TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 3: Thu lấy (1)

Sau khi đưa Bách An Đồ vào Thiên Cơ điện, còn tiện tay cho hắn một đòn Ngưng Quang Thành Nhận mang theo độc Kinh Cức và Hỗn Nguyên tán, sau đó mặc cho hắn và Công Tôn Dạ chém giết.

Bản thân Ninh Dạ thì đứng ở trung tâm khống chế Hắc Bạch đại trận.

Bây giờ y phải nghĩ cách lấy hai mảnh vỡ Thiên Cơ điện ra.

Nhưng Ninh Dạ nhanh chóng phát hiện hai mảnh vỡ Thiên Cơ điện đã bị trói chặt vào di tích Thiên Xu, muốn lấy ra thì buộc phá phá hủy toàn bộ đại trận và di tích.

Cũng may chuyện này không có vấn đề gì, Kinh Trường Dạ đang dốc toàn lực tấn công.

Không có Bách An Đồ chủ trì, Hắc Bạch đại trận đã lung lay như sắp đổ.

Nhưng Ninh Dạ không định để Kinh Trường Dạ phá hoại thuận lợi như vậy, đầu tiên y làm như Bách An Đồ, khống chế Hắc Bạch đại trận, cố gắng kéo dài thời điểm đại trận bị phá, đồng thời truyền âm cho Kinh Trường Dạ lần thứ ba: “Đừng vội phá hủy Hắc Bạch đại trận, trong trận còn có bố trí, một khí đại trận bị phá, bố trí bên trong khởi động, hậu hoạn vô cùng.”

Nhưng lần truyền âm này, hắn cố tình để lại con đường hồi âm, khiến cho Kinh Trường Dạ biết vị trí của bản thân.

Quả nhiên Kinh Trường Dạ sửng sốt, đã để ý thấy người truyền âm cho mình đang ở cung điện gần di tích.

Chẳng phải đó là nơi khống chế Hắc Bạch đại trận à?

Chẳng lẽ người âm thầm nhắc nhở bản thân là Bách An Đồ?

Hắn đang nghi hoặc, đã truyền âm trở lại: ”Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Người căm thù Hắc Bạch thần cung.” Ninh Dạ trả lời.

Kinh Trường Dạ: “Vì vao ta phải tin ngươi?”

Tuy nói như vậy nhưng tay đã giảm bớt công kích.

Ninh Dạ trả lời: “Sao phải hỏi nhiều như vậy? Nơi này âm thầm bố trí mảnh vỡ Thiên Cơ điện trước kia, bên trong có Đoạn Long đài, Tàng Thiên ngục, một khi tiến vào là ngăn cách thiên địa, khó lòng bỏ trốn. Đoạn Long đao chém xuống thì cả đại năng cảnh giới Niết Bàn cũng khó lòng trốn thoát. Nếu ngươi không tin thì tự vào mà xem.”

Nói xong đã kích hoạt Đoạn Long đao, tạm thời hắn không thể thu hồi nhưng muốn sử dụng lại không thành vấn đề.

Chỉ thấy trong trận đột nhiên hiện lên thiên đao, chém xuống dưới, hàng loạt ma vật bò khỏi Ma Vực lao nhao kêu gào, mất mạng.

Đây vốn là đòn sát thủ mà Bách An Đồ lưu lại để đối phó với Kinh Trường Dạ sau khi đại trận bị phá, nhưng bây giờ bị Ninh Dạ trực tiếp vạch trần, dùng lên người đám tiểu tốt.

Thấy Ninh Dạ nói thật, Kinh Trường Dạ cũng bị dọa cho nhảy dựng lên, lập tức cười đáp: “Tất cả cơ quan chỉ đối nội chứ không đối ngoại, chỉ cần bản tôn không đi vào là không sao.”

Mục đích của hắn chỉ là mở khe hở Ma Vực, chỉ cần làm được điều này là coi như lập công cho Ma Vực, theo khế ước với Ma Vực, tương lai có thể thông qua Luyện Ngục ma đàn, được càng nhiều ma vật giúp sức, vì vậy không cần tự mình tiếp cận khe hở.

“Nhưng thứ này phối hợp với bố trí khác có thể hủy diệt Ma Vực, ngươi chẳng nhận được công tích gì.” Ninh Dạ trả lời: “Đây là hậu chiêu cuối cùng mà Quân Bất Lạc lưu lại, nếu không ngươi nghĩ vì sao hắn để lại nơi này chứ không hủy diệt?”

Rốt cuộc Kinh Trường Dạ cũng im lặng.

Hắn cũng đang lấy làm lạ vì sao trước đây Quân Bất Lạc không chịu xử lý khe hở này, hóa ra đã có chuẩn bị, vì vậy không nghi ngờ nữa mà hỏi: “Bố trí là gì?”

“Ngươi muốn ta lãng phí thời gian giải thích cho ngươi từng bố trí của hắn à?”

Kinh Trường Dạ ngớ người, rốt cuộc cũng đổi giọng: “Ta phải làm thế nào?”

Vậy mới đúng chứ.

Ninh Dạ nói: “Sau khi Hắc Bạch đại trận bị phá, thi triển Vô Gian hắc ngục.”

Vô Gian hắc ngục là thần thông chí cao của Ma môn,m, một khi thi triển,ngoại trừ thủ đoạn của Ma môn, tất cả tiên pháp, linh khí đều không thể vận dụng, có thể nói là sát chiêu vô địch. Nhưng chính vì nó là chí cao nên dẫu là Kinh Trường Dạ cũng khó lòng thi triển, không tới cảnh giới Niết Bàn thì không làm được.

Cũng may hắn có Luyện Ngục ma đàn trên tay, có thể mượn sức để thi triển.

Mà đúng là pháp thuật này có thể giải quyết tất cả thủ đoạn ẩn giấu trong Tích Lạc sơn.

Nghe câu này của Ninh Dạ, Kinh Trường Dạ không khỏi kinh ngạc: “Ngươi biết nhiều về bí pháp của Ma môn ta nhỉ?”

“Ta có bằng hữu ở Ma môn.”

Kinh Trường Dạ lập tức hiểu ra: ”Công Tôn Điệp? Chẳng trách cô ta lại hợp tác như vậy. Hóa ra các ngươi muốn mượn tay ta đối phó với Hắc Bạch thần cung?”

Hắn lại tự tìm lý do đầy đủ.

Ninh Dạ thích nhất là người tự che giấu cho bản thân như vậy nên không đáp lời, quan trọng là không cho đối thủ không gian suy nghĩ, y trực tiếp nói: “Ta sẽ lập tức mở Hắc Bạch đại trận, ngươi nên chuẩn bị cho tốt.”

“Được!” Kinh Trường Dạ đáp ứng, đồng thời đánh tiếng cho huyết sát và viêm ma.

Một khắc sau đã thấy không ngờ ánh sáng rực rỡ trên Hắc Bạch đại trận lại biến mất.

Hàng loạt cường giả trong trận cùng ngạc nhiên.

Thế này là sao?

Sao đột nhiên không còn nữa?

Khoảng khắc đó bọn họ như bị lột sạch quần áo, đứng trần truồng trước mặt đối thủ, trong lòng thầm kinh hãi.

Đồng thời, Kinh Trường Dạ đã tung Luyện Ngục ma đàn ra, cười ha hả nói: “Vô Gian hắc ngục!!”

Quầng sáng màu đen tuôn ra, bao phủ toàn bộ ngọn núi, linh khí đều bị xua tan, các tu sĩ phát hiện không ngờ bản thân không thể sử dụng bất cứ tiên pháp nào.

Nhưng bản thân Kinh Trường Dạ cũng chẳng dễ chịu gì, sau khi thi triển cấm thuật siêu cường này, khí thế của hắn cũng trở nên uể oải, tu vi nhanh chóng hạ xuống cấp bậc Vạn Pháp. Cũng may hắn có huyết sát và viêm ma che trở, cũng không có gì đáng ngại.

Nhưng đúng lúc này, di tích Thiên xu đột nhiên vang lên tiếng nổ, một luồng sáng chói mắt phóng thẳng tới tận bầu trời.

“Tàng Thiên ngục? Ngăn cách thiên địa? Hừ!” Có lời nhắc của Ninh Dạ, Kinh Trường Dạ biết mảnh vỡ Tàng Thiên ngục trong di tích đang phát huy tác dụng.

Nếu đây là thần vật hoàn chỉnh, cho dù là Vô Gian hắc ngục cũng không cách nào chống cự, nhưng bây giờ dù sao cũng chỉ là một mảnh vỡ, tuy bị luyện hóa vào trong trận pháp nhưng vẫn không thể đối phó với Vô Gian hắc ngục, cùng lắm chỉ làm suy yếu một phần, khiến cho các tu sĩ sử dụng được một chút tiên pháp.

Kinh Trường Dạ không buồn để ý, quát lớn: “Giết sạch bọn chúng!”

Huyết sát trên bầu trời rú lên thảm khốc chém xuống, đồng thời Viêm Ma thi triển bàn tay khổng lồ kia, nhắm về phía khe hở Ma Vực, nó định mở rộng khe hở.

Kinh Trường Dạ thi pháp, huyết sát giết người, viêm ma mở rộng vực sâu, thời khắc này cả ba đều có nhiệm vụ của mình, Kinh Trường Dạ đã cầm chắc chiến thắng.

Nhưng bất ngờ luôn ập tới hết sức đột ngột, hơn nữa còn dùng cách mà Kinh Trường Dạ cũng không ngờ tới.

Ma khí tung hoành, quét ngang cả thiên địa.

Quần ma loạn vũ, hoành hành bốn phía.

Ngay lúc Kinh Trường Dạ đang đắc ý, chỉ thấy một vật đột nhiên bay lên trời.

Đó là một cung điện nho nhỏ, xoay tròn giữa không trung, tỏa ra hàng ngàn hàng vạn huyền bí, cũng mang theo ma khí mịt mờ nhưng ẩn trong đó còn có một luồng sáng trắng.

Chuyện này mang ý nghĩa tuy nó là ma bảo nhưng giữ được chính khí, hết sức hiếm thấy, làm cho tiên ma cộng tồn, hóa làm một thể.

Đây là

Kinh Trường Dạ kinh ngạc nhìn về phía thứ này

Chí bảo của Ma môn? Sao hắn chưa từng thấy? Đã có nghi vấn hệt như Ma Hải Thọ.

Sau đó chỉ thấy trong cung điện nho nhỏ phóng thích một luồng sáng hắc bạch như hào quang lưỡng nghi hạ xuống Luyện Ngục ma đàn.

Vì vậy ma đàn bay về phía cung điện.

Không được!!!

Kinh Trường Dạ kinh hãi, lập tức biết mình đã bị lừa.

Không ngờ đối phương lại nhắm tới Luyện Ngục ma đàn của hắn.

Hắn bất chấp tất cả định ra tay cướp lấy ma đàn.

Nhưng ngay lúc hắn xuất thủ, trong cung điện cũng có một thủ chưởng ầm ầm đánh về phía Kinh Trường Dạ.

Chính là Công Tôn Dạ.

Mượn tay mẫu trùng Tinh La, Thiên Cơ, lại thêm địa lợi ở Thiên Cơ điện, trước đó còn đánh lén khiến Bách An Đồ trọng thương, Công Tôn Dạ nhanh chóng giết chết Bách An Đồ.

Lúc này hắn ra tay ngăn cản Kinh Trường Dạ.

“Ngươi đừng hòng!” Kinh Trường Dạ gầm lên dữ dội, bất chấp tất cả tăng cường thực lực, cưỡng ép nguyên thần và tu vi mau chóng khôi phục, lại ra tay với tế đàn. Đồng thời huyết sát và viêm ma cũng bỏ qua đám tu sĩ, cùng lao về phía Luyện Ngục ma đàn.

Nhưng ngay lúc này, một hình bóng xiềng xích xuất hiện, hiệu quả ngăn cách thiên địa của Tàng Thiên ngục đột nhiên tăng cường, áp chế tu vi của Kinh Trường Dạ, khiến cho hắn chỉ khôi phục đến giữa Vô Cấu sơ kỳ và trung kỳ.

Đồng thời, Hắc Bạch đại trận tái hiện, trận này vốn bị Ninh Dạ khép lại chứ không bị phá, muốn mở ra cũng không thành vấn đề. Chỉ có điều nó không phải phòng thủ nữa mà là tấn công, sóng triều hắc sắc xung kích, đối chọi với linh lực của ma đàn, lại suy yếu hiệu quả của Vô Gian hắc ngục.

Thực lực của tu sĩ bên dưới khôi phục một chút, ai nấy điên cuồng lao về phía huyết sát và viêm ma, liều mạng ngăn cản bọn chúng.

Trên bầu trời xuất hiện một luồng đao quang, chém xuống Kinh Trường Dạ.

Đoạn Long đao!

Còn có vô số yêu thú hung ác tuôn ra khỏi điện, lao về phía Kinh Trường Dạ.

Lúc này, trận chiến đã cực kỳ gay cấn, đám tu sĩ luôn tiếc rẻ tính mạng triển khai huyết chiến như phát điên phát rồ. Chỉ có vài người như Cố Phong Hiên, Điền Viễn Trung là không tiến mà lùi, thối lui về phía sau.

Luyện Ngục ma đàn vẫn từ từ bay về phía Thiên Cơ điện, cứ như vậy bị Ninh Dạ dẫn dắt rơi vào trong điện.

“không!” Kinh Trường Dạ kêu gào tuyệt vọng.

Sau khi Luyện Ngục ma đàn vào trong điện, Vô Gian hắc ngục cũng tiêu tan.

Ninh Dạ nói một câu: “Tiêu tan.”

Ầm!

Viêm ma vỡ nát.

——————————————————

Phủ Đông sứ.

Lý Trường Hồng và Triệu Hàn Thi vội vàng bay vào trong phủ.

Trung tâm khống chế Hắc Bạch đại trận là ở đây.

Quân Bất Lạc ném họ vào trong phủ, lệnh cho bọn họ lập tức khởi động đại trận, hai người không dám coi nhẹ.

Bọn họ nhanh chóng đi tới trung khu, Lý Trường Hồng đạp chân vào trận, đang định khởi động, đột nhiên trong lòng thấy cảnh giác.

Không tốt!

Không đợi hắn phản ứng lại, mây mù nổi lên, quấn lấy hắn và Triệu Hàn Thi.

Tử Lão?

Trung tâm của Hắc Bạch đại trận được bảo hộ vô cùng nghiêm ngặt, đại năng Vô Cấu cũng khó lòng phá giải, sao hắn lại vào được?

Lý Trường Hồng còn chưa kịp nghĩ xong, một luồng hắc ám đã bao phủ hoàn toàn.

Mây mù biến mất, hai người xuất hiện, lại là Tử Lão và Cừu Bất Quân.

Ném lệnh bài thông hành nhận được từ tay Ninh Dạ sang, Tử Lão có vẻ mất hứng: “Ngươi chủ trì trận pháp đi.”

Cừu Bất Quân hơi đau đầu nhìn trung tâm trận pháp trước mặt: “Tuy ta cũng biết trận pháp nhưng không am hiểu cái này.”

Nói thì nói vậy nhưng ông vẫn thử khống chế điểm sáng hắc bạch kia.

Ầm!

Một luồng huyền lôi từ trên trời giáng xuống, phá tan căn nhà ở đằng xa.

Cừu Bất Quân bị dọa cho nhảy dựng lên: “Tính sai.”

Tử Lão vẫn rất thờ ơ, đứng yên tại chỗ: “Tốt nhất ngươi nên nhanh lên, nếu ngươi làm Vạn Cố liễu tổn thất, Ninh Dạ cũng chẳng bảo vệ được ngươi.”

“Yên tâm, yên tâm.” Cừu Bất Quân cười ha hả, dốc hết sức tính toán huyền bí của đại trận.

Cũng may ông xuất thân từ Thiên Cơ môn, vốn có cơ sở trận pháp, trước đó còn từng nghiên cứu Hắc Bạch đại trận, nhanh chóng tìm ra cách.

Một khắc sau ông đã phát động đại trận, chỉ thấy trên Vạn Cố liễu bùng lên ánh sáng trắng, bảo vệ nơi này.

“Xong rồi.” Cừu Bất Quân cười nói, tay lại tiếp tục di chuyển điểm sáng, giảm bớt lực thủ hộ của bạch trận, trông như một người mới đang khống chế nơi này, hiệu quả cực kỳ kém cỏi.

Muốn tăng cường uy lực thì khó chứ giảm bớt thì đơn giản.

Quay lại nhìn Tử Lão vẫn đứng ở nơi đó, Cừu Bất Quân cười nói: “Này.”

“Hả?” Tử Lão nhìn ông.

“Đằng nào thì bây giờ cũng không có cao thủ gì, hay là tới kho bảo vật trong phủ Đông sứ dạo một vòng?” Cừu Bất Quân nói.

Tử Lão ngơ ngác, suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Các ngươi thật biết cách một mũi tên bắn trúng hai con chim... không đúng, phải là nhiều con chim mới chuẩn. Nhưng cũng hợp lý thôi, đến thì cũng đến rồi, lẽ nào vào kho báu mà lại về tay không.”

Tuy cấm chế trong kho bảo vật của Quân Bất Lạc rất mạnh nhưng không thể ngăn cản Tử Lão.

Tử Lão bèn bước ra ngoài.

“Nhớ để lại một nửa cho ta.” Cừu Bất Quân lẩm bẩm: “Những người khác đều có lợi lộc, lão già ta đây cũng phải có gì chứ.”

Tay vẫn không ngừng sử dụng Hắc Bạch đại trận theo cách tiêu cực.