TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 37: Tiến bộ thần tốc

Trên bầu trời, tiên vân khuấy động.

Ninh Dạ tay cầm Lưu Quang Huyễn Thải đao, chém một đao về phía Ngự Phong Tử.

Làm dấy lên một quầng sáng rực rỡ.

Tuy chỉ là ánh sáng nhưng Ngự Phong Tử không dám khinh thường, thân hình nhanh chóng lóe lên, hai tay bổ ra ngàn vạn chưởng phong nóng rực, cứng rắn chặn ánh đao của Ninh Dạ bên ngoài chưởng phong.

Nhưng thi thoảng lại có đao quang không giảng đạo lý vượt qua phong tỏa của Ngự Phong Tử, chém vào người hắn, trên người Ngự Phong Tử lại có thêm một vết máu.

Đến lúc trúng nhiều đao, hành động của Ngự Phong Tử cũng dần dần chậm chạp, cuối cùng không chống nổi công kích của Ninh Dạ.

Lão bất đắc dĩ kêu lên: “Ninh sứ, thuộc hạ không phải đối thủ của ngài, xin ngài bỏ qua cho lão già này.”

Gương mặt Ninh Dạ vẫn chưa thỏa mãn: “Lão già nhà ngươi ra tay quá cẩn thận, rõ ràng còn có thủ đoạn khác nhưng không dùng, chỉ thủ không công, thế thì ta gọi ngươi tới luyện tập còn nghĩa lý gì nữa?”

Ngự Phong Tử không ngừng kêu khổ: “Thuộc hạ đã dốc hết toàn lực rồi. Đúng rồi, thuộc hạ còn một chiêu ép đáy hòn, nhưng nếu dùng thì bản thân tiêu hao quá mức. Chúng ta chỉ luận bàn, đâu cần liều mạng như vậy?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Đánh với ngươi chán quá.”

Cuối cùng bất mãn thu tay: “Coi như hòa đi.”

Ngự Phong Tử mồ hôi đầm đìa; “Đúng, hòa rồi.”

Nhưng trong lòng lại mắng thầm, hòa cái mẹ nhà ngươi, ngươi chỉ dùng đao đã chém ta ra thế này, ngươi tưởng ta không biết thứ ngươi thật sự am hiểu vốn không phải đao à?

Nhưng nghĩ như vậy lại không khỏi hoảng sợ.

Thế này thì kinh khủng quá? Chỉ năm năm thôi mà tu luyện tới mức dùng năng lực yếu nhất cũng đánh ngang tay với mình.

Thời gian năm năm, Ninh Dạ đã từ một Hoa Luân sơ cảnh bình thường thăng cấp lên Hoa Luân tầng thứ mười tám. Nếu không phải luân cảnh của y có hai mươi tầng thì bây giờ đã coi là đỉnh phong viên mãn.

Nhưng đây còn chưa phải điểm đáng sợ nhất.

Mấy năm nay đi theo Ninh Dạ, Ngự Phong Tử đã tương đối hiểu về Ninh Dạ.

Từ lâu rồi thực lực của người này đã vượt xa tu vi, ngoài sáng thì tu luyện đao đạo, phụ tu ảo thuật và phù lục, nhưng thực chất đao đạo mới là năng lực yếu nhất của y.

Từng có một lần Ninh Dạ tu luyện ảo thuật, Ngự Phong Tử có chuyện cần bẩm báo, lỡ đi vào trong, kết quả lão ta hãm sâu vào ảo cảnh, không thể tự thoát ra. Đáng sợ hơn là trong ảo cảnh của Ninh Dạ có hư có thực, ngầm ẩn chứa sát cơ, nếu không phải Ninh Dạ thu hồi kịp thời, e là Ngự Phong Tử đã chết trong ảo cảnh đó.

Nhưng từ trước tới nay khi xuất thủ, ảo thuật của Ninh Dạ lại không thể hiện năng lực hùng mạnh như vậy, chỉ phụ giúp thế công, thi thoảng còn cần phù lục hỗ trợ.

Khiến cho người khác nghĩ rằng Ninh Dạ là cao thủ đao đạo, phù đạo là phụ, ảo thuật lại càng phụ, chỉ có số ít như Ngự Phong Tử, Dương Nhạc biết đã lâu rồi Ninh Dạ không luyện tập phù đạo.

Phù đạo của y vẫn dừng lại ở trình độ năm năm trước, đao đạo tiến bộ ngang với tu vi.

Trì Vãn Ngưng từng tới kiểm tra, cảm thấy rất thỏa mãn, cho rằng rốt cuộc Ninh Dạ cũng giống một truyền nhân Thất Sát đao. Chuyện phù đạo huyễn đạo bị lạc hậu, hắn cũng cho rằng nên như vậy.

Một năm trước, Ninh Dạ chỉ dùng Thất Sát đao thì không thể thắng được Ngự Phong Tử, dù sao người sau cũng có cảnh giới Vạn Pháp, cho dù chỉ là sơ cảnh thì tiên pháp mà lão sở hữu cũng đủ để áp đảo Ninh Dạ.

Thế nhưng một tháng trước, Sát Thế đao của Ninh Dạ đã đại thành, Ngưng Quang Thành Nhận dung nhập vào đó, uy lực tăng cường gấp bội, Ngự Phong Tử muốn đối phó cũng cực kỳ khó khăn.

Đương nhiên nếu hắn dốc toàn lực xuất thủ vẫn có thể đánh một trận, chẳng qua Ninh Dạ không dùng độc Kinh Cức trong đao, chỉ dùng Hỗn Nguyên tán, bằng không khả năng sẽ là lưỡng bại câu thương.

Lúc này nghe lão ta nói vậy, tuy Ninh Dạ không hài lòng nhưng cũng chẳng có cách nào.

Thật muốn tìm một cao thủ chân chính thử nghiêm cực hạn của bản thân.

Đáng tiếc y vừa muốn giấu diếm thực lực, vừa muốn kiểm tra cực hạn, bản thân hai yêu cầu đã mâu thuẫn nên trong thời gian ngắn cũng khó lòng thỏa mãn.

Đúng lúc này, Trì Vãn Ngưng từ đằng xa bay tới.

Thấy Ninh Dạ, Trì Vãn Ngưng cười nói: “Lại đang dằn vặt Ngự Phong Tử đấy à. Ông ta cũng thật đáng thương, suốt ngày bị chàng kéo đi bổ như củi.”

Ninh Dạ cười nói: “Đâu có giống nàng nói, Ngự Phong Tử thượng sư tu vi thâm hậu, luyện tập với ông ấy ta cũng được lợi không nhỏ.”

Trì Vãn Ngưng trừng mắt với y, nói với Ngự Phong Tử: “Ông cứ về nghỉ ngơi đi, ta trò chuyện với Ninh sứ một lát.”

Ngự Phong Tử như được đại xá, vội vàng bay về bên dưới.

Trên không trung, Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng ngồi song song.

Trì Vãn Ngưng nói: “Năm năm đã lên tới luân cảnh tàng thứ mười tám, có phải tốc độ của chàng hơi nhanh rồi không? Có người trong Hắc Bạch thần cung nghe tới tốc độ tiến bộ của chàng, đã bắt đầu chê trách đấy.”

“Ồ? Chuyện này có gì mà trách?”

“Họ nói chuyện khác thường như vậy chắc chắn có khuất tất, Ninh Dạ tư chất bình thường, tiến bộ lại nhanh chóng, e là không phải có cao nhân chỉ điểm...” Trì Vãn Ngưng cố tình dùng giọng điệu ghen tị nói.

“Hừ.” Ninh Dạ cũng chẳng lấy làm lạ.

Vốn y cũng định giảm tốc độ của bản thân, nhưng ngẫm lại thì mười năm lên tới cảnh giới Vạn Pháp cũng chẳng khác mấy so với sáu bảy năm lên tới cảnh giới Vạn Pháp, vì vậy thẳng thắn không khách khí, dốc toàn lực tu hành.

Nhưng nghe giọng điệu bên Hắc Bạch thần cung, Ninh Dạ vẫn không hài lòng: “Không phải Lạc Cầu Chân giở trò đấy chứ?”

“Cái này thì không nghe nói, thời gian gần đây Lạc Cầu Chân rất ngoan ngoãn, chàng không ở Cửu Cung sơn, tạm thời không va chạm gì với hắn. Hắn tập trung làm tốt chuyện của mình thôi, mấy năm qua đã cống hiến rất nhiều cho Hắc Bạch thần cung. Vài ngày trước đại điện chủ ban xuống linh dược, giúp hắn đạt tới cảnh giới Vạn Pháp, cứ như vậy đức độ cũng xứng với địa vị rồi.”

‘Đức’ trong tu tiên giới chính là thực lực.

Thực lực của Lạc Cầu Chân không đủ chính là đức độ không xứng với chức vị.

Bây giờ đạt tới cảnh giới Vạn Pháp, thì mẹ nó đức độ xứng với chức vị rồi.

Ninh Dạ cũng đã quen với quan niệm đạo đức này rồi, không buồn để ý: “Chỉ cần hắn không chọc tới ta, ta cũng lười để ý tới hắn. Chuyện tu vi tiến bộ không thể che giấu được, cứ kệ họ nghĩ sao thì nghĩ.”

“Cũng may, trong trận chiến Chấp Tử thành chàng nhận được rất nhiều lợi ích ngoài sáng, tổng thể vẫn tạm nghe được.”

Ninh Dạ cười lạnh: “Nghe được hay không thì đã làm sao? Tây Phong Tử còn đang nghi ngờ ta giết Thường Vũ Yên đây, vậy thì thế nào?”

Đúng, Tây Phong Tử đã nghi ngờ Ninh Dạ.

Không phải vì hắn có chứng cứ gì, mà vì hắn biết Thường Vũ Yên đắc tội nặng nề với Ninh Dạ.

Chuyện này đã đủ cho hắn nghi ngờ.

Nhưng hắn không làm gì cả.

Tuy bây giờ Ninh Dạ còn là một tu sĩ cảnh giới Hoa Luân nhưng thanh danh không nhỏ, còn giao hảo với Phong Đông Lâm, Quân Bất Lạc.

Sau ngày hôm đó, Tây Phong Tử bị thương, tu vị thụt lùi, không còn huy hoàng ngày trước, ngay cả chức vị điện chủ Bạch điện cũng bị người khác để ý.

Trong đó có Quân Bất Lạc.

Thái Âm môn đề xuất thuê Đông Phong quan, nên Quân Bất Lạc trực tiếp tuyên bố, trừ phi ông đây trở thành điện chủ Bạch điện, không thì tuyệt đối không nhường ra Đông Phong quan.

Đây là uy hiếp rất lớn đối với Tây Phong Tử.

Mọi chuyện cũng ngừng lại ở đây.

Trong tình huống này, tạm thời Tây Phong Tử sẽ không tới trêu chọc Ninh Dạ, bằng không ép hắn tức lên, tới bày mưu tính kế cho Quân Bất Lạc, âm mưu đoạt lấy chức điện chủ Bạch điện thì phiền to - chức điện chủ Bạch điện không chỉ đại biểu cho quyền lực mà còn có tài nguyên.

Tây Phong Tử càng muốn khôi phục tu vi thì càng cần vị trí này.

Có thể nói bây giờ thứ giúp Ninh Dạ xưng hùng không phải thực lực của y mà là đầu óc của y.

Đây cũng là điều mà Ninh Dạ muốn.

Y muốn để người khác coi trọng bản thân nhưng cũng muốn người khác xem nhẹ bản thân, cho nên đây là lựa chọn tốt nhất - coi nhẹ thực lực của bản thân nhưng lại coi trọng sức ảnh hưởng của bản thân.

Bây giờ, trong Hắc Bạch thần cung đương nhiên địa vị của Ninh Dạ đã tăng cường, mặt khác, Tân Tiểu Diệp và Thanh Lâm cũng khác xa khi xưa.

Tại Vân Tuyệt cổ địa, Tân Tiểu Diệp mượn tài nguyên của Triệu Long Quang, Vân Tuyệt môn và Mộc Khôi tông, tu vi cũng tiến bộ nhanh chóng - nơi ngộ đạo cần chứng minh giá trị bản thân, lại không muốn dùng trên người của Thái Âm môn, vì vậy thi thoảng Mộc Khôi tông lại cho Tân Tiểu Diệp một chút lợi ích, dùng chuyện này để cho thấy đây là bảo địa, các ngươi xem đi, Tân Tiểu Diệp nhà các ngươi đã sắp lên tới Hoa Luân đỉnh phong rồi kìa.

Còn về Thanh Lâm, hắn trở thành đệ tử quan môn của chưởng giáo Hạo Thiên môn, địa vị cao tới mức có một không hai.

Tương tự, người không khiến Ninh Dạ thất vọng còn có Cố Tiêu Tiêu và Thư Vô Ninh.

Thời gian trước Cố Tiêu Tiêu đã đưa tin, cô chính thức vào Vạn Hoa đường, Vạn Hoa đường được chuẩn bị cho môn hạ đệ tử xuất sắc của Vạn Hoa cốc, không nhìn sư môn, chỉ xem thiên phú. Cố Tiêu Tiêu có thể vào đó đã chứng minh sự xuất sắc của bản thân.

Còn về Thư Vô Ninh, cô bé đã từ từ khống chế Vân Tuyệt môn.

Tuy thực lực của cô bé này khá bình thường nhưng tâm trí hơn người, lại được Ninh Dạ chỉ điểm, tập trung vào đệ tử hạ tầng của Vân Tuyệt môn. Hễ là người Vân Tuyệt môn không liên quan tới Mộc Khôi tông, tám chín phần mười đã trở thành tâm phúc của cô.

Nghe nói ngay cả Cố Phong Hiên cũng có lúc nghe lời Thư Vô Ninh.

Nhưng Ninh Dạ biết chỉ dựa vào Thư Vô Ninh thì chưa thể làm được như vậy, Cố Phong Hiên cũng là người có nhãn lực, tám thành vẫn là vì mình.

Nói chung, mọi việc đều tốt đẹp, trừ một thứ.

Trì Vãn Ngưng nói: “Ta nghe được một tin, không rõ thực hư.”

“Tin gì?”

“Hình như Công Tôn Điệp xảy ra chuyện rồi.”