TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 312: Kịch chiến (1)

Tên thật của Vong Tình Diệu Pháp Vô Thượng Thiên Tôn là Vong Thiên Cơ, là đại năng thời thượng cổ, ngoài ra còn một thân phận, chính là đệ tử bị đuổi khỏi Thiên Cơ môn.

Vốn dĩ hắn xuất thân Thiên Cơ môn, theo lời của bản thân Thiên Cơ môn, Thiên Cơ môn có ơn như tái tạo đối với hắn, nhưng Vong Thiên Cơ vong ơn phụ nghĩa, trộm cắp bí điển của tông môn, cưỡng gian rồi giết chết sư muội đồng môn, ám toán sư phụ của mình, làm ác tới cùng cực, Thiên Cơ môn bị ép thanh lý môn hộ, nhưng Vong Thiên Cơ bỏ trốn, cuối cùng trở thành tử địch của Thiên Cơ môn, tranh đấu cả đời.

Tuy Ninh Dạ không biết chuyện này thật giả ra sao, không thể chỉ nghe lời một bên, thời thượng cổ Thiên Cơ môn ỷ thế lớn, từng tạo nghiệt không ít, tuyệt đối không phải hạng tốt lành gì, đồng môn đấu đá cũng chẳng thiếu. Nếu hỏi Vong Thiên Cơ, không khéo sẽ có câu chuyện khác.

Ninh Dạ không hứng thú với ân oán thời thượng cổ, mấu chốt là người này hận Thiên Cơ môn tới tận xương tủy.

Trong thời thượng cổ, kẻ này là đại năng cảnh giới Nhân Hoàng, điểm cường đại nhất là lĩnh ngộ bí mật về nguyên thần, Diệt Thần chú chính là do hắn sáng tạo ra.

Không chỉ có vậy, người này còn sáng tạo ra Ký Thần thuật, có thể bảo lưu nguyên thần phân liệt.

Nguyên thần tu sĩ khó lòng rời khỏi thân thể tồn tại độc lập, một khi cơ thể bị hủy, tuy nguyên thần có thể bỏ trốn nhưng buộc phải đoạt xá, chuyển sinh hoặc ký thể ngay lập tức.

Thế nhưng đoạt xá và chuyển sinh mang ý nghĩa từ bỏ tu vi trước kia, thậm chí còn trải qua mê man khi thai nghén, quên mất kiếp trước, pháp thuật ký thể gửi vào vật cũng mất đi bản chất sinh mệnh, khó lòng tiến bộ.

Nếu không có thứ gì để dựa dẫm, cho dù là đại năng cảnh giới thứ bảy cũng bị lực lượng của thiên địa từ từ mài mòn tiêu diệt.

Còn Ký Thần thuật của kẻ này có thể đột phá giới hạn đó, nguyên thần chia cắt ra không bị lực lượng của thiên địa ảnh hưởng, tồn tại trong thời gian dài, hình thành chân linh bất diện, vĩnh sinh bất tử.

Năm xưa Vong Thiên Cơ đối nghịch với Thiên Cơ môn, Thiên Cơ môn đã giết hắn tổng cộng hơn ba mươi lần, mỗi lần Vong Thiên Cơ đều có thể quay lại, tiếp tục chế tạo phiền phức cho Thiên Cơ môn, cuối cùng trở thành một trong những người tổ chức liên hợp môn phái trong thiên hạ, lật đổ Thiên Cơ môn.

Trong lần quyết chiến đó Thiên Cơ môn dùng thần thuật vô thượng truy bản nguyên diệt trừ tất cả nguyên thần mà Vong Thiên Cơ phân tách, nhưng cho dù thế, Thiên Cơ môn cũng không dám chắc Vong Thiên Cơ đã chết thật hay chưa.

Vạn năm qua, Vong Thiên Cơ chưa từng xuất hiện trở lại.

Cho dù Thiên Cơ môn cũng dần dần tin tưởng rằng Vong Thiên Cơ đã chết thật, chỉ có mỗi lần đại điển tế tổ là lại chửi mắng theo thói quen.

Vì vậy Ninh Dạ hiểu rất rõ về cái tên này.

Trì Vãn Ngưng được Ninh Dạ truyền công, trên cơ thể hai người đều có Thiên Cơ tâm pháp, tàn hồn của Vong Thiên Cơ cực kỳ quen thuộc với Thiên Cơ tâm pháp, vì vậy trực tiếp phát động tất cả công kích nhắm vào hai người.

Thời khắc này, thiên địa huy hoàng, thiên uy cuồn cuộn, từng luồng sấm sét từ trên trời bổ xuống, như thiên kiếp giáng thế.

Ảo thuật của Ninh Dạ có thể mê hoặc được những người khác chứ không mê hoặc được ý chí tàn hồn của đại năng hượng cổ. Chuyện này khiến Ninh Dạ vừa chật vật bỏ trốn vừa bái phục sinh mệnh lực kinh người của kẻ này - đã nhiều năm như vậy rồi mà tên này vẫn bất tử, thậm chí ngay cả động phủ cũng giữ được một phần uy lực.

Nhưng cũng may, vật đổi sao dời, uy lực của động phủ suy giảm đã lâu, kiếp lôi trên bầu trời tuy hung hăng nhưng uy lực lại không cường đại như biểu hiện, bản thân tàn hồn còn không thể xuất thủ, chỉ có thể thông qua Công Tôn Điệp.

Cũng may, Ninh Dạ biết tàn hồn chỉ khống chế tâm thần của Công Tôn Điệp chứ không phải đoạt xá. Cũng không phải Công Tôn Điệp luôn kháng cự đến tận bây giờ mà là tàn hồn này vốn không có năng lực đoạt xá - tàn hồn bất diệt nhưng cũng vì thế mà thành bất dung, chỉ có thể tự trưởng thành chứ không thể đoạt xá kẻ khác.

Nhưng kiếp lôi lại mang tới một phiền phức khác.

Những tu sĩ kia!

“Bọn chúng ở đó!”

Ảo cảnh mê hoặc tầm mắt nhưng không mê hoặc được kiếp lôi, trở thành chỉ dẫn trong ảo cảnh.

Có tu sĩ nhanh chóng lao về phía Ninh Dạ.

Giết y, có thể nhận được tất cả bảo vật của Vong Tình Diệu Pháp Vô Thượng Thiên Tôn này, cho dù không biết kẻ này là ai nhưng có lợi lộc là được.

Xoạt!

Chiến đao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo bổ xuống.

Tu sĩ Liệt châu xưa nay luôn đi theo con đường cương mãnh, sát phạt.

Ra tay rất đơn giản nhưng vô cùng ác liệt.

Đao này chém xuống mang theo khí thế phá hủy sơn hà, cho dù là một ngon núi cũng phải bổ ra.

“Muốn chết à!” Trong mắt Trì Vãn Ngưng lóe lên sát ý, Phong Vũ Tiêu Tương kiếm đã xuất thủ.

Phong vân biến ảo, ngưng tụ ra ngàn vạn vầng sáng, chợt hội tụ lại thành một điểm, dưới thôi thúc của Thái Thanh Thần Thủy quyết, thần kiếm tỏa ra uy lực, một luồng kiếm khí sắc bén xé tan không trung.

Đao thế của tu sĩ kia tuy mạnh nhưng cuối cùng vẫn không thể chống được nhát kiếm có thần khí bổ trợ của Trì Vãn Ngưng, chỉ thấy kiếm khí đâm xuyên qua tim, đao quang biến mất, thân thể tu sĩ kia lung lay một cái rồi ngã ‘huỵch’ xuống đất.

Nhưng càng nhiều tu sĩ lao tới, ai nấy coi Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng như đại địch.

Giết người, được bảo vật!

Quy tắc tanh máu của tu chân giới bộc lộ cực kỳ rõ ràng.

Ninh Dạ bất đắc dĩ lắc đầu: “Vốn dĩ ta không định đại khai sát giới, sao phải tự tìm đường chết.”

Nguyên Cực Thần Quang trên cổ tay bay lên, hóa thành vô số điểm sáng - tu vi của Ninh Dạ tăng cường, bây giờ y vận dụng Nguyên Cực Thần Quang cũng càng lúc càng mạnh mẽ.

Những điểm sáng này rơi vào Lưu Quang Huyễn Thải đao trong tay Ninh Dạ, Ninh Dạ giơ đao chém ra, ánh đao vô tận lũ lượt tuôn ra, đánh vào người đám tu sĩ xông tới, như vầng mặt trời xua tan tuyết trắng, thân thể hàng loạt tu sĩ thể chất cường đại kia bắt đầu hoa tan.

Sát Thế đao!

Khác với Sát Khí đao, Sát Thế đao chú trọng ở thế, thế vươn tới đâu, lực chạm tới đó.

Sát thế vô biên ngưng tụ ánh đao, về uy lực đã đền bù thiếu hụt của Ngưng Quang Thành Nhận, đám tu sĩ cảnh giới Hoa Luân chỉ vừa đối mặt đã lập tức chết sạch.

Chỉ có tu sĩ cảnh giới Vạn Pháp mới có thể đối phó.

Một khắc sau chỉ thấy đủ loại pháp thuật phòng ngự, bảo vật hộ thân dồn dập xuất hiện, bộc lộ uy lực giữa không trung, triệt tiêu Ngưng Quang Thành Nhận của Ninh Dạ.

Nhưng thủ đoạn của Ninh Dạ đâu chỉ có vậy.

Y đã đại khai sát giới, cho nên thẳng thắn dốc toàn lực.

“Lên!” Ninh Dạ đập một tay vào hư không.

Ào ào ào, trên bầu trời xuất hiện vô số xiềng xích phong tỏa thiên địa, không ngờ lại hình thành một không gian độc lập.

Chính là ngăn cản thiên địa của Tàng Thiên ngục, nhưng Ninh Dạ chỉ lấy được hai mảnh vỡ, không thể hiện với hình thức thiên ngục mà xuất hiện với hình thức xiềng xích. Dù vậy các tu sĩ cũng cảm thấy năng lực cảm ứng của bản thân với linh khí trong thiên địa này đã giảm xuống một cấp, uy lực của tất cả pháp thuật và bảo vật đều giảm sút đột ngột.

Sau đó một lưỡi đao rất dài xuất hiện trên bầu trời, đây là một thanh đao rách nát, nhưng có vô số mưa ánh sáng hội tụ trên thân đao, bù đắp khiếm khuyết, Ninh Dạ lơ lửng trên không trung, chỉ tay xuống dưới: “Chém!”

Đoạn Long đao chém xuống, đánh lên người một tu sĩ Vạn Pháp, tu sĩ Vạn Pháp kia lập tức thi triển bảy tám loại pháp thuật phòng ngự nhưng vẫn không thể chống cự, chỉ thấy Lưỡi đao gãy quét ngang bầu trời, tu sĩ Vạn Pháp đã đầu thân chia hai nửa, nguyên thần cũng bị diệt trừ, chớp mắt đã tử vong.

Nhưng những tu sĩ kia cũng chẳng dễ đối phó, một tu sĩ cảnh giới Vạn Pháp tế lên một chiếc thước ngọc, thước ngọc xoay tròn rồi phóng đại, đánh về phía đầu Ninh Dạ.

Nhìn thì đơn giản nhưng Ninh Dạ cảm thụ được, nếu đòn này đánh trúng, e là mình sẽ chết.

Nhưng y chẳng hề để ý, trong cơ thể xuất hiện Thiên Cơ điện, trong điện ầm ầm duỗi ra vài bàn tay màu đen, lại kéo tu sĩ Vạn Pháp kia vào trong Thiên Cơ điện.

Tu sĩ Vạn Pháp kia vừa vào trong Thiên Cơ điện đã bị vây công.

Đồng thời Trì Vãn Ngưng vung tay, một lần nước đen như mực đã bao phủ lấy thước ngọc, Phong Vũ Tiêu Tương kiếm lại vung lên, vừa vặn lúc này kiếp lôi trên bầu trời lại giáng xuống, bị Trì Vãn Ngưng dẫn dắt đánh về phía đám người.