TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 311: Vong Tình Thiên Tôn

Đây là một thế giới động thiên với hoa thơm chim hót, linh khí dồi dào.

Dõi mắt nhìn quanh là trăm hoa đua nở.

Nhưng nếu ngươi nghĩ rằng những thứ này là kỳ hoa dị thảo, vậy thì sai mười phần.

Trì Vãn Ngưng đi tới trước một đóa hoa tươi đang nở rộ, quan sát một chút rồi lắc đầu nói: “Chỉ là hoa cỏ bình thường, có một chút linh khí nhưng không phải linh thực.”

Linh thực chân chí không chỉ sinh trưởng trong hoàn cảnh dồi dào linh khí, còn cần đặc tính bản thân phối hợp.

Tuy hoàn cảnh của nơi này không tệ, nhưng thực vật rất bình thường.

Chúng không phải linh thực mà chỉ là cỏ dại.

Nhưng nếu nói không có linh thực, vậy thì chưa chắc.

Tân Tiểu Diệp đứng trước một cây hoa diên vĩ, quan sát cẩn thận: “Trên cây hoa diên vĩ này có Ký Sinh linh mộc, nhưng đã bị lấy đi.”

Ký sinh linh mộc là một loại linh thực ký sinh hiếm thấy, có thể bám vào những thực vật có linh tính khác, hấp thu linh khí, chúng là tài liệu hảo hạng để chế tạo đan được loại cố bản bồi nguyên.

“Nơi này cũng vậy.” Thư Vô Ninh bên cạnh cũng nói.

Mọi người nhanh chóng phát hiện, biển hoa này có nhiều dấu vết Ký Sinh linh mộc, nhưng đều đã bị lấy đi.

“Ha ha.” Ninh Dạ vui vẻ.

Không cần hỏi, đây là do Công Tôn Điệp.

Tuy bị nhốt ở đây nhưng Công Tôn Điệp cũng không nhàn rỗi, đầu tiên là thu thập tất cả những thứ có thể rồi tính.

Quả nhiên, bọn họ đi dọc đường chỉ thấy trong không gian này hễ là thứ trông có giá trị đều bị lấy đi, chỉ để lại hoa cỏ bình thường.

Vì vậy không ít người hùng hùng hổ hổ.

“Mẹ nó, rốt cuộc là ai nhanh chân nhanh tay như vậy? Lấy hết đồ tốt rồi.”

“Mẹ kiếp, đừng để ông đây nhìn thấy.”

Không có lợi ích thì cũng không có tranh chấp, ít nhất bây giờ đang hòa bình.

Mọi người đi dọc đường, qua biển hoa, tới một rừng trúc.

Chính giữa rừng trúc là một cây cầu nhỏ, dưới cầu là một con sống như dải lụa.

Giữa sông có con cá màu bạc đang bơi.

Có người nhìn ra manh mối, vui vẻ nói: “Là Ngân Ti ngư, đây là bảo bối tốt.”

Định đi tới bắt.

Đám người Ninh Dạ không hề nhúc nhích.

Ngân Ti ngư đúng là đồ tốt, sau khi luyện hóa con cá này có thể dùng để chế tạo pháp bảo loại tơ lụa, khiến bảo vật càng linh động, nhiều biến hóa.

Nhưng nếu Công Tôn Điệp không động tới đồ trong sông, quá nửa là có nguy hiểm.

Thời khắc này, một gã cao to đã thi triển thần thông hút con cá trong sông lại.

Hắn cũng khá cẩn thận.

Nhưng ngay khi con cá bay lên, từng chùm sáng màu bạc lóe lên khỏi con sông, xuyên thủng thân thể tu sĩ kia. Tu sĩ kia chỉ lung lay vài cái rồi ngã thẳng xuống sông. Một khắc sau, vô số con cá bơi tới, nháy mắt đã chia sạch máu thịt, thậm chí không để lại xương cốt.

Một người cứ thế biến mất.

Ngân Ti ngư không đáng sợ, thứ đáng sợ là trận pháp trên mặt sông.

Thư Vô Ninh nói: “Sư phụ cẩn thận, không phải chỉ trên mặt sông có trận pháp, trên cầu cũng có.”

“Ừ, có cảm thấy, là một trận pháp hệ quang nào đó.” Ninh Dạ gật đầu.

Trì Vãn Ngưng hỏi: “Có thể đi qua không?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Đương nhiên, nhưng còn có cách đơn giản hơn.”

Nói xong y điều khiển Nguyên Cực Thần Quang, một luồng pháp tắc đại đạo hệ quang đã vô thanh vô tức lan tràn, trong Thiên Cơ điện, Càn Tự Bí chuyển động, bắt đầu phân tích trận pháp này.

Những phương diện khác thì Ninh Dạ không dám nói chứ ba thứ quang, ảo thuật, không gian là thứ Ninh Dạ am hiểu nhất.

Trận pháp trước mắt có thuộc tính quang, vậy y không khách khí.

Càn Tự Bí còn có thể hỗ trợ cảm thụ đại đạo, huống chi trận pháp, chỉ trong thời gian ngắn y đã phân tích xong xuôi trận pháp này.

Một khắc sau, Ninh Dạ cong ngón tay búng một cái, trận pháp đã bị y loại bỏ.

Trận pháp đã bị phá, Trì Vãn Ngưng vung cánh tay, chỉ thấy vô số Ngân Ti ngư và nước sông đã bay lên.

Trì Vãn Ngưng thuận tay ném ra một cái bình ngọc nho nhỏ, chỉ thấy tất cả Ngân Ti ngư trong sông đã rơi vào trong bình.

Thuận tay đậy nắp bình lại, cô cười hì hì thu hồi rồi nói: “Tuy không phải bảo bối quý giá gì nhưng cũng coi như thu hoạch nho nhỏ.”

Ninh Dạ phá trận vô thanh vô tức, mọi người không biết trận pháp đã bị phá, chỉ thấy vừa rồi còn có người vì một con cá mà mất cả mạng, lúc này lại đột nhiên có người lấy hết cá đi, lập tức ngơ ngác.

Thế này là sao?”

“Đi.” Ninh Dạ lười biếng nói một tiếng rồi tiếp tục tiến lên.

Mục đích của y lần này không phải là tìm bảo vật mà là cứu người, huống hồ dường như bảo vật ở đây đã bị Công Tôn Điệp cướp đi gần hết, những thứ để lại chắc sẽ có phiền phức.

Những tu sĩ kia cũng lao nhao đi qua cầu theo.

Qua cây cầu nhỏ lại thấy một khu nhà, bên trong có vô số lầu các, nhà thủy tạ.

Mọi người tới chỗ này bèn tự tách ra, tìm kiếm bảo vật.

Đám người Ninh Dạ lại chẳng hề để ý, Ninh Dạ lập tức thi triển Vấn Thiên thuật.

Nhưng y còn chưa kịp suy tính đã thấy giữa gian nhà đột nhiên có tiếng nổ, một cột nước bay lên không trung, hóa thành một tấm kính khổng lồ, trong gương là một người ngồi xếp bằng, chính là Công Tôn Điệp.

Sao cô ấy lại ở trong gương?

Vừa thấy Công Tôn Điệp, Trì Vãn Ngưng định đi qua.

Ninh Dạ kéo cô lại: “Đừng hành động.”

Trì Vãn Ngưng để ý thấy sắc mặt Ninh Dạ cực kỳ nghiêm trọng.

“Ninh Dạ, chàng biết đây là cái gì à?”

Ninh Dạ không nói gì mà kéo đám người Trì Vãn Ngưng lui về phía sau.

Thấy y như vậy, đám người Công Tôn Dạ ý thức được không đúng, đồng thời chuẩn bị chiến đấu.

Chỉ thấy Công Tôn Điệp trong gương đột nhiên mở mắt, thấy Ninh Dạ, ánh mắt lóe lên sát ý.

Cô chỉ Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng: “Ai giết hai người kia, tất cả bảo vật của Vong Tình Diệu Pháp Vô Thượng Thiên Tôn ta chính là của người đó!”

Cái gì?

Mọi người ngạc nhiên.

Mặt khác Vong Tình Diệu Pháp Vô Thượng Thiên Tôn là ai? Chưa từng nghe nói.

Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều nhìn về phái hai người Ninh Dạ.

Cùng lúc, Ninh Dạ vỗ một tay lên mặt đất.

Ầm!

Một ảo cảnh đã hiện lên trong gian nhà, hóa thành vô số cảnh tượng, chớp mắt đã bao phủ tất cả mọi người, khiến không ai biết mình đang ở đâu nữa.

Ninh Dạ kéo Trì Vãn Ngưng nói: “Những người khác vào Thiên Cơ điện.”

Nói xong đã thu Công Tôn Dạ, Tân Tiểu Diệp, Thư Vô Ninh vào trong Thiên Cơ điện. Công Tôn Dạ định nói ông đây là Vạn Pháp đỉnh phong, có thể đánh được nhưng Ninh Dạ mặc kệ hắn, trực tiếp cưỡng ép kéo vào trong điện.

Sau khi vào trong Thiên Cơ điện, chỉ thấy Thiên Cơ đang cười ha hả với bọn họ: “Các ngươi tới rồi à?”

Trên bầu trời một tia sét giáng xuống, bỏ qua ảo ảnh mà đánh thẳng xuống đầu Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng.

Hai người trực tiếp thi triển thoắt ẩn thoắt hiện tránh né, chỉ thấy trên không trung bắt đầu ngưng tụ càng nhiều sấm sét, từng nhát nối tiếp nhau, bổ xuống điên cuồng, cảm giác như phát điên, không giết chết bọn họ là không bỏ qua.

Trì Vãn Ngưng thầm kinh hãi, vừa liều mạng chạy trốn vừa dùng tiếng lòng truyền âm cho Ninh Dạ: “Thế này là sao? Vì sao Công Tôn Điệp lại muốn giết chúng ta? Có phải kẻ khác giả mạo không?”

“Không, cô ấy chính là Công Tôn Điệp!” Ninh Dạ trả lời.

“Thế thì sao lại...” Trì Vãn Ngưng đột nhiên hiểu ra: “Điều khiển tâm thần? Có kẻ khống chế tâm thần của cô ấy?”

“Không sai.” Ninh Dạ tức giận nói: “Chẳng trách cảm giác lần này lại quen thuộc như vậy, hóa ra là động thiên mà tên chó chết Vong Thiên Cơ lưu lại.”

“Vong Thiên Cơ là ai?”

“Tử địch của Thiên Cơ môn, vụ hủy diệt Thiên Cơ môn năm xưa, hắn là một trong những kẻ cầm đầu!” Ninh Dạ lớn tiếng đáp: “Tâm nguyện cả đời của tên khốn kiếp đó là diệt trừ Thiên Cơ môn, một trong những tiết mục tế lễ hàng năm của Thiên Cơ môn chính là nguyền rủa tên khốn kiếp này. Ta hiểu rồi, người báo ra ngoài không phải Công Tôn Điệp là là tàn hồn bất diệt của tên này!”