Xuân qua thu tới, chớp mắt lại bốn năm.
Mấy năm qua, Ninh Dạ không làm gì, tu tiên giới cũng được thanh tĩnh hiếm thấy.
Hôm nay cũng như ngày thường, xử lý công vụ xong, Ninh Dạ thuận miệng hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Dương Nhạc bên dưới trả lời: “Phong điện chủ đưa thư tới, mời Ninh sứ về núi một chuyến.”
“Ừm, biết rồi.” Biết Phong Đông Lâm cho mời, Ninh Dạ cũng không lấy làm lạ.
Y biết Phong Đông Lâm tìm y có chuyện gì.
Vẫn là vì La Hầu.
Lúc trước y báo chuyện La Hầu cho Phong Đông Lâm chính là hy vọng mượn sức của Hắc Bạch thần cung để giải quyết việc này chứ không cần nhờ tới Mộc Khôi tông.
Còn sau khi biết chuyện này, đúng là Hắc Bạch thần cung đã thử ra tay cướp La Hầu vài lần.
Nhưng bọn họ còn không biết vị trí cụ thể của La Hầu là ở đâu, nói chi tới hành động sau này - Việt Trọng Sơn giấu giếm La Hầu rất kỹ, không để lộ tin ra ngoài.
Sau đó Phong Đông Lâm tới tìm Ninh Dạ vài lần, hy vọng y ra tay giải quyết vấn đề La Hầu nhưng đều bị Ninh Dạ lấy cớ tu vi không đủ, tạm thời không thể ứng phó với cường địch bên ngoài để từ chối.
Nhưng lần này...
Ninh Dạ suy nghĩ rồi cười nói: “Được, ngươi báo tin lại nói ta sẽ khởi hành ngay lập tức.”
Dương Nhạc lui ra, bóng dáng thướt tha của Trì Vãn Ngưng bước vào: “Lại phải xa nhà rồi à?”
Ninh Dạ lười biếng duỗi lưng: “Không đi không được, tính ra thì thời gian cũng xấp xỉ rồi.”
Thời gian mà y nói là thời gian của Đông Phong quan.
Hai năm trước, Dung Thành cũng đã đột phá lên cảnh giới Vạn Pháp.
Bây giờ Dung Thành còn đang củng cố tu vi đồng thời tu luyện một môn thần công hộ thể do Mộc Khôi tông truyền thụ.
Sau khi hắn luyện thành thần công, chính là ngày chết của Quân Bất Lạc.
Vì vậy trở ngại cuối cùng trong vấn đề Đông Phong quan sẽ nhanh chóng kết thúc.
Dung Thành đã đưa tin cho Ninh Dạ, hy vọng Ninh Dạ có thể tham gia trận quyết đấu này.
Thời gian là chưa tới một tháng nữa.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Ninh Dạ muốn kéo dài thời gian.
Y muốn nhân cơ hội này giải quyết cả hai việc cùng lúc.
Trì Vãn Ngưng biết suy nghĩ của y nên dịu dàng nói: “Thiếp đi thu dọn một chút.”
——————————————
Ba ngày sau.
Ninh Dạ xuất hiện trong phủ của Phong Đông Lâm.
Nhìn Ninh Dạ, Phong Đông Lâm cười nói: “Rốt cuộc thằng nhóc nhà ngươi cũng chịu đến rồi.”
Ninh Dạ chắp tay: “Hai năm qua đệ tử vẫn khổ tu Sát Ý đao của sư tôn, đao pháp chưa thành thì không dám xuống núi, kính mong Phong điện chủ thứ lỗi.”
Phong Đông Lâm lắc đầu: “Thôi đi, thằng nhóc nhà ngươi còn giở trò này với ta? Năm xưa ngươi mới Hoa Luân đã dám bày trò khắp nơi xung quanh, sao bây giờ lên tới Vạn Pháp lại rụt cổ về?’
Ninh Dạ ấm ức: “Có phải xung quanh đâu.”
Chấp Tử thành, Vân Tuyệt cổ địa, Đông Phong quan, rõ ràng chỉ có ba nơi.
Đạo cảnh Thanh Tuyền không tính là sóng gió, Ninh Dạ tự động bỏ qua.
“Thôi vậy thôi vậy, ta không quan tâm tới mấy ý đồ lặt vặt của ngươi. Tu vi của ngươi không phải ở đao đạo, tuy chổi cùn tự cho là quý nhưng làm sao lừa được người người đã để tâm.”
Ninh Dạ cười nói: “Ánh mắt Phong điện chủ sáng như đuốc, vâng, đệ tử nhận được Nguyên Cực Thần Quang, đã có đột phá trong đại đạo hệ quang.”
Phong Đông Lâm hầm hừ: “Ta không phải người để tâm.”
Ninh Dạ nhếch mày: “Phong điện chủ đang nói tới Lạc Cầu Chân?”
Mười năm qua Ninh Dạ vẫn luôn ở bên ngoài, Lạc Cầu Chân không có cơ hội gây sự với y, nhưng nếu nói Lạc Cầu Chân đã từ bỏ chuyện đối phó với y, vậy thì chưa chắc.
Đặc biệt là gần đây tu vi của Ninh Dạ tiến bộ thần tốc, bản thân đã ẩn giấu bí mật.
Nếu Lạc Cầu Chân không nắm được nhược điểm này của y, hắn đã chẳng phải Lạc Cầu Chân.
Nhưng Ninh Dạ không sợ chuyện tu vi của bản thân tiến bộ nhanh chóng, tu sĩ đi xa ngẫu nhiên gặp cơ duyên nhưng giữ bí mật không nói ra ngoài, đây vốn là chuyện thường. Ngươi có giỏi thì tự ra ngoài tìm cơ duyên xem?
Mấy chuyện như vậy, Ninh Dạ không động não cũng bịa được cả đống lý do.
Không ngờ Phong Đông Lâm lại lắc đầu: “Có phải Lạc Cầu Chân không thì ta không biết. Nhưng gần đây trong môn phái có lời đồn nói ngươi là gián điệp của Vạn Hoa cốc, nhờ đám đàn bà kia giúp đỡ nên tu vi của ngươi mới tiến bộ nhanh chóng như vậy.”
Vạn Hoa cốc?
Sao chuyện này lại dính tới cả Vạn Hoa cốc?
Ninh Dạ ngơ ngác.
Rồi lập tức hiểu ra: “Thiên Tú các?”
Phong Đông Lâm cười nói: “Có thể coi đây là một lý do, nhưng ta và Nhạc điện chủ đều rất tán thưởng phương thức xử lý của ngươi trong chuyện Thiên Tú các, cũng rất ủng hộ. Nếu ngươi là gián điệp của Vạn Hoa cốc, ngươi đã không làm như vậy. Nhưng gần đây có một đệ tử của Vạn Hoa cốc rất nổi tiếng.”
Cố Tiêu Tiêu?
Ninh Dạ lập tức phản ứng lại.
Quả nhiên. Phong Đông Lâm đã nói: “Cô gái này tên là Cố Tiêu Tiêu, vài hôm trước ở Vạn Hoa cốc, trong trận tỷ thí của đệ tử cảnh giới Hoa Luân, cô ta đã dùng sức một mình mình quét sạch ba vị thiên kiêu của Vạn Hoa cốc, chiếm lấy hạng đầu.”
Mẹ nó chứ!
Bây giờ cô nhóc này lợi hại đến vậy à?
Phong Đông Lâm tiếp tục nói: “Ta đoán ngươi biết cái tên này.”
Ninh Dạ gật đầu: “Nếu nhớ không nhầm, năm xưa ta có xử lý một vụ án, trong đó có một cô gái tên Cố Tiêu Tiêu. Vì vậy việc này cũng liên quan tới ta à?’
Ninh Dạ không thể chối bỏ chuyện có quen biết với Cố Tiêu Tiêu, cô gái này không nổi tiếng thì thôi, một khi nổi tiếng sẽ rơi vào mắt những người để tâm.
Ví dụ như Lạc Cầu Chân.
Nhưng bây giờ Lạc Cầu Chân cực kỳ trầm ổn, không nắm chắc tới mức tuyệt đối thì không hành động, vì vậy tuy có lời đồn nhưng Phong Đông Lâm cũng không biết căn nguyên là đâu.
Phong Đông Lâm đã nói: “Cố Tiêu Tiêu được Lưu Vân Tiên Tôn mang đi trong trận đại chiến ở Chấp Tử thành, sau khi xem chân dung ta mới phát hiện ra, không ngờ lại là ả nha đầu thối dã hại chúng ta tổn thất rất nhiều tiền của.”
Ninh Dạ rất bình tĩnh: “Vậy nếu ta là người của Vạn Hoa cốc, quen biết Chỉ Thiên thuật rồi giải thích cô ta cho Lưu Vân Tiên Tôn? Nghe rất hợp lý.”
“Hợp cái rắm.” Phong Đông Lâm cười mắng: “Gián điệp cỡ nào mới có thể tiến cử đệ tử cho Kế Lưu Vân? Cố Tiêu Tiêu có thể đạt được thành tựu như vậy trong vòng mười năm đương nhiên là vì thiên tư cao siêu, được Kế Lưu Vân tán thưởng nên mới mang đi, không liên quan gì tới ngươi. Ta chỉ đang nhắc nhở nhà ngươi, trong tiên môn có sóng ngầm cuồn cuộn, không thiếu kẻ tính kế người khác. Có lúc giấu giếm quá sâu khó tránh khỏi bị người khác đố kỵ, thậm chí bị tiểu nhân ám toán.”
Ninh Dạ gật đầu: “Nếu vậy đệ tử công khai sở học là được.”
“Công khai cái rắm, để kẻ địch biết rồi càng dễ bố trí giết ngươi à? Nên giấu thì phải giấu.” Giọng điệu của Phong Đông Lâm lại thay đổi, khiến Ninh Dạ cũng không biết nói gì.
Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?
Phong Đông Lâm vung tay lên nói: “Ma môn ngăn cản lời đồn cũng rất đơn giản, khiến cho bản thân trở nên cường đại hơn nữa, người khác sợ ngươi, đương nhiên không dám chê trách ngươi.”
Sặc, quả nhiên vẫn là cách tư duy đó.
Ninh Dạ cười nói: “Phong điện chủ nói chí phải, thuộc hạ vẫn luôn cố gắng mà?”
“Tu vi của ngươi thì ngươi tự cố gắng, nhưng địa vị thì không phải cứ khổ tu là được.”
Ninh Dạ ngạc nhiên: “Ý của Phong điện chủ là?”
Phong Đông Lâm nói: “Có muốn tiến thêm bước nữa không?”
Phong Đông Lâm rất thích cách nói ‘tiến bộ’ của y, không ngờ lúc này lại dùng đến.
Ninh Dạ bỗng thấy mịt mờ: “Ý của Phong điện chủ là để Ninh Dạ tranh thủ trở thành một vị đường chủ ư?”
Phong Đông Lâm lắc đầu: “Tuy chức Huyền Sách Sứ không cao nhưng quyền thế lại không nhỏ, cho dù thay chức đường chủ cũng chưa chắc đã đáng giá bằng. Thế nhưng chức quan có thể không thăng nhưng danh hiệu thì có. Thế nào? Có hứng thú bổ sung vào chức vị Tứ Cửu không?”
Cái gì?
Bổ sung vào Tứ Cửu Nhân Ma?
Ninh Dạ cũng choáng váng.