Công pháp hệ thủy của Trì Vãn Ngưng giỏi về biến hóa, nghiêng về ẩn nấp và bỏ trốn, cũng thiên hướng mượn lực đả lực, dùng nhu của thủy phá các linh lực khác.
Cho dù cô cũng biết những thủ đoạn mà Ninh Dạ biết nhưng tính cách theo đuổi bất đồng, phương hướng phát triển cũng bất đồng.
Vì vậy cùng là Cửu Thiên Thần Thuật, bí pháp mà Trì Vãn Ngưng sử dụng khác hẳn Ninh Dạ.
Ninh Dạ chú trọng sát phạt còn cô nhắm vào khống chế.
Thời khắc này dẫn dắt kiếp lôi, Trì Vãn Ngưng vẫy tay với Thiên Cơ điện, trong Thiên Cơ điện xuất hiện vô số yêu thú.
Những yêu thú này đều do Tinh La bồi dưỡng, trưởng thành trong Thiên Cơ điện nhưng thực lực quá thấp kém, còn đối thủ của bọn chúng lại rất cường đại, vì vậy bình thường Ninh Dạ cũng chẳng buồn sử dụng.
Trì Vãn Ngưng lại khác, lúc này gọi liền hơn trăm yêu thú, tuy chỉ có cảnh giới Hoa Luân, nhưng Trì Vãn Ngưng lại vung tay, hàng loạt tiên hoa rơi xuống, tiếp đó lại có nước suối tư trong Thiên Cơ điện tuôn trào.
Bất Diệt tuyền.
Thái Thanh Thần Thủy quyết.
Yên Ba Vụ Ẩn thần thông.
Tất cả cùng gia trì lên người đám yêu thú kia, khiến chúng gầm thét dữ tợn, tốc độ lại càng nhanh chóng.
Hàng trăm loại pháp thuật đánh lên người bọn chúng nhưng chỉ tạo ra từng quầng sáng lấp lánh như làn nước.
Ngẫu nhiên cũng có yêu thú bị thương nhưng được Bất Diệt tuyền nhanh chóng chữa trị, đồng thời yêu thú điên cuồng lao về phía đối thủ, chỉ chớp mắt đã tạo thành một trận đại chiến sinh tử.
Những yêu thú này cực kỳ hung dữ, còn có độc Kinh Cực, cho dù tu sĩ cảnh giới Vạn Pháp trúng đòn cũng rất phiền toái, trong lúc nhất thời bị ép tới mức tay chân luống cuống.
Còn Ninh Dạ vừa xuất thủ vừa không ngừng kéo người. Y là chủ nhân của Thiên Cơ điện, hiểu rất rõ tình hình bên trong điện, bên phía bọn Công Tôn Dạ vừa giết chết một tu sĩ Vạn Pháp, Ninh Dạ lại kéo người khác vào, phát huy phương pháp phân chia vô cùng nhuần nhuyễn, chính hắn và Trì Vãn Ngưng lại mượn ảo trận không ngừng lẩn tránh, giết kẻ yếu.
Lúc này đám tu sĩ kia mới phát hiện, hóa ra không phải mình truy sát con mồi mà là sát thần khủng khiếp.
“Sao lại... sao lại như vậy? Rõ ràng bọn chúng chỉ có cảnh giới Hoa Luân thôi mà?” Một tu sĩ Vạn Pháp kinh hãi hét lên.
Tuy bị ảo cảnh ảnh hưởng, bọn chúng không thể nhận ra gương mặt thật của đối thủ nhưng có thể cảm giác được đối thủ chỉ có cảnh giới Hoa Luân mà thôi.
Hai tu sĩ Hoa Luân mà giết chết nhiều người bên bọn họ như vậy, ép đám người chỉ có thể tự bảo vệ, đúng là lật đổ nhận thức của đám người này.
“Đó là vì các ngươi quá yếu!” Trì Vãn Ngưng đã ném ra hàng loạt phù chú.
Những phù chú này đều được Thư Vô Ninh chế tạo, lại được Vô Thiên thủy tăng cường, bay ra phần phật, chỉ thấy khắp nơi trên bầu trời đâu đâu cũng là đao quang kiếm ảnh, lấp lóe như sao băng.
Lại có lồng phòng ngự kim quang, căn cản công kích, cả công lẫn thủ, gió thổi không lọt.
Đúng lúc này một luồng huyền quang đột nhiên xông tới vòng phòng ngự kim quang kia.
Vòng phòng ngự do phù lục tứ phẩm hình thành lại bị huyền quang đánh nát.
Một bàn tay màu đen xé tan hư không chộp tới, nương theo đó là giọng nói trầm trầm: “Bọn chúng yếu chứ lão phu không yếu!”
“Cẩn thận, là Hắc Viêm Lão Nhân!” Trì Vãn Ngưng kêu lên.
Kẻ này là Vạn Pháp đỉnh phong, xét theo tu vi thì hắn là kẻ mạnh nhất trong số tu sĩ lần này, thực lực bản thân cũng không phải chuyện đùa.
Bàn tay lớn từ trên trời giáng xuống, ngay lúc sắp tóm được Ninh Dạ, Ninh Dạ lóe lên một cái, đã biến mất không còn tung tích.
Nhưng một khắc sau y xuất hiện, bàn tay đen kia lại đuổi theo như hình với bóng, Ninh Dạ di chuyển tới bảy tám lần mà không thể thoát khỏi, Ninh Dạ và Hắc Viêm Lão Nhân cùng ồ lên kinh ngạc, rõ ràng đang ngạc nhiên vì thủ đoạn của đối phương.
Thấy không tránh được, Ninh Dạ cũng hạ quyết tâm, giơ ngón tay điểm ra: “Mẹ kiếp!”
Chỉ Thiên thuật!
Thần thuật cường đại bắt nguồn từ Cửu Thiên Thần Thuật của Thiên Cơ môn, cũng là thần thuật sát phạt duy nhất, lúc này đã được Ninh Dạ thi triển.
Khoảnh khắc đó, chỉ trảo va chạm, bàn tay đen kia hóa thành tro bụi, tiêu tán không còn tăm tích, nhưng đồng thời một ngọn lửa đen bùng lên đốt cháy ngón tay Ninh Dạ, đáng sợ nhất là ngay cả nguyên thần của Ninh Dạ cũng bị ảnh hưởng. Phải biết bây giờ y mới chỉ là Hoa Luân, sức đề kháng của nguyên thần còn rất yếu.
Nhưng một khắc sau, Bất Diệt tuyền tuôn ra, ngọn lửa trên đầu ngón tay Ninh Dạ tắt lịm, ngón tay mất đi đã lại sinh trưởng nhưng thương tích về nguyên thần thì trong thời gian ngắn cũng không thể khôi phục.
Hắc Viêm Lão Nhân lại càng thảm, hắn không có thần vật như Bất Diệt tuyền, bàn tay đó không còn là hoàn toàn không còn.
“Hừ!” Hắc Viêm Lão Nhân kêu gào thảm thiết: “Sao lại như vậy? Rốt cuộc ngươi là ai? Là ai?”
“Kẻ giết ngươi!” Lưu Quang Huyễn Thải đao của Ninh Dạ lại chém xuống, lần này không phải Ngưng Quang Thành Nhận mà là ngưng tượng!
Ảo cảnh trong hư không, tất cả ảo ảnh như sống lại, mỗi đóa hoa mỗi cọng cỏ mỗi hạt cát mỗi gốc cây đều là công kích, điên cuồng đánh ra giữa ánh sáng rực rỡ muôn màu.
Đây là thủ đoạn mạnh nhất của Ninh Dạ, hóa hư thành thực, nhưng chưa từng sử dụng. Có điều hôm nay lại cho Hắc Viêm Lão Nhân cảm thụ trước.
Khoảnh khắc đó Hắc Viêm Lão Nhân chỉ cảm thấy toàn bộ thiên địa đang đối địch với bản thân.
Toàn bộ thế giới đều đang chống lại hắn, tất cả đều tấn công về phía hắn.
“Á a a!!!” Hắn kêu gào điên thần, lực lượng nguyên thần tỏa ra, từng luồng pháp thuật bộc phát.
Ngọn lửa màu đen của kẻ này cực kỳ cường đại, tất cả những gì tới gần hắn đều bị lửa đen thiêu đốt, hóa thành tro tàn.
Nhưng ảo ảnh vô hạn, công kích vô hạn, thật thật giả giả, khó lòng phân biệt.
Dẫu là người như Hắc Viêm Lão Nhân, tay không đối địch với trời đất, có thiên lôi chỉ dẫn cũng vô dụng, hắn xuất thủ như điên như dại, còn khiến những người khác bị ảnh hưởng.
Vậy mới đúng!
Đây mới thật là ảo cảnh!
Khi ảo cảnh ngưng tụ thành thật, không còn chia thật giả.
Tuy biết là giả nhưng không thể không đối mặt.
Ầm ầm ầm ầm!
Nơi ngọn lửa đen quét qua, từng tu sĩ hóa thành tro bụi.
Nhưng mặc hắn phá nát cả vạn cảnh tượng, ảo ảnh vẫn cuồn cuộn không ngừng, tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận.
Hắc Viêm Lão Nhân tiêu diệt không biết bao nhiêu ảo ảnh, giết không biết bao nhiêu người, hắn chỉ liều mạng tấn công, mãi tới khi dầu cạn đèn tắt, sức cùng lực kiệt.
Tay chỉ chậm lại một chút.
Xoạt!
Một luồng kiếm quang đã đâm trúng yết hầu của Hắc Viêm Lão Nhân, chiêu kiếm chém đứt cổ này không đáng sợ, đáng sợ là kiếm này thậm chí còn dính chặt lấy nguyên thần của hắn, khiến nó không thể bỏ chạy.
Chỉ Thiên kiếm.
Phong Vũ Tiêu Tương kiếm của Trì Vãn Ngưng rút khỏi cổ họng Hắc Viêm Lão Nhân, Hắc Viêm Lão Nhân vẫn còn lẩm bẩm: “Ta... không tin....”
Hắn không tin hai tên tiểu bối lại có thể giết chết mình trong tình thế như vậy.
Nhưng cuối cùng vẫn ngã thẳng xuống.
Cú ngã này cũng khiến đám tu sĩ còn lại lạnh buốt.
Những tu sĩ còn sống nhìn nhau, kêu gào ầm ĩ, đồng thời bỏ chạy.
Không còn chiến ý.
Trên không trung kiếp lôi vẫn đang tiếp tục, nhưng không được tu sĩ phụ trợ nên uy của kiếp lôi đã hoàn toàn vô nghĩa.
Ninh Dạ nhìn lên bầu trời, thở dài nói: “Hận thù của kẻ này đúng là khủng khiếp.”
“Xem ra không thể chờ tới lúc hắn ngừng tay, này, có cách nào cứu người không?”
“Cách thì cũng có...” Ninh Dạ đột nhiên ngừng lại, nhìn mây mù phía xa, sắc mặt trầm xuống: “Đi ra đây.”
Một người đi ra.
Chính là Tần Thì Nguyệt.
Cô mỉm cười nhìn Ninh Dạ: “Đúng là không ngờ ngươi lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn tu luyện thần thông như vậy.”
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ngươi là ai? Ta không quen ngươi.”
Tần Thì Nguyệt lắc đầu: “Ninh Dạ, thu hồi ảo thuật của ngươi đi, tuy ngươi che giấu tướng mạo, thay đổi âm thanh, nhưng ngươi không lừa được mắt ta... Ta biết Vong Tình Diệu Pháp Vô Thượng Thiên Tôn là ai.”