Chứng kiến Luyện Ngục ma đàn bị đối phương lấy mất, Kinh Trường Dạ biết mình bị lừa, phẫn nộ tới cùng cực: “Ta giết ngươi!”
Trong tiếng gào thét điên cuồng đó, Kinh Trường Dạ không tiếc hao tổn, thần thức bùng lên.
Đồng thời năng lực ngăn cách thiên địa của Tàng Thiên ngục cũng bị suy giảm, Kinh Trường Dạ khôi phục toàn bộ tu vi, thần uy mênh mông, một chưởng ngập trời đánh xuống, vỗ lên Tích Lạc sơn, khiến toàn bộ ngọn núi bẹp xuống.
Di tích Thiên Xu vỡ nát, hàng loạt tu sĩ tử thương thảm khốc, chỉ có đám người Cố Phong Hiên chuẩn bị từ trước nên không có gì đáng ngại. Cố Phong Hiên còn đích thân xuất thủ bảo vệ Ninh Dạ.
Hai mảnh vỡ Thiên Cơ điện bay ra, phát ra tiếng ngâm vui vẻ, hóa thành ánh sáng bay về phía Thiên Cơ điện.
Nhưng cảnh tượng này đã được Ninh Dạ thi triển ảo thuật che giấu, Kinh Trường Dạ cũng không thể nhìn thấy.
Mảnh vỡ tới tay, Thiên Cơ điện lóe lên ánh sáng lấp lánh, uy lực lại tăng cường.
Ninh Dạ không hề do dự thu hồi Thiên Cơ điện, dùng tiếng lòng gọi: “Văn Ngưng!”
Bên phía Vạn Cố liễu, Trì Vãn Ngưng nhận được tin, lập tức thi triển pháp tắc đại đạo hệ quang.
Vì vậy trong thức hải của Ninh Dạ xuất hiện một điểm sáng.
Y điều khiển Nguyên Cực Thần Quang thi triển quang độn, một khắc sau Ninh Dạ đã trực tiếp xuất hiện bên cạnh Trì Vãn Ngưng, thả Công Tôn Dạ ra nói: “Các ngươi rời khỏi đây đi đã, còn lại giao cho ta.”
Công Tôn Điệp và Công Tôn Dạ nhanh nhanh chóng đi khỏi, Ninh Dạ lại bay về phía Vạn Cố liễu, Trì Vãn Ngưng hạ xuống phía sau.
Vốn dĩ Trì Vãn Ngưng cách Vạn Cố liễu không xa, lúc này Ninh Dạ lại trực tiếp sử dụng quang độn, liên tục sử dụng thoắt ẩn thoắt hiện chạy tới.
Đi tới chiến trường, chỉ thấy Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu đang khổ sở đọ sức với Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ.
Vốn dĩ Quân Bất Lạc mượn sức của Hắc Bạch đại trận, một đấu hai cũng không có gì phải lo, nhưng không biết vì sao Hắc Bạch đại trận chỉ phát động bạch trận bảo vệ chứ không thi triển hắc trận công kích, hơn nữa bạch trận thủ hộ cũng yếu ớt tới mức không ra thể thống gì, khiến cho hiệu quả của Hắc Bạch đại trận không được tới một phần mười.
Nếu không có Liệt Không Thiên Yêu chạy tới kịp thời, Quân Bất Lạc không thể ứng phó với cả hai tên này.
Trong lòng hắn mắng chửi hai tên rác rưởi vô dụng Lý Trường Hồng và Triệu Hàn Thi, rốt cuộc bọn chúng đang làm gì?
Ngược lại Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ thấy tình hình của Hắc Bạch đại trận bất ổn, nghĩ mình còn cơ hội nên dốc toàn lực tấn công, vừa giao chiến với Quân Bất Lạc vừa tranh thủ tập kích Vạn Cố liễu. Dưới tiên pháp thần thông đó, bạch trận lung lay như sắp đổ, bộ dáng như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào nhưng vẫn gắng gượng kiên trì, không hề gục ngã.
Ninh Dạ thấy vậy, đánh một luồng Ngưng Quang Thành Nhận lên không trung.
Y ra tay với Phong Trung Túc, Ma Hải Thọ, không tạo được uy hiếp nhưng lại là một dấu hiệu.
Một khắc sau đã thấy huyền lôi hiển hiện giữa không trung, giáng xuống Phong Trung Túc.
Quân Bất Lạc vui mừng, lũ Lý Trường Hồng Triệu Hàn Thi chó chết, rốt cuộc cũng khởi động Hắc Bạch đại trận, miệng thì nói với Ninh Dạ: “Ngươi tới đây làm gì?”
Ninh Dạ đáp lời: “Thuộc hạ không yên tâm về Văn Ngưng nên tới trợ chiến!”
Quân Bất Lạc quay đầu nhìn lại bên dưới Tích Lạc sơn, lúc này Tích Lạc sơn bị Kinh Trường Dạ tấn công đã không còn tồn tại, biết chuyện khe hở Ma Vực đã được xác định, trong lòng cũng thấy bất đắc dĩ. Nghĩ tới chuyện Ninh Dạ chỉ là một tu sĩ cảnh giới Hoa Luân, cho dù có mặt ở đó cũng không thể thay đổi chiến cuộc, đành bỏ qua, dốc toàn lực đối phó với Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ.
Lúc này ‘Lý Trường Hồng’ cũng rất khôn khéo, mặc kệ Ma Hải Thọ mà điên cuồng tấn công Phong Trung Túc.
Uy lực của Hắc Bạch đại trận bắt đầu bộc phát, Phong Trung Túc không chịu nổi, trong lòng thầm hiểu đã bỏ lỡ cơ hội tốt, bèn cả giận nói: “Đi!”
Nói xong đã khởi động Yên Hoa kính, đồng thời Ma Hải Thọ nhào tới, đứng chung với Phong Trung Túc, cùng thi triển Yên Ba Hạo Miểu thần thông.
Nhưng đúng lúc này, Ninh Dạ ném một vật lên, ma khí ngất trời, quét qua toàn trường.
Tham Tinh!
Ra là Ninh Dạ lấy Tham Tinh khỏ Thiên Cơ điện.
Thứ này vừa xuất hiện, ma khí tung hoành, đồng thời Phong Trung Túc không thể sử dụng Yên Hoa kính.
Không có Yên Hoa kính hỗ trợ, Yên Ba Hạo Miểu thần thông không thể đột phá chướng ngại của Hắc Bạch đại trận, hai người vẫn ở nguyên tại chỗ.
Tham Tinh là thần vật không gian, có thể khóa chặt không gian.
Có thứ này, đương nhiên Yên Hoa kính không thể phát huy tác dụng.
“Sao lại như vậy?”
Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ cùng kêu to.
“Ha ha ha ha! Ninh Dạ, làm tốt lắm!” Quân Bất Lạc, Liệt Không Thiên Yêu, Thanh Lâm đã dốc hết sức tấn công.
Hắc Bạch đại trận tập trung tấn công Phong Trung Túc, vì vậy ba người này cũng thi triển toàn lực đối phó với Phong Trung Túc.
Đánh đối phương gãy mười ngón không bằng chặt đứt một ngón, mọi người đều hiểu đạo lý này.
Phong Trung Túc lập tức gặp nạn, dốc toàn lực vung Phong Vũ Tiêu Tương kiếm, được thần vật gia trì nên thế công cực kỳ hùng hồn.
Có Phong Vũ Tiêu Tương kiếm, chiến lực của Phong Trung Túc cực kỳ mạnh mẽ, khổ nỗi Hắc Bạch đại trận thủ hộ lại là khắc tinh của Phong Vũ Tiêu Tương kiếm, mặc hắn công kích ra sao, đại trận đều trừ khử.
Ba người dốc toàn lực tấn công, đủ loại thần thông trút xuống, Phong Trung Túc không chịu nổi, rú lên một tiếng rồi bay về phương xa.
Nhưng ngay lúc này, Ninh Dạ đột nhiên hừ khẽ một tiếng rồi ngã ngồi xuống đất, năng lực phong tỏa không gian của Tham Tinh bị tiêu trừ.
Quân Bất Lạc ngơ ngác, quay lại nhìn Ninh Dạ, thấy mặt y đầy khí đen, toàn thân run rẩy, lập tức hiểu ma khí của Tham Tinh đang xâm lấn. Y dùng tu vi Hoa Luân cưỡng ép vận dụng ma vật Tham Tinh, bị ma khí công tâm, đây là chuyện rất bình thường.
Quân Bất Lạc cũng thầm thở dài, biết e là Ninh Dạ không sống qua được đêm nay.
Nhưng thứ đòi mạng nhất là do đó Phong Trung Túc có cơ hội sử dụng Yên Hoa kính.
Thấy phong tỏa không gian đã bị giải trừ, Phong Trung Túc lại tế lên Yên Hoa kính, đồng thời Ma Hải Thọ lao tới, hai người định cùng bỏ trốn.
Không ngờ Ninh Dạ lại phát động Tham Tinh, phong tỏa không gian.
Cho nên bọn Phong Trung Túc không thể trốn thoát mà còn trúng thêm vài đòn, đã bị thương rất nặng.
“Khốn kiếp!” Phong Trung Túc tức giận mắng chửi.
Ninh Dạ cắn răng kiên trì: “Đệ tử Hắc Bạch thần cung, thà chết cũng không để kẻ địch bỏ trốn!”
Liệt Không Thiên Yêu không thể không tán thưởng: “Quý môn có đệ tử tốt, nhưng đáng tiếc...”
Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ tức tới bể phổi.
Lúc này Ma Hải Thọ lại nghe thấy một âm thanh: “Ngu xuẩn, hắn không thể phát huy toàn bộ uy lực của Tham Tinh, Yên Hoa kính có thể mang một người đi.”
Ma Hải Thọ trong lòng đờ đẫn.
Đồng thời, hắn thấy Thường Thư Thành đã chỉ huy Đông Liễu vệ chạy về phía Ninh Dạ.
Không được!
Ma Hải Thọ đã hiểu, nếu để Thường Thư Thành và Đông Liễu vệ tiếp sức sử dụng Tham Tinh, vậy có muốn đi cũng không được.
Hắn hạ quyết tâm nói: “Xin lỗi huynh đệ, đi trước một bước!”
Cái gì?
Phong Trung Túc ngớ người, chỉ thấy Ma Hải Thọ đoạt lấy Yên Hoa kính từ tay hắn.
Không được, tên khốn kiếp này định bỏ trốn một mình.
Phong Trung Túc biết không tốt, Ma Hải Thọ đã giơ tay quơ lấy Phong Vũ Tiêu Tương kiếm của hắn.
“ĐM nhà ngươi!” Phong Trung Túc xoay tay xuất kiếm, chém thẳng lên người Ma Hải Thọ.
Mọi người không ngờ lúc này hai người lại đột nhiên nội chiến, ai nấy đều ngạc nhiên. Ma Hải Thọ, Quân Bất Lạc, Liệt Không Thiên Yêu đã cùng xuất thủ đánh lên người Phong Trung Túc, chỉ có công kích của Thanh Lâm nhắm vào Phong Vũ Tiêu Tương kiếm.
Ba vị đại năng Vô Cấu dốc toàn lực xuất kích, đánh cho Phong Trung Túc không chịu nổi, nguyên thần bị hủy diệt, Phong Vũ Tiêu Tương kiếm còn bị đòn thế của Thanh Lâm đánh bay.
Một người bay lên ở đằng xa, nắm lấy Phong Vũ Tiêu Tương kiếm.
Ma Hải Thọ thấy là cô nàng, không khỏi ngạc nhiên.
Bên tai đã vang lên tiếng truyền âm của Trì Vãn Ngưng: “Kiếm ở chỗ ta sẽ không có vấn đề gì.”
Ma Hải Thọ lập tức tỉnh ngộ, xoay người xuất quyền, đánh lui Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu đang định cướp kiếm. Phong Vũ Tiêu Tương kiếm đã rơi vào tay Trì Vãn Ngưng, Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu còn định cướp, đúng lúc này một luồng huyền quang giáng xuống, không ngờ lại chặn trước mặt hai người. Thân hình hai người ngưng lại một chút, bỏ qua cơ hội, Trì Vãn Ngưng đã thu hồi thần vật.
Vừa vặn lúc này Ninh Dạ lại kiệt sức, ánh sáng của Tham Tinh biến mất.
Ma Hải Thọ tế Yên Hoa kính, thi triển Yên Ba Hạo Miểu thần thông, chỉ chớp mắt đã hóa thành ánh sáng, biến mất không còn tung tích.
Lần này hắn thật sự không dám quay lại.
Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu cùng nhìn về phía Trì Vãn Ngưng.
Còn chưa kịp nói gì đã nghe Trì Vãn Ngưng hét lên một tiếng: “Ninh Dạ!”
Sau đó lao về phía y.