TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 323: Đánh cược

Khi thấy Công Tôn Điệp, Trì Vãn Ngưng đã biết có chuyện gì xảy ra.

Tâm trạng nhảy nhót không ngừng của Công Tôn Điệp đã làm cô bại lộ.

Trì Vãn Ngưng dịu dàng nắm lấy tay Công Tôn Điệp rồi cười nói: “Xem ra từ hôm nay chúng ta phải gọi nhau là tỷ muội, từ nay cùng bầu bạn với phu quân.”

Công Tôn Điệp sắc mặt đỏ chót, rụt tay lại nói: “Đừng có mơ. Ta là người không chịu được nhàn rỗi. Muốn ta ngày ngày ở cạnh hắn? Nằm mơ đi!”

Cô nói rất thật lòng, xưa nay tính cách cô hết sức ngang tàng, muốn giữ cô ở một chỗ thanh tu, nửa năm một năm chắc còn được chứ thời gian dài thì tuyệt đối không ngồi yên nổi.

Mà dưới tác dụng của tâm linh tương thông, Trì Vãn Ngưng cũng hiểu.

Cô nhóc này định đi tìm mảnh vỡ Thiên Cơ điện.

Sau khi hòa hợp với Ninh Dạ, chuyện của Ninh Dạ cũng trở thành chuyện của Công Tôn Điệp, Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng ở Hắc Bạch thần cung, không tiện ra ngoài, Công Tôn Điệp mới nảy sinh suy nghĩ như vậy.

Đây đúng là tâm tính của nữ giới, một khi quyết tâm đi theo một người, sẽ suy nghĩ đủ đường vì người đó.

Thấy cô đã quyết, Trì Vãn Ngưng bèn nói: “Vậy sau này muội phải cẩn thận hơn nhé.”

“Yên tâm đi, thứ hắn biết, bây giờ ta cũng biết.” Công Tôn Điệp kiêu ngạo nói.

Ninh Dạ vốn đang có tật giật mình nhưng thấy các cô nói chuyện vui vẻ như vậy, rốt cuộc cũng thở phào một hơi rồi nói: “Nếu thế, không có chuyện gì thì về nhiều hơn chút nhé.”

“Sướng cho ngươi rồi.” Công Tôn Điệp hung hăng trừng mắt với y, nhưng trong lòng lại ngàn lần nguyện ý.

“Đúng rồi, có thời gian thì tới Liệt châu xem thử, có lẽ bên phía Tần Thì Nguyệt còn cần nàng.” Ninh Dạ nói thêm một câu.

Công Tôn Điệp lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Không phải ngươi định thu cả cô ta đấy chứ?”

Khác với Trì Vãn Ngưng, Công Tôn đại tiểu thư không hào phóng đến vậy.

Ninh Dạ cười khổ: “Nghĩ cái gì thế? Tần Thì Nguyệt có thể coi là nhân tài, hơn nữa không cứu La Hầu ra giúp cô ta thì sau này làm sao chúng ta tăng cường bản thân được?”

“Vậy còn tạm được, để ta đi.” Công Tôn Điệp hừ một tiếng rồi quay sang nói với Trì Vãn Ngưng: “Trông chừng hắn, đừng để hắn trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Ninh Dạ ấm ức: “Ta trêu hoa ghẹo nguyệt lúc nào? Rõ ràng lúc trước cũng là nàng chủ động...”

Công Tôn Điệp cực kỳ xấu hổ, tức tối xuất cước: “Rõ ràng là ngươi chủ động! Là ngươi, là ngươi, rõ ràng là ngươi! Bà đây chỉ bị cưỡng ép không còn cách nào thôi!”

Ngày hôm đó, Công Tôn Điệp và Ninh Dạ, Trì Vãn Ngưng lưu luyến chia tay, tự mình lên đường.

Bước đi tiêu sái, không chút dây dưa dài dòng, nhưng có cố ra vẻ trước mặt Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng cũng vô dụng, hai người đều biết trong lòng cô không nỡ rời đi.

Nhìn theo Công Tôn Điệp đi khỏi, Trì Vãn Ngưng cười nhìn Ninh Dạ: “Sao nào? Lần này thì vui rồi chứ?”

Ninh Dạ nghiêm mặt: “Nói lăng nhăng gì đấy. Chính sự quan trọng hơn, mau mau hoàn hồn đi, cẩn thận Đông sứ tới bắt nàng đoạt kiếm đấy.”

“Hừ, sợ chàng chắc.” Trì Vãn Ngưng cũng rất tiêu sái đá cho Ninh Dạ một cái.

————————————————

Mấy ngày sau.

Cửu Cung sơn.

Phí phủ của Phong Đông Lâm.

“Mọi chuyện đại khái như vậy.”

Nhìn Phong Đông Lâm trang nghiêm trước mặt, Ninh Dạ thuật lại đại khái chuyện đạo cảnh Thanh Tuyền.

Đương nhiên y không nói tới Vong Thiên Cơ, chỉ nói mình truy tìm tung tích của Tần Thì Nguyệt, phát hiện Tần Thì Nguyệt đi vào một bí cảnh nên vào theo.

Thế nhưng y không giấu diếm chuyện La Hầu.

Thậm chí còn nói rõ mười mươi chuyện mình nghĩ kế giúp Tần Thì Nguyệt.

“La Hầu... Hóa ra là yêu thú La Hầu... Chẳng trách lúc trước lại như vậy... chẳng trách... chẳng trách...”

Phong Đông Lâm chẳng trách liên tiếp vài lần, cuối cùng cũng hiểu chuyện ở Chấp Tử thành ngày hôm đó.

Tuy có chuyện La Hầu nên thực tế trong vụ giao dịch này là Cực Chiến đạo chiếm lợi, nhưng đây không phải trách nhiệm của Ninh Dạ, Phong Đông Lâm cũng không tiện trách móc y.

Lúc này suy nghĩ cẩn thận một chút, Phong Đông Lâm nói: “Vì sao ngươi lại nghĩ kế giúp Tần Thì Nguyệt, khiến Việt Trọng Sơn cướp được La Hầu? Ngươi có biết nếu Từ Liệt rút cạn La Hầu thì chỉ mình Từ Liệt được hưởng lợi thôi. Bây giờ rơi vào tay Việt Trọng Sơn, thời gian lâu dài, thực lực của Cực Chiến đạo cũng càng ngày càng mạnh.”

Tuy hắn chỉ hỏi dò nhưng không hề có ý chất vấn, hiển nhiên trong lòng cũng có đáp án.

Quả nhiên, Ninh Dạ trả lời: “Đúng là sẽ mang tới cho Việt Trọng Sơn rất nhiều lợi ích, nhưng chính vì vậy Hắc Bạch thần cung ta mới có cơ hội. Bây giờ ta giúp Tần Thì Nguyệt nhiều như vậy, theo ý nghĩa nào đó cô ta cũng coi như người của ta. Tương lai có thể lợi dụng Tần Thì Nguyệt, ta rất có lòng tin về chuyện mang La Hầu ra.”

“Nhưng vấn đề là mục đích của Tần Thì Nguyệt là bảo đám cho La Hầu không chết. Bây giờ cô ta nương nhờ vào Việt Trọng Sơn, Việt Trọng Sơn sẽ không giết La Hầu, cô ta càng không có lý do giúp ngươi.”

“Chuyện này đơn giản thôi.” Ninh Dạ cười nói: “Nếu cô ta không hợp tác thì lại nghĩ cách khiến La Hầu gặp nguy là được.”

“Ồ? Ngươi có cách gì?”

“Có rất nhiều cách. Ví dụ như phái chưởng giáo của chúng ta khiêu chiến Việt Trọng Sơn, giao ước quyết đấu sinh tử rồi âm thầm tung tin là chưởng giáo thần công đại thành. Việt Trọng Sơn muốn đảm bảo thắng lợi, không khéo cũng phải làm theo cách của Từ Liệt. Sau đó chúng ta lại hủy bỏ chuyện quyết đấu là được.”

Phong Đông Lâm: “...”

Ý tưởng thế này mà ngươi cũng nghĩ ra được? Ngươi coi quyết đấu giữa chưởng giáo là trò đùa à?”

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bản thân điều này cũng nói nên rằng Ninh Dạ còn có rất nhiều cách khống chế Tần Thì Nguyệt, cách này không được, cùng lắm thì dùng cách khác?

Bây giờ Phong Đông Lâm rất tin tưởng vào Ninh Dạ, gật đầu: “Ngươi lại tính toán một kế hoạch mới là được. Đúng rồi, ngươi định bao giờ thì tiến hành chuyện này?”

Ninh Dạ trả lời: “Lần này ra ngoài, Ninh Dạ có chút thu hoạch trong đạo cảnh Thanh Tuyền, Ninh Dạ định thời gian tiếp theo sẽ bế quan tu luyện, sau khi tu luyện tới cảnh giới Vạn Pháp mới xuất quan. Khi đó ta sẽ có nhiều thủ đoạn hơn, nhiều thủ đoạn thì phương pháp cũng nhiều hơn.”

Phong Đông Lâm cũng vui vẻ: “Khi ngươi mới Hoa Luân đã có thể dẫn một đám Vô Cấu đi lòng vòng rồi, bây giơ xung kích lên Vạn Pháp là định bày kế cả Niết Bàn à? Tâm tư đúng là ngang tàng.”

Đấy là ngươi còn chưa biết chyện Đông Phong quan, Ninh Dạ phỉ nhổ trong lòng.

Ngoài miệng lại nói: “Cầu phú quý trong nơi quy hiểm, Ninh Dạ nếm được mùi ngon nên được voi vòi tiên.”

“Ừm, ngươi tính xem bao giờ có thể xung kích lên cảnh giới Vạn Pháp?” Phong Đông Lâm đổi giọng hỏi.

“khoảng một năm.” Ninh Dạ trả lời.

“Một năm?” Phong Đông Lâm dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ninh Dạ, lập tức cười rộ lên: “Năm xưa ngươi đề xuất muốn mượn Nguyên Cực Thần Quang sử dụng tới khi có tu vi Vạn Pháp, ta và Nhạc Tâm Thiện đều cảm thấy thời gian quá dài nên mới ước định kỳ hạn mười năm. Không ngờ bây giờ ngươi chỉ dùng bảy năm đã thăng cấp lên Vạn Pháp, trong thiên hạ này, tốc độ đó cũng là hiếm có. Nếu ngươi thật sự thành công, chắc lão Nhạc cũng phải hối hận vì đã giao hẹn mười năm với ngươi.”

Sau đó hắn đột nhiên chuyển giọng, lắc đầu nói: “Nhưng ta không coi trọng. Ngươi dùng linh dược tăng cường tu vi, tốc độ tiến bộ quá nhanh, tâm cảnh bất ổn, muốn đột phá là cực kỳ khó khăn.”

Ninh Dạ cười nói: “Nếu vậy, Phong điện chủ có đồng ý đánh cược với ta không? Nếu một năm sau Ninh Dạ thành công thì cho mượn Nguyên Cực Thần Quang thêm mười năm. Nếu không thành công, ta xin nộp lại Nguyên Cực Thần Quang trước thời hạn.”

Phong Đông Lâm ngẩn người: “Thằng nhóc nhà ngươi tính toán hay nhỉ. Ba năm đổi mười năm?”

Ninh Dạ nghiêm túc trả lời: “Chẳng phải còn vấn đề xác suất à?”