Ninh Dạ muốn vào Vạn Cố liễu chỉ là chuyện một câu nói, tuy mang theo Công Tôn Điệp sẽ hơi phiền toái nhưng Công Tôn Điệp tinh thông huyễn hóa, lại có ảo thuật của Ninh Dạ che giấu, trực tiếp hóa thành hình dạng Trì Vãn Ngưng, vấn đề cũng không lớn.
Sau đó mọi người cùng về Mạc châu.
Đến biên cảnh, Ninh Dạ chia tay với bọn Tân Tiểu Diệp, Tân Tiểu Diệp và Thư Vô Ninh mang theo Kế Toàn An và Miểu Thương Tử về Vân Tuyệt cổ địa.
Công Tôn Dạ thì về Hải châu một chuyến. Tốt xấu gì hắn cũng là người của Yên Vũ lâu, có chuyện hay không có chuyện cũng phải trở lại báo cáo.
Còn Ninh Dạ thì đi cùng Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp đến Đông Phong quan.
Trên đường, trong lúc rảnh rỗi Ninh Dạ tiện thể nghiên cứu một chút các loại thần thông pháp thuật nhận được từ Vong Thiên Cơ.
Cửu Thiên Thần Thuật của Thiên Cơ môn, thật ra Vong Thiên Cơ mới nắm giữ có ba loại, ngoài Vô Thiên thuật và Tiệt Thiên thuật ra còn có Bổ Thiên thuật. Trước đây Ninh Dạ đã có ba loại thần thuật này nhưng đều không đầy đủ, bây giờ tuy vẫn chưa hoàn chỉnh song đã được bù đắp rất nhiều.
Ngoài ra, sở trường của Vong Thiên Cơ chính là các loại bí pháp Thiên Cơ môn như Diệt Thần chú, Ký Thần thuật, Hư Thần chú, trong đó có không ít thứ đã thất truyền trong Thiên Cơ môn.
Trong đó Diệt Thần chú chưa thất truyền, ít nhất thì Tử Lão cũng nắm giữ. Còn Ký Thần thuật cũng là một môn thần thông hết sức kỳ diệu.
Sau khi sở hữu nó Ninh Dạ mới phát hiện thuật này thật sự rất thần diệu, nếu bàn về giá trị thậm chí không thua gì Cửu Thiên Thần Thuật. Từ đó có thể thấy Vong Thiên Cơ quả thật là thiên tài, mà Vong Thiên Cơ đã dùng hành động của bản thân chứng minh không thể dựa dẫm hoàn toàn vào pháp thuật thượng cổ, sửa cũ thành mới mới là chính đạo.
Nhưng Ký Thần thuật hay Diệt Thần chú đều gây ra hạn chế đối với bản thân. Diệt Thần chú phân liệt nguyên thần, bản thân đã là một loại suy yếu, dễ làm tổn hại căn cơ, khó đi lên đại đạo, không cẩn thận còn làm cho nhân cách phân liệt. Còn vì sao Tử Lão không gặp vấn đề gì thì Ninh Dạ không rõ, nhưng cho dù y có, xét tới chuyện nguyên thần sẽ bị tổn hại, khó đi lên đại đạo, chắc chắn y sẽ từ bỏ.
Còn về Ký Thần thuật, tuy có thể gánh chịu thiên địa nhưng cũng vì thế bị vây khốn trong thiên địa.
Ninh Dạ hy vọng tương lai siêu thoát giới này, vì vậy y cũng không học thuật này.
Đồng thời, Ninh Dạ rốt cuộc cũng biết ân oán giữa Vong Thiên Cơ và Thiên Cơ môn năm xưa từ ký ức của Vong Thiên Cơ.
Hóa ra lời nói năm xưa Vong Thiên Cơ vong ơn phụ nghĩa, trộm cắp bí điển của tông môn, cưỡng hiếp rồi giết chết sư muội đồng môn, tập kích sư phụ của mình, quả nhiên có vấn đề.
Vong Thiên Cơ tên thật là Vong Yên Sầu, năm xưa cũng là thiên tài kinh thế trong Thiên Cơ môn, đặc biệt am hiểu đạo về nguyên thần và cơ quan, giỏi nhất là dùng nguyên thần điều khiển cấm chế - những lời mà Dung Thành lừa gạt Quân Bất Lạc, dùng lên người Vong Thiên Cơ lại cực kỳ chính xác, hắn thật sự có năng lực khởi động cấm chế ở cách xa vạn dặm.
Chính vì vậy, năm xưa khi Thiên Cơ môn chế tạo Thiên Cơ điện, Vong Yên Sầu cũng tham dự, phụ trách Tạo Hóa thần tọa, Bất Diệt tuyền và Tẩy Tâm trì.`
Trong tam đại thần thuật có rất nhiều bí pháp là do hắn hoàn thành.
Nhưng người này tự phụ mình có tài hoa, cậy tài khinh người, trong môn phái không coi người khác ra gì, chính vì vậy đã đắc tội với không ít người.
Thực tế năm xưa là hắn trúng kế của người khác. Chuyện lấy trộm bí điển tông môn là người khác hãm hại, nhưng người này tính cách quá kiêu ngạo cứng đầu, không tự cảnh tỉnh, còn không thèm giải thích.
Theo hắn thấy, với địa vị và công lao của bản thân hắn trong môn phái, cần gì phải trộm bí điển? Chỉ cần hắn mở miệng là lấy được, không cần giải thích cũng tự chứng minh được trong sạch.
Nhưng không biết làm vậy là trúng gian kế của kẻ khác.
Đúng là Thiên Cơ môn không để ý tới chuyện hắn xem bí điển, vấn đề là ngươi lớn lối như vậy, cũng nên cảnh cáo một phen, cho nên cho hắn một chút giáo huấn.
Không ngờ hành động này lại khiến Vong Thiên Cơ phẫn nộ, vì vậy đêm khuya hắn xông vào Thiên Cơ điện, lấy trộm Côn Lôn kính, phát hiện trong số những người hãm hại hắn có cả sư muội đồng môn cho nên nổi giận ra tay giết người, chuyện cưỡng hiếp rồi giết chết thì không có, chẳng qua là bị người khác lợi dụng.
Nhưng giết vẫn là giết, lại bị vạch trần, lúc đó Thiên Cơ môn rất tức giận, Vong Thiên Cơ biết mình gây họa, dứt khoát đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, cho nên giết cả sư phụ, từ đó phản bội Thiên Cơ môn.
Chuyện này thật sự không oan uổng.
Vốn dĩ mọi chuyện kết thúc ở đây, Vong Thiên Cơ không muốn cắt đứt triệt để với Thiên Cơ môn, nhưng hắn đã phản bội Thiên Cơ môn, lại mang tam đại thần thuật, đương nhiên Thiên Cơ môn muốn giết người diệt khẩu.
Trong lúc bỏ trốn, Vong Thiên Cơ kết bạn với một nữ tu, dần dần nảy sinh tình cảm, nhưng do Thiên Cơ môn phái người truy sát nên người yêu chết thảm.
Từ đó trở đi, Vong Yên Sầu hoàn toàn trở thành Vong Thiên Cơ, thù hận với Thiên Cơ môn đã là không chết không thôi.
Sau khi biết quãng nhân quả này, Ninh Dạ cũng bó tay.
Quả nhiên không thể tin những lời phiến diện được, đúng là Vong Thiên Cơ có vấn đề nhưng vấn đề của Thiên Cơ môn cũng không nhỏ.
Thực ra trong quá trình sưu tầm mảnh vỡ Thiên Cơ điện, Ninh Dạ cũng dần dần ý thức được Thiên Cơ môn không thật sự là thiện môn.
Thiên Cơ môn từng làm ác không thua gì rất nhiều môn phái hiện tại.
Thiên Cơ môn bây giờ là thiện môn, thực chất là vì bọn họ yếu.
Nếu tu vi cường đại, có vốn liếng để vi phạm ràng buộc làm bậy, e là không còn lương thiện như vậy nữa.
Đương nhiên chuyện này không nghĩa là Ninh Dạ sẽ bỏ qua không xây dựng lại Thiên Cơ môn, nhưng y không hy vọng Thiên Cơ môn lặp lại huy hoàng trước đây.
Ngược lại lời tuyên bố hùng hồn trong phế tích Vô Thường tự nổi lên trong lòng y.
Nếu muốn thiên hạ thái bình thì tiên phàm phải chia cắt vĩnh viễn, khiến cho tu tiên về với tu tiên, phàm nhân về với phàm nhân.
——————————————————
Ba ngày sau, ba người Ninh Dạ đi tới Đông Phong quan.
Trì Vãn Ngưng tự tìm một nơi trốn trước, Công Tôn Điệp thì thế thân Trì Vãn Ngưng, với quan hệ hiện giờ giữa Ninh Dạ và Quân Bất Lạc, chỉ cần chào hỏi một chút rồi dễ dàng vào đạo cảnh cùng Công Tôn Điệp. Đương nhiên y sẽ không dẫn Công Tôn Điệp tới gặp Quân Bất Lạc, Quân Bất Lạc thì cho là vì Phong Vũ Tiêu Tương kiếm, vì vậy cũng rất thức thời không tới gặp Trì Vãn Ngưng.
Nhưng cho dù là đạo cảnh ở Vạn Cổ liễu, chuyện truyền thụ đại đạo cũng không phải nói gặp là có thể gặp được.
Có một số việc cầu còn không được, không cầu thì lại được.
Vì vậy sau khi tiến vao Vạn Cố liễu, cho dù Ninh Dạ liên tục thử nghiệm tái tạo cảnh tượng ngày hôm đó nhưng chuyện truyền thụ đại đạo vẫn không thành, khiến cho Công Tôn Điệp tức giận không thôi, thầm nghĩ chẳng lẽ mình và Ninh Dạ thật sự hữu duyên vô phận?
Hôm nay là ngày thứ mười ngộ đạo ở Vạn Cố liễu.
Qua ngày hôm nay, cho dù Ninh Dạ là khách quý thì cũng phải rời khỏi.
Thấy lại một lần thử nghiệm nữa thất bại, Công Tôn Điệp hoàn toàn nản lòng thoái chí.
Cô rời khỏi bên cạnh Ninh Dạ, tức giận đi tới một bên ngồi xuống.
Biết tâm trạng của cô không tốt, Ninh Dạ đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy vai cô rồi dịu dàng nói: “Không sao, không thể truyền thụ trực tiếp cho cô thì ta chậm rãi dạy cô. Không thể cảm ngộ pháp tắc đại đạo được rồi, nhưng nếu cô muốn học Cửu Thiên Thần Thuật, ta có thể truyền...”
Ninh Dạ còn đang an ủi, Công Tôn Điệp đã quay mặt lại, gương mặt biến lại nguyên hình, hai hàng lệ lã chã tuôn rơi.
Ninh Dạ bị nước mắt của cô làm cho ngơ ngẩn: “Sao cô phải...”
Công Tôn Điệp đã ngắt lời y: “Ngươi thật sự nghĩ ra ta buồn lòng vì không thể cảm ngộ pháp tắc đại đạo à?”
Ninh Dạ ngơ ngác.
Cho dù y có ‘đần độn’ đến đâu cũng có thể hiểu tâm tư của Công Tôn Điệp, huống chi thời khắc này Công Tôn Điệp đã hoàn toàn mở rộng tâm thần cho y.
Đúng, cô đau khổ không phải vì nguyên nhân này mà vì cô muốn giống như Trì Vãn Ngưng.
Công Tôn Điệp là cô bé hiếu thắng, cô biết Trì Vãn Ngưng đã ngầm chấp nhận mình nhưng cô có suy nghĩ riêng của mình. Cô hy vọng đây là mệnh trời chứ không phải ân huệ của vợ cả.
Nếu trời cao có ý, vậy bây giờ Công Tôn Điệp cũng sẽ như Trì Vãn Ngưng, tâm thần thật sự giao hòa hoàn mỹ với Ninh Dạ, truyền thụ đại đạo.
Đây là ý trời, nếu đã là ý trời thì đương nhiên Công Tôn Điệp ‘đành phải chịu’ cảnh hai người vợ chung một chồng.
Đây cũng là lý do cô đưa ra cho mình, khuyên nhủ và giải thích bản thân.
Nhưng cô lại quên mất một chuyện, truyền thụ đại đạo có thể thất bại.
Cho nên sau bao lần thử nghiệm liên tục thất bại, trong lòng thấy mất mác, chỉ cảm thấy mệnh trời đã vậy, bỗng thấy bàng hoàng, không dám tiếp tục đối diện với tình cảm của bản thân.
Sau khi biết Công Tôn Điệp nghĩ như vậy, Ninh Dạ cũng ngạc nhiên.
Chỉ cảm thấy suy nghĩ của nữ giới trong thiên hạ thật khó đóan, cũng may trong quá khứ tính ra y có ít người thương, bằng không chắc phải chịu khổ rồi.
Lúc này tâm linh của bọn họ tương thông, Công Tôn Điệp cảm nhận được suy nghĩ của y, phát hiện y đang nghĩ như vậy, trong lòng càng buồn bực, tu tu khóc lớn.
Ninh Dạ bị dọa tới mức nhảy dựng lên.
Thường Thư Thành còn đang ngoài rừng đấy, cô gây động tĩnh lớn như vậy làm gì?
Vội vàng che miệng cô.
Khổ nỗi Công Tôn Điệp đang giận dỗi, ra sức vung tay, không cho y che miệng. Ninh Dạ lại không thể sử dụng thần thông công pháp với cô, trong lúc nhất thời tình thế cấp bách bèn thẳng thắn tóm lấy hai tay cô, hôn thẳng tới.
Nụ hôn này khiến Công Tôn Điệp trợn mắt ngoác miệng nhìn Ninh Dạ, Ninh Dạ cũng nhìn cô.
Hai người bốn mắt tương giao, tâm thần cộng hưởng.
Đột nhiên, Công Tôn Điệp như hiểu ra điều gì đó.
Rốt cuộc cô cũng quyết định.
Công Tôn Điệp thu đôi tay bị Ninh Dạ tóm chặt, cô cởi quần áo, cứ thế để thân thể lộ ra trước mặt Ninh Dạ.
Vận mệnh an bài cái rắm gì, ý trời có trái cái quái gì.
Trời không chiều ta, sao ta phải để ý tới trời?
Người đàn ông mà ta muốn, là của ta!
Công Tôn Điệp thầm cắn răng.
Sau đó cô lao vào lòng Ninh Dạ: “Ngươi còn không làm thì ta làm đấy.”
Dù sao Ninh Dạ cũng là đàn ông, làm sao chịu được ‘uy hiếp’ như vậy, nhẹ nhàng đẩy cô ngã ngược lại, thuận tay thi triển ảo cảnh.
Vì vậy trời đất biến hóa, Công Tôn Điệp đã nằm trong một gian phòng thanh nhã.
Trong trướng phù dung, một đêm xuân ấm áp.
Vạn Cổ liễu nhẹ nhàng lay động, chiếu rọi bí văn huyền ảo, khiến Công Tôn Điệp có cảm giác vô cùng mới mẻ.
Từng luồng cảm ngộ, từng chương công pháp, từng mục thần thông, tất cả đều tràn vào thức hải. Đồng thời cơ thể Công Tôn Điệp tỏa ra khí thế rực rỡ, thần quang huyễn hóa, nguyên thần ngưng kết.
Đạt tới cảnh giới Vạn Pháp.
Công Tôn Điệp đã đột phá ngay thời khắc này..
Đâu chỉ có vậy, không ngờ truyền thụ đại đạo cũng đã hoàn thành...