Không tốt!
Cố Phong Hiên đã biết không ổn.
Không thể đỡ nổi chiêu quyền này.
Cho dù không biết vì sao, Cố Phong Hiên vẫn nhanh chóng phản ứng lại, lập tức thi triển mười tám loại pháp thuật thần thông, thân hình biến hóa, không thể dự đoán.
Nhưng cho dù có nhiều thủ đoạn hơn nữa, công lực mạnh mẽ đến mấy đi nữa, hắn vẫn cảm thấy một luồng linh lực không thể kháng cự dâng lên từ dưới chân, ép hắn không thể không bay lên không trung.
Trên không trung là Ngũ Sát vân, cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng có nguy hiểm hơn nữa cũng không bằng nguy hiểm mà Điền Viễn Trung mang tới trong giờ phút này.
Tên này đang giả heo ăn thịt hổ!
Cố Phong Hiên vừa kinh hãi vừa tức giận.
Hắn không nghĩ ra rốt cuộc đối thủ là ai, vì sao lại có linh lực hùng vĩ như vậy, chỉ có thể không ngừng bay lên không trung.
Đồng thời, Điền Viễn Trung cũng đuổi theo.
Nhưng tốc độ của hắn chậm hơn Cố Phong Hiên rất nhiều, tu vi của hắn cũng chỉ là Vạn Pháp bình thường, vậy thì cảm giác uy hiếp khổng lồ này đến từ đâu?
Cố Phong Hiên không hiểu!
Chẳng lẽ là ảo thuật?
Chắc chắn là ảo thuật!
Cố Phong Hiên đột nhiên nghĩ ra, có lẽ chính Liệt Trọng Lâu đang vận dụng ảo trận ở đây lừa gạt bản thân, dụ dỗ Điền Viễn Trung ra tay đối phó mình.
Sau khi ý thức được điều này, Cố Phong Hiên cực kỳ phẫn nộ vì cảm giác sợ hãi vừa rồi.
“Muốn chết à, dám dùng thủ đoạn này với ta!”
Thân đang trên không trung, Cố Phong Hiên đã xuất chỉ đánh xuống Điền Viễn Trung ở bên dưới.
Lạc Phượng chỉ!
Đây là tiên pháp cường đại mà hắn tự nghiên cứu ra từ khi trốn tránh Long Dương phủ tới nay, kêt hợp bí thuật thần thông của Long Dương phủ, uy lực vô song. Lúc này hắn nổi giận ra tay, nhất định phải đánh cho tên khốn này tan xương nát thịt.
Nhưng ngay khi đánh ra nhát chỉ này, một luồng sát ý âm hàn từ trên trời tập kích.
Đó là sát khí khủng khiếp như đang nói với mình nếu nhát chỉ này đánh xuống, chắc chắn mình sẽ chết.
Nhưng Cố Phong Hiên đột nhiên cảnh giác, ảo thuật!
Tất cả chỉ là giả!
Lạc Phượng chỉ bỏ qua tất cả đánh xuống.
Một khắc sau đã thấy đầu ngón tay có điểm sáng màu xám bùng lên.
Rõ ràng chỉ là một chút sương màu xám nhưng chỉ trong chớp mắt đã khuếch đại, lan dọc theo ngón tay sang cánh tay, nơi nó đi qua ngón tay, cánh tay của Cố Phong Hiên đều hóa thành tro bụi.
Sao lại như vậy?
Cố Phong Hiên kinh ngạc.
Đây là chú pháp?
Không đúng!
Là Mộc Khôi tông!
Rốt cuộc hắn cũng tỉnh ngộ.
Hóa ra mình trúng phải chú pháp âm độc của Mộc Khôi tông, khốn nạn nhất là mình còn lầm tưởng là ảo thuật, vô tri vô giác động vào. Hắn biết không tốt, hét lớn một tiếng, một cánh tay đã ầm ầm tan vỡ.
Nhưng cho dù hắn tự cắt đứt cánh tay cũng đã muộn, chú pháp kinh khủng vẫn lan dọc theo huyết mạch, chỉ trong chớp mắt đã tràn ngập toàn thân hắn.
Cố Phong Hiên dốc toàn lực kháng cự nhưng chỉ cảm thấy pháp thuật chú sát này cực kỳ cường đại.
Khoảnh khắc đó, hắn đã ý thức được đây không phải chú thuật bình thường, ít nhất cũng là Vô Cấu đỉnh phong, thậm chí là lực lượng cường đại hơn mới có thể làm được.
Cho dù không đánh lén, mình cũng không phải đối thủ của người thi chú.
“Ai? Rốt cuộc là ai?” Cố Phong Hiên kêu gào điên cuồng.
Sát chú xâm lấn toàn thân hắn, khiến máu thịt của hắn đều tiêu tan, vẫn may thân thể hắn là nửa người nửa rối, phần con rối không bị ảnh hưởng, vì vậy không trực tiếp mất mạng.
Một khắc sau, theo tiếng hô của hắn, chỉ thấy mây gió trên bầu trời đột nhiên cuộn tròn, vài bóng người đã xuất hiện.
“Nguyên Mục Dã, Hà Giang Minh, Tử Lão?” Giọng nói của Cố Phong Hiên cũng thay đổi.
Đùa gì vậy?
Vì sao tam quỷ tối cường của Mộc Khôi tông lại xuất hiện ở đây?
Không chỉ có vậy, trong tay Hà Giang Minh còn cầm một vật.
Ác Niệm Sát Cốt!
Đây không phải thế trận cần thiết để đối phó với một mình Cố Phong Hiên, thậm chí có muốn đối phó với đại năng cảnh giới Niết Bàn cũng đủ.
Cố Phong Hiên sợ tới mức toàn thân run rẩy, mặt nạ rơi xuống, để lộ ra thân thể mà phần máu thịt đã tan rã hết, chỉ còn phần con rối, thậm chí cả nguyên thần cũng lộ ra bên ngoài.
Hắn run rẩy lên tiếng: “Phong Hiên... tham kiến ba vị đại năng! Vì sao, vì sao các ngài lại muốn...”
Hắn không chạy, có lẽ biết mình có chạy cũng chẳng thoát được.
Nguyên Mục Dã mỉm cười: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi? Nhưng lại không biết còn có diều hâu đang trên cao! Cố Phong Hiên, ngươi không được may mắn cho lắm, chui vào trong bẫy của chúng ta. Đã nằm trong cuộc rồi, đành mời ngươi đi chết thôi!’
Nói xong hắn định xuất thủ.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Ninh Dạ lại vang lên: “Chớ vội.”
“Hả?” Nguyên Mục Dã ngạc nhiên: “Sao vậy?”
Ninh Dạ nói: “Người này vẫn giấu diếm tu vi, không ngờ lại là Vô Cấu đỉnh phong, khá là phiền phức. Với thực lực của Điền Viễn Trung, cho dù hắn có ngộ đạo nhưng cảnh giới Vạn Pháp mà diệt được Vô Cấu đỉnh phong thì đúng là không còn gì để nói.”
Cái này cũng đúng.
Trọng tâm của âm mưu này là Vân Tuyệt môn dựa vào bí địa của Cực Đạo cung đột nhiên tiến bộ mãnh liệt, từ đó có tiền vốn đàm phán với Thái Âm môn.
Thế nhưng tiến bộ quá nhiều thì âm mưu lại không được chân thực.
“Thế ngươi nói xem, làm sao bây giờ?” Hà Giang Minh hỏi.
“Để hắn gia nhập Vân Tuyệt môn?”
“Gia nhập thì cũng phải có cớ gì chứ?”
“Điền Viễn Trung nắm giữ chìa khóa bí mật của Cực Đạo cung, có thể giúp Cố Phong Hiên có cơ hội đột phá, Cố Phong Hiên không ham muốn quyền thế, vì cầu thiên đạo nên cam tâm tình nguyện làm trưởng lão, lý do này cũng khá hợp lý. Mà có hắn, Thái Âm môn càng không tiện ra tay cưỡng ép. Hơn nữa có hắn rồi, còn có thể thuận lý thành chương thu phục toàn bộ Vô Thiên thành, tăng cường cho Vân Tuyệt môn.”
Cố Phong Hiên nghe vậy run lên lẩy bẩy.
Hắn không thể ngờ nổi mình lại bị cuốn vào một âm mưu kinh thiên động địa.
Hóa ra mọi thứ ở đây đều là cạm bẫy để Mộc Khôi tông lừa gạt Thái Âm môn.
Lúc này tam quỷ của Mộc Khôi tông nghe vậy, nhìn nhau rồi cùng gật đầu: “Được rồi!’
Tử Lão nói tiếp: “Nhưng cần khống chế kẻ này, không thể để hắn làm loạn được.”
Ninh Dạ nói: “Cái này đơn giản thôi, thân thể máu thịt của hắn đã bị phá hủy, chỉ còn là nguyên thần, cho hắn thêm nửa người là được rồi mà. Chẳng phải Mộc Khôi tông am hiểu nhất là cái này à?”
“Không tệ, không tệ!” Nguyên Mục Dã cười ha hả: “Nếu thế, thẳng thắn cho ngươi thêm chút lợi lộc. Gia nhập môn hạ của ta, nghe ta sai khiến, có thể giữ được mạng! Cố Phong Hiên, ngươi có bằng lòng không?”
Cố Phong Hiên thở dài một tiếng: “Ta còn lựa chọn được sao?”
“Đương nhiên là không!” Nguyên Mục Dã cười ha hả, hút Cố Phong Hiên lại gần.
——————————————
Trên bầu trời, mây gió đã tan đi.
Điền Viễn Trung từ từ hạ xuống, tiên y phất phới, đạo bào bát quái bay phần phật trong gió, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Liệt Trọng Lâu, Cố Bán Thành nhìn mà ngây ngốc.
Trong lòng bọn họ, phải là Cố Phong Hiên mới đúng, sao lại là Điền Viễn Trung?
Điền Viễn Trung nhìn đám người, ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi chư vị, ta đã nhận được chìa khóa bí mật của Cực Đạo cung, từ giờ trở đi ta là chủ nhân của Cực Đạo cung này. Tuy ta chưa phải đối thủ của Cố thành chủ nhưng nếu dốc toàn lực thi triển cấm chế ở đây, ta vẫn có thể đồng quy vu tận với Cố thành chủ. Cố thành chủ không muốn ngọc đá cùng tan nên đã giao hẹn với ta, kể từ nay trở đi Cố thành chủ sẽ cùng ta quản lý Vân Tuyệt môn, ta là môn chủ, hắn là thủ tịch trưởng lão!”
Cái gì?
Mọi người nghe mà ngây ngốc.
Cố Bán Thành đã nói: “Ta không tin!”
“Nếu ngươi không tin thì nghe đi.” Điền Viễn Trung chỉ lên trời, dáng vẻ thần bí.
Trên bầu trời, không ngờ âm thanh của Cố Phong Hiên lại vọng xuống: “Bán Thành, Tinh La lừa chúng ta, chìa khóa bí mật không trong tay nó mà bị Điền chưởng môn lấy được. Bây giờ bí mật của Cực Đạo cung đã được khai mở toàn diện, pháp tắc đại đạo hiển hóa, ở đây có cơ hội ngộ đạo. Đáng tiếc, thời điểm pháp tắc đại đạo hiển hóa thích hợp nhất để ngộ đạo đã qua, nhưng cho dù như vậy, chỉ cần ở lại đây nghiên cứu suốt ngày đêm, vẫn có cơ hội ngộ đạo rất tốt. Vì vậy ta không muốn chiến đấu với Điền chưởng môn nữa, nơi này có thể ngộ được đại đạo, kể từ nay ở đây ta sẽ ở đây tu luyện, không hỏi tới chuyện bên ngoài. Các ngươi cũng chính thức gia nhập Vân Tuyệt môn đi.”
“Chuyện này...” Cố Bán Thành thật sự không ngờ kết quả lại là như vậy.
“Đây không phải ảo thuật đấy chứ?” Hắn bật thốt lên.
“Đây không phải ảo thuật.” Liệt Trọng Lâu thở dài một tiếng.
Lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn sang phía Điền Viễn Trung với vẻ cảnh giác.
Tên này không rõ lai lịch, không hiểu sao lại đột nhiên trở thành người khống chế nơi này, ngay Cố Phong Hiên cũng không làm gì được hắn, nếu hắn định giết mình để chiếm lấy bí địa...
Liệt Trọng Lâu không khỏi rùng mình
Điền Viễn Trung mỉm cười nhìn hắn: “Trọng Lâu tiên sư đang lo ta sẽ diệt khẩu? Yên tâm đi, ta không làm vậy đâu.”