phong Hiên cả giận nói: “Vận mệnh? Cố Phong Hiên ta không tin nhất chính là vận mệnh. Nếu trời cao có vận mệnh, ta cũng muốn đi ngược lại, mệnh của ta do ta, không do trời!”

“Ngươi phải có bản lĩnh đó đã!”

“Bản lĩnh? Chẳng mấy chốc ngươi sẽ thấy ngay thôi.” Cố Phong Hiên lạnh nhạt nói.

Thế cục chiến trường đã dần dần ổn định, Chiến Cửu Phong bỏ mạng, Chúc Bạch Thương còn đang tử chiến với Nguyệt Vô Thường, Hắc Bạch thần cung chắc chắn sẽ xong đời, nếu không có gì bất ngờ, tiếp theo là Liệt Trọng Lâu và Điền Viễn Trung đối đầu.

Nhưng xem ra Điền Viễn Trung chắc chắn không có cơ hội thắng lợi - sau khi thi triển Cực Đạo sát chú vừa rồi, khí thế Điền Viễn Trung đã suy giảm, thực lực cũng yếu đi rõ rệt, có thể thấy tiêu hao rất lớn.

Trong tình huống như vậy, Cố Phong Hiên biết không cần chờ đợi thêm.

“Đến lúc thu dọn tàn cục rồi.” Cố Phong Hiên nói: “Bán Thành, bắt đầu đi.”

Sau khi Cố Phong Hiên lên tiếng, tình thế trong chiến trường đột nhiên có biến hóa.

————————————————

Một quầng sáng trận pháp đột nhiên bùng lên, bao phủ phân nửa chiến trường.

Biến hóa đột ngột này khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi khó hiểu.

Thế này là sao?

Sau khi ánh sáng trận pháp khởi động, chỉ thấy bốn phía xung quanh hiện ra vô số cánh tay bằng kim loại, cứ thế ném ầm ầm từ bốn phương tám hướng lại, còn bao phủ tất cả mọi người vào trong đó.

Một tu sĩ tự tin vào tu vi, không để những cánh tay kim loại này vào mắt, đón đỡ chúng, nhưng lại phát hiện những cánh tay kim loại này có năng lực phá thuẫn, trực tiếp bỏ qua vòng phòng ngự của hắn, ầm ầm đánh vào người tu sĩ kia, khiến hắn lập tức gục xuống.

“Kim Giáp chiến khôi? Là Kim Giáp trận của Long Dương phủ!” Có người kiến thức rộng rãi nhanh chóng phát hiện ra tiếng kêu gào.

Kim Giáp trận của Long Dương phủ tương tự như Hắc Bạch kỳ trận của Hắc Bạch thần cung, là trận pháp mạnh mẽ nhất của bọn họ. Kim Giáp trận hoàn chỉnh có thể lập tức biến tất cả kim loại thành Kim Giáp chiến tốt, nắm giữ năng lực công kích cường đại, điểm đáng sợ hơn nữa là không sợ công kích, cho dù bị đánh tan chúng cũng có thể lập tức gây dựng lại.

Kim Giáp trận trước mắt không phải hoàn chỉnh, chỉ có thể tạo ra cánh tay kim loại nhưng đã đủ để đối phó với bọn họ.

Liệt Trọng Lâu, Chúc Bạch Thương lập tức hiểu ra; “Cố Phong Hiên! Là ngươi!”

Trong Vân Tuyệt cổ địa chỉ có Cố Phong Hiên thi triển được Kim Giáp trận cấp bậc này.

Nhưng nếu đã triển khai tấn công, Cố Phong Hiên cũng không định ẩn nấp.

Chỉ nghe một tiếng cười dài vang lên, bức tường cung điện ở đằng xa bật mở, Cố Phong Hiên chắp hai tay sau lưng, dẫn thủ hạ đi ra.

Hắn cười dài nói: “Đa ta chư vị ở đây đã tử chiến, nếu không có chư vị, không biết tới khi nào ta mới thu được pháp lực dồi dào như vậy, căn cơ xung kích cực đạo đang ở đây.”

Theo tiếng nói của hắn, chỉ thấy gió nổi mây vần khắp bốn phương, dưới đất xuất hiện một lốc xoáy màu đen, trông rất giống Tinh Vẫn Thiên Diễn trận mà Ninh Dạ từng bố trí năm xưa. Thực ra năng lực của chúng cũng rất giống nhau, đều dùng linh lực của tu giả làm nguyên liệu, ngưng tụ một luồng lực lượng cường đại.

Nhưng Ninh Dạ là bổ sung năng lượng cho Côn Lôn kính, thi triển pháp thuật Càn Khôn Na Di.

Cố Phong Hiên lại muốn ngưng tụ lực lượng này, phá tan hoàn toàn nền móng của Cực Chiến đạo, cứu mẫu trùng Tinh La thoát khốn.

Chính vì vậy, hình dáng của chúng cũng có điểm khác nhau, chỉ thấy lốc xoáy màu đen dần dần huyễn hóa thành một bàn tay, ngựng tụ thành hình, tỏa ra lực lượng hùng hồn.

Cố Phong Hiên vẫn không hài lòng.

Hắn đột nhiên lắc người, xuất hiện bên cạnh Nguyệt Vô Thường, nâng tay hạ chưởng, đánh lên đỉnh đầu Nguyệt Vô Thường.

“Á a a!” Nguyệt Vô Thường kêu la thảm thiết, ánh sáng sinh mệnh lập tức ảm đạm, pháp lực toàn thân cuộn tròn, đã bị vòng xoáy kia hút đi, bàn tay được ngưng tụ ra càng khuếch đại.

Ninh Dạ thấy vậy cũng tặc lưỡi gật đầu: “Không tệ, không tệ, có thể dùng để tăng cường ảo trận.”

Nói xong quả quyết hấp thu toàn bộ trận pháp của Cố Phong Hiên.

Cố Phong Hiên ra đòn thành công, lại giết sang phía Chúc Bạch Thương.

Chúc Bạch Thương kinh hãi hét lên: “Ta là người của Hắc Bạch thần cung, nếu ngươi giết ta, chắc chắn thần cung sẽ không tha cho ngươi.”

Cố Phong Hiên lạnh nhạt nói: “Giết hết người ở đây là được rồi, ai mà biết được? Còn không được chẳng lẽ ông đây không biết chạy à? Long Dương phủ còn chẳng làm gì được ta, chẳng lẽ lại phải sợ Hắc Bạch thần cung hay sao?”

Nói xong lại ra tay vô cùng điên cuồng, vỗ liền ba chưởng vào người Chúc Bạch Thương, một đòn diệt thế, thêm chiêu đoạt hồn, chiêu ba toái thần, Chúc Bạch Thương đã bị kết liễu triệt để.

Chỉ dơ tay nhấc chân, hai tu sĩ cảnh giới Vạn Pháp đã chết trong tay Cố Phong Hiên, Liệt Trọng Lâu lạnh buốt cả tâm can.

“Vô Cấu đỉnh phong, ngươi đã lên tới đỉnh phong?” Liệt Trọng Lâu hét lớn.

Cố Phong Hiên cười dài: “Sau ngày hôm nay, ta sẽ là Niết Bàn!”

Nói xong đã lại ra tay với Liệt Trọng Lâu.

Ngay lúc này, một biến cố mà người khác không thể tưởng tượng nổi đột nhiên diễn ra.

Điền Viễn Trung hét lớn một tiếng: “Cố Phong Hiên, còn chưa chịu chết!”

Ầm!

Một quyền đánh ra.

Cố Phong Hiên cảm thấy uy hiếp kinh khủng, trước nay chưa từng có.