Tin tức tới từ bên Công Tôn Dạ.
Theo lời hắn, sau khi biết chuyện nơi ngộ đạo Thanh Tuyền, Công Tôn Điệp vẫn luôn muốn tới đó.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nghe theo kiến nghị của Ninh Dạ, đầu tiên là tu luyện tăng cường bản thân.
Ngoan ngoãn được ba năm thì Công Tôn Điệp lại không nhịn nổi nữa, giục Công Tôn Dạ đi cùng cô lượn sang bên Cực Chiến đạo.
Dù sao Công Tôn Dạ cũng rảnh rỗi, bèn đi cùng cô.
Hai người tới Thanh Tuyền cốc, phát hiện đúng là nơi này khá huyền ảo, nhưng khổ nỗi không tìm được cửa vào.
Vì vậy bọn họ đi dạo xung quanh một phen, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có thu hoạch gì lớn.
Ba tháng trước, Công Tôn Dạ, Công Tôn Điệp lại thử tiến vào nơi ngộ đạo Thanh Tuyền, rốt cuộc cũng có thu hoạch - bọn họ bị một con yêu thú cường đại truy sát, ngàn cân treo sợi tóc.
“Sau đó thì sao?” Ninh Dạ hỏi.
Trì Vãn Ngưng trả lời: “Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp lạc nhau. Vốn dĩ hai người hẹn sẵn địa điểm gặp mặt nhưng Công Tôn Dạ đến nơi, đợi cô ấy hơn một tháng mà không thấy người đâu.”
“Sau đó hắn đưa tin cho nàng? Bảo ta tới cứu người?” Ninh Dạ bất đắc dĩ.
Hai tên này đúng là biết gây chuyện.
Lần trước thì Công Tôn Dạ gặp nạn, lần này tới phiên Công Tôn Điệp.
Ninh Dạ không nói thêm gì nữa, thi triển Vấn Thiên thuật, suy tính tình trạng gần đây của Công Tôn Điệp.
Mới tính toán có một lần nhưng đã phát hiện không đúng, Ninh Dạ cau mày: “Công Tôn Điệp gặp phiền toái lớn rồi.”
“Không phải cô ấy bị người ta bắt rồi chứ?” Trì Vãn Ngưng hơi căng chẳng.
“Cái này thì không, nhưng hình như bị nhốt ở đâu đó.”
Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng nhìn nhau, cùng bật thốt lên: “Nơi ngộ đạo Thanh Tuyền?”
Không cần hỏi cũng biết chắc chắn nha đầu này tìm ra manh mối gì đó, cuối cùng đã đi vào.
Kết quả là vào được nhưng không ra được.
“Ta phục cô ta rồi đấy, đúng là loại bẩm sinh gây chuyện.” Ninh Dạ cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
“Này, chàng không mặc kệ cô ấy đấy chứ?” Trì Vãn Ngưng lo lắng hỏi.
Ninh Dạ kinh ngạc: “Ơ? Nàng còn quan tâm tới cô ấy hơn cả ta vậy, muốn có thêm muội muội à?”
Gương mặt Trì Vãn Ngưng đỏ ửng lên: “Chàng không muốn thì không đi là được.”
Ninh Dạ cười ha hả: “Chưa nói tới chuyện nơi ngộ đạo thật giả ra sao, nếu đã có huyền cơ thì cũng có không ít lợi lộc. Đằng nào thì gần đây ta tiêu hóa thu hoạch, tài nguyên đã bị tiêu thụ gần hết rồi, nếu mò được thêm chút lợi lộc bổ sung vào thì càng tốt.”
Trì Vãn Ngưng đá cho y một cái: “Anh hùng cứu mỹ nhân thì anh hùng cứu mỹ nhân, còn ra vẻ ích kỷ này.”
Ninh Dạ véo má cô: “Ghen thì ghen, còn ra vẻ đạo mạo làm gì.”
Hai người nhìn nhau, cùng cười rộ lên.
Khác với lần trước, lần này là việc tư, vì vậy Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng định cùng đi.
Nhưng do có Nguyên Cực Thần Quang, Ninh Dạ khó lòng ra ngoài, buộc phải về Cửu Cung sơn xin chỉ thị một phen.
————————————————
Cửu Cung sơn, Thiên Nguyên phong.
Động phủ của Phong Đông Lâm.
Ninh Dạ thành thật đứng bên dưới.
“Ngươi muốn tới Liệt châu?” Phong Đông Lâm khá ngạc nhiên.
“Vâng.”
“Du lịch.” Ninh Dạ trả lời: “Thời gian vừa qua Ninh Dạ đã tiêu hết tài nguyên mà mình kiếm được, tốc độ tiến bộ trì trệ, cho nên muốn ra ngoài kiếm chút cơ duyên.”
“Ngươi tiến bộ như vậy đã là rất nhanh rồi, nhanh tới mức ngay cả ta cũng thấy kinh ngạc.”
“Chuyện Huyền Cơ quan và Sương Nguyệt phường giúp Ninh Dạ được lợi không nhỏ.”
“Cái này thì không sao, vấn đề là sao không tới Vân châu, Hàn châu, nơi đó tốt xấu gì cũng là đồng minh, đi lại ở đó cũng an toàn hơn.”
Ninh Dạ mỉm cười hỏi ngược lại: “Có thật an toàn không?”
“Chuyện này...” Phong Đông Lâm ngớ người.
Nói lại thì, đồng môn còn đấu đá, nói chi tới đồng minh.
Nếu nói thật sự an toàn, thì chưa chắc.
“Thế Liệt châu thì an toàn ư?”
“Ít nhất đối với đệ tử là an toàn. Người Liệt châu làm việc thẳng thắn, dễ xử lý.” Ninh Dạ mỉm cười.
Phong Đông Lâm đã hiểu ý của y, lời này là ám chỉ người Liệt châu ngốc nghếch, dễ dụ.
Cũng đúng, thằng nhãi này chuyên dùng đầu óc, đối với hắn mà nói, người ở đâu càng ngu ngốc thì y càng an toàn.
Nhưng ngươi không nghĩ như vậy là đủ đấy chứ?
Phong Đông Lâm nói: “Con người ở Liệt châu tính cách hung hãn, cũng là tú tài gặp binh lính, có lý cũng chẳng giảng được, chưa chắc đầu óc ngươi đã dùng được.”
Thân hình Ninh Dạ lóe lên, xuất hiện ở một đằng khác: “Nghiên cứu Nguyên Cực Thần Quang đã ngộ được một chút.”
Đối mặt với Phong Đông Lâm, Ninh Dạ không thể không dùng một chút thủ đoạn.
“Quang độn?” Ánh mắt Phong Đông Lâm lấp lóe: “Khoảng cách hơi ngắn.”
“Phù lục gia trì, thần quang bảo hộ.” Ninh Dạ nói.
“Nói như vậy, ngươi còn muốn mang theo Nguyên Cực Thần Quang?”
Phí lời, không thì việc gì ta phải báo với ngươi?
Ninh Dạ mỉm cười: “Còn cả Văn Ngưng, Phong Vũ Tiêu Tương kiếm cũng là trợ lực cho cô ấy, bây giờ chiến lực còn mạnh hơn đệ tử.”
Phong Đông Lâm hừ lạnh: “Hai món thần vật, e là không phải trợ lực, ngược lại còn là mối họa.”
“Thay đổi hình dạng, hành động kín tiếng.” Ninh Dạ trả lời.
“Khi nào về?”
“Ngắn thì nửa năm, lâu thì một năm.”
Phong Đông Lâm im lặng không nói gì.
Nếu Ninh Dạ đưa đề xuất khi mới nhận được Nguyên Cực Thần Quang, chắc chắn hắn không đồng ý.
Nhưng mấy năm nay Ninh Dạ luôn an phận hoàn thành chức trách, làm việc chu đáo. Khu vực Nam Thủy được y cai quản, phát triển không tệ, thực lực còn tiến bộ thần tốc. Trì Vãn Ngưng và y, hai món thần vật trên tay, có lẽ cảnh giới Vạn Pháp bình thường cũng không thể làm gì được bọn họ. Còn cảnh giới Vô Cấu... số lượng Vô Cấu chỉ có hạn, chắc không tới mức tùy tiện gặp phải.
Vì vậy lúc này cuối cùng hắn vẫn quyết định tin tưởng Ninh Dạ, nói: “Được, nhưng phải bố trí Định Quang cấm.”
Ninh Dạ đáp: “Đương nhiên rồi.”
Bây giờ Phong Đông Lâm còn chưa biết Ninh Dạ đã có phương pháp phá giải Định Quang cấm từ lâu, chỉ cảm thấy có cấm pháp này thì Ninh Dạ có ở đâu hắn cũng biết. Hắn không định truy sát, chẳng qua vạn nhất Ninh Dạ mà gặp nguy thì Hắc Bạch thần cung cũng có thể ứng cứu kịp thời.
“Mặt khác, muốn rời khỏi sư môn cũng phải có danh nghĩa gì đó. Vừa hay chỗ ta đang có một chuyện khó khăn ở Liệt châu, không tìm được ai thích hợp để làm việc. Ngươi nhận chuyện khó này, xử lý luôn đi.”
“Xin điện chủ cứ nói.”
Phong Đông Lâm vẫy tay một cái, một bức thư đã hạ xuống tay Ninh Dạ.
Ninh Dạ xem xét cẩn thận, sau đó lại vui vẻ.
Hóa ra trước đây không lâu, Trấn Bắc Vương - Tử Liệt thể hiện thần uy, đánh bại Trấn Nam Vương trong trận quyết đấu, nghiễm nhiên trở thành người đứng thứ hai trong Ngũ Vương của Cực Chiến đạo, chỉ đứng sau Trung Ương Chiến Vương.
Căn cứ theo tin tức mà Hắc Bạch thần cung thu thập được, lý do là vì hình như Từ Liệt tu luyện thành công một loại thần thông nào đó, khiến cho Hám Sơn quyền bỏ qua tiên pháp hộ thân, uy lực tăng cường.
Hắc Bạch thần cung muốn biết bí mật thần công mà Từ Liệt tu luyện, vì vậy đưa ra nhiệm vụ này, xem nó có liên quan tới giao dịch với Chấp Tử thành sáu năm trước không.
Bọn họ không biết chứ Ninh Dạ thì biết.
Còn phải hỏi, đương nhiên là La Hầu!
Tốt lắm.
Nhiệm vụ này rất tốt.
Ninh Dạ nhận nhiệm vụ, nghiêm túc nói: “Nhất định không phụ kỳ vọng của Phong điện chủ!”
————————————————
Vân Tuyệt cổ địa, Cực Đạo cung.
Thư Vô Ninh đang vẽ phù chú trong phòng.
Rõ ràng đó là một tấm phù chú ngũ phẩm.
Thời gian năm năm đã đạt tới trình độ chế tạo phù lục ngũ phẩm, quả nhiên thiên phú của Thư Vô Ninh trong đạo này rất cao.
Lúc này, vẽ xong tấm bùa, Thư Vô Ninh đang tự kiểm tra khiếm khuyết, đột nhiên một luồng hỏa phù bay tới.
Thư Vô Ninh giơ tay bắt lấy, liếc mắt nhìn xem, lập tức mặt mày hớn hở.
“Thư Lang!” Cô gọi.
Thư Lang bước vào.
Lúc này Thư Lang đã là cao thủ Hoa Luân trung kỳ.
“Thu dọn một chút, thông báo cho Tân cô nương, chuẩn bị ra ngoài cùng ta.”
“Đi đâu?” Thư Lang hỏi.
“Liệt châu.”