Sau khi báo tin cho đám người Nhạc Tâm Thiện, cấp trên nhanh chóng đáp lại.
Đồng ý đánh cược.
Không thể trách mọi người dễ bị lừa được, là vì xung kích lên cảnh giới Vạn Pháp quá khó khăn.
Người bình thường cho dù tu vi lên tới Hoa Luân đỉnh phong, muốn xung kích lên Vạn Pháp thường phải chuẩn bị tới vài năm, trong đó không thiếu việc đốt hương tắm rửa, cầu nguyện một phen.
Thế nhưng có Cấn Tự Bí, Ninh Dạ hoàn toàn không lo về vấn đề này.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã một năm.
Một tháng trước, tu vi của Ninh Dạ đã chính thức lên tới Hoa Luân đỉnh phong.
Nhưng hạn chót của vụ đánh cược chưa tới, y cũng không vội.
Vì y còn đang đợi một chuyện.
Ngày hôm nay, rốt cuộc cơ hội mà Ninh Dạ chờ đợi cũng tới.
Luyện Ngục ma đàn có dị động, là Hắc Viêm Ma Thần đang đưa tin cho y.
Mở thông đạo của ma đàn, hư ảnh của Hắc Viêm Ma Thần hiện lên.
Không nói nhảm gì nhiều, Hắc Viêm Ma Thần nhấc tay, một vật đã bay qua thông đạo tới tay Ninh Dạ.
Đó là một khối xương sọ màu đen, trong xương sọ có u hỏa lập lòe, trông không như sản phẩm của Ma Vực mà giống sản vật của vong linh.
Nhưng u hỏa trong xương sọ kia rất khác với vong linh trong truyền thuyết, vẫn mang theo ma khí nồng nặc, cho dù chỉ chạm nhẹ thôi cũng có thể cảm thấy ma khí xâm lấn.
Hắc Viêm Ma Thần đã nói: “Ngươi không tu luyện ma công, không thể trực tiếp chạm vào, nếu không sẽ bị ma hóa nguyên thần xâm nhiễm... Ơ? Sao ngươi cũng biết ma công? Đây là... Hóa Ảnh ma công?”
Ninh Dạ cầm xương sọ như không: “Ngươi không cần vờ vịt với ta, nếu ngươi muốn nhắc nhở thì có thể nhắc trước khi đưa xương sọ này cho ta, đằng này lại ném vào tay ta trước rồi mới bảo đừng chạm bằng tay, quá đáng rồi đấy!”
Hắc Viêm Ma Thần cười khà khà: “Nếu đã tu luyện ma công thì là người trong Ma môn chúng ta...”
“Im miệng, ngu ngốc, ma công của ta có lai lịch khác, không cần dùng cách của các ngươi.” Ninh Dạ khinh thường nói.
Ma công của y tới từ Công Tôn Điệp, bao gồm cả Thiên Huyễn thuật, Ảnh Độn bí thuật của Công Tôn Điệp, tất cả đều nắm giữ nhưng không phải con đường của bản thân nên y chỉ biết dùng mà thôi.
Lúc này cầm lấy xương sọ, Ninh Dạ đánh giá một phen rồi gật đầu nói: “Quả nhiên là thi thể ma tộc chứng đạo.”
“Thứ ta muốn đâu?” Hắc Viêm Ma Thần hỏi.
Ninh Dạ vung tay, một số tài nguyên đã bay qua đường hầm.
Theo lý mà nói ba thi thể Ma tộc chứng đạo của Hắc Viêm Ma Thần là tặng không, nhưng thứ nhất là phải tuân theo nguyên tắc giao dịch, thứ hai Ninh Dạ chủ động đòi, không thể không cho người ta chút lợi ích, bằng không Hắc Viêm Ma Thần kéo dài thời gian, bỏ qua thời cơ thăng cấp thì không tốt.
Lúc này Hắc Viêm Ma Thần cầm tài nguyên, cũng lười liếc sang nhìn, trực tiếp biến mất, có vẻ không muốn nói nhiều với Ninh Dạ.
Ninh Dạ cầm xương sọ quan sát cẩn thận, y có thể cảm giác được trong thứ này ẩn chứa lực lượng hùng vĩ, thật sự có pháp tắc đại đạo, nhưng Ninh Dạ không định trực tiếp hấp thu.
Lúc này, Ninh Dạ cầm xương sọ, đánh giá một chút rồi nói: “Thiên Cơ.”
Thiên Cơ đã từ trong hư không nhảy ra: “Vật này là của ngươi.”
Thiên Cơ vui mừng: “Thi thể Ma tộc chứng đạo? Còn là loại nguyên thần? Ha ha, có thứ này rồi thì ta cũng có thể thăng cấp lên cảnh giới Vạn Pháp.”
Thiên Cơ là quái vật, tu hành cực kỳ gian nan, tên này lại không tập trung tu hành nên bây giờ thực lực vẫn hết sức bình thường, chỉ có Thổ Độn thuật là có thể xưng vô song, ngoài ra bản thân nó dung hợp rất sâu với Thiên Cơ điện.
Ninh Dạ dạy theo tài năng, không cần nó trở thành cường giả một mình chống đỡ một phương, thẳngt hắn cho nó đi theo một con đường khác: Khống chế Thiên Cơ điện.
Sự phát triển của Thiên Cơ điện là then chốt trong tương lai của Ninh Dạ.
NĂm xưa Thiên Cơ môn sáng tạo ra Thiên Cơ điện, mục đích nòng cốt là dung nạp Thập Đại Thần Khí.
Nhưng bây giờ Thiên Cơ điện đã vỡ nát, chắc chắn nó không thể khôi phục hoàn toàn. Ninh Dạ cũng từ từ thay đổi tác dụng của Thiên Cơ điện, đang phát triển nó theo chiều hướng như Tri Vi giới.
Chính vì vậy Thiên Cơ điện sẽ phân hóa, sau này Thập Đại Thần Khí trong đó sẽ từ từ được lấy ra, dùng bản thân Ninh Dạ làm vật chứa, còn Thiên Cơ điện lại được sử dụng như một cơ quan đơn độc.
Muốn làm được như vậy, cần có Thiên Cơ.
Ninh Dạ đã nói: “Giao cho ngươi.”
“Đã hiểu, đã hiểu!” Thiên Cơ hoàn toàn không thèm để ý.
Ninh Dạ đã ném thi thể Ma tộc chứng đạo cho Thiên Cơ, Thiên Cơ hóa thành cái miệng lớn nuốt xuống, trong Thiên Cơ điện lập tức huyễn hóa ra một ngọn núi lớn tràn ngập ma diễm.
Ngọn núi hiện lên hình dạng Thiên Cơ, nó ợ một cái rồi kêu lên: “No quá! No quá! Á a a!”
Sau tiếng hét này chỉ thấy ma hỏa ngập trời, gương mặt Thiên Cơ đột nhiên biến hóa, trở nên hung tàn quái dị tới cực điểm.
Ninh Dạ không lấy làm lạ, cười lạnh nói: “Quả thế.”
Bây giờ nhược điểm lớn nhất của Ninh Dạ chính là nguyên thần, mà đạo của khối xương sọ này là nguyên thần, Hắc Viêm Ma Thần nhân cơ hội động tay động chân, vốn không sợ Ninh Dạ phát hiện.
Lại không ngờ Ninh Dạ đã sớm đoán ra suy nghĩ của hắn, còn dùng Vấn Thiên thuật suy tính ra.
Y không thể suy tính tồn tại như Hắc Viêm Ma Thần nhưng y có thể tính toán vận mệnh của bản thân, nhưng mấu chốt hơn là ngay từ đầu Ninh Dạ đã biết Hắc Viêm Ma Thần định tính kế y, ví dụ như hạ thủ từ nguyên thần, dù sao y cũng hy vọng nhân cơ hội cảm ngộ sâu sắc khi thăng cấp lên Vạn Pháp để lĩnh ngộ pháp tắc đại đạo, Hắc Viêm Ma Thần không thể không lợi dụng cơ hội này.
Tuy vận mệnh rất khó dò nhưng nếu từ đầu ngươi đã trải sẵn phương hướng, khiến đối phương đi theo kế hoạch của ngươi, vậy thì khó cũng thành không khó.
Lúc này chỉ nhìn biến hóa của Thiên Cơ, Ninh Dạ đã xác nhận thủ đoạn của Hắc Viêm Ma Thần - quả nhiên tên này gửi một luồng phân thần của bản thân vào đó, định chơi trò tu hú chiếm tổ chim khách.
Đáng tiếc, có nằm mơ hắn cũng không ngờ bản thân lại chiếm phải một dải núi non hư ảo - Thiên Cơ vốn là quái dị, ngọn núi hư ảo này chỉ là áo giáp của nó, mặc cho hắn chiếm cũng chẳng ảnh hưởng tới Thiên Cơ.
Một khắc sau đã thấy ma diễm bùng lên trong Thiên Cơ điện, vô số ngọn lửa tuôn ra, điên cuồng thiêu đốt ngọn núi này.
Phân thần của Hắc Viêm Ma Thần kêu gào điên cuồng: “Ngươi đã làm gì với ta?”
“Không có gì, chỉ dùng ngươi để luyện bảo thôi.” Ninh Dạ vẽ lên hư không, từng luồng phù văn huyền bí hiển hiện.
Chính là thuật luyện hóa bảo thể của Hạo Thiên môn.
Thanh Lâm đã gia nhập Hạo Thiên Môn, đương nhiên cũng nhận được pháp thuật này, Ninh Dạ muốn thì trực tiếp đưa cho.
Còn lúc này Ninh Dạ không chỉ sử dụng thuật luyện bảo mà còn có Vô Thiên thuật.
Vô Thiên thuật sáng tạo vạn vật, kết hợp với thuật luyện bảo của Hạo Thiên môn, hai bên cùng được vận dụng, coi đối phương như bảo vật để chế luyện.
Còn tiện tay thả thêm chút vật liệu.
Chỉ thấy ngọn núi kia không ngừng biến hóa, bành trướng, dần dần tràn ngập toàn bộ không gian trong điện.
Hắc Viêm Ma Thần đã phát hiện không ổn: “Ngươi... ngươi... ngươi định...”
“May quá, Thiên Cơ có tài nguyên thăng cấp rồi... Ừm, quả nhiên là pháp tắc đại đạo Thông Hư, tốt, tốt lắm.”
Ninh Dạ nói xong thận tay kéo một cái, lấy pháp tắc đại đạo kia ra nhưng không hấp thu mà bắt đầu quá trình thăng cấp lên Vạn Pháp.
Trong Thiên Cơ điện, ánh sáng bùng lên, nương theo đó là tiếng chửi mắng điên cuồng của Hắc Viêm Ma Thần.
Cấn Tự Bí bay cao, khí cơ của Ninh Dạ không ngừng tăng cường, dưới tác dụng của bí pháp, luân cảnh sau đầu tự xuất hiện rồi xoay chuyển trong không trung, chiếu rọi vô số huyền bí, đồng thời trong cơ thể Ninh Dạ lại có một luồng linh quanh phản chiếu trên luân cảnh, như bốc hơi trong ngọn lửa, chính là cảnh nguyên thần ngưng tụ.
Nói đúng hơn, từ cảnh giới Hoa Luân trở xuống tu sĩ chỉ có linh hồn, nguyên linh, vốn không thể gọi là nguyên thần.
Chỉ khi nào thăng cấp lên Vạn Pháp, nguyên linh mới thăng cấp lên thành nguyên thần.
Đó là một bóng dáng hư ảo tràn ngập hào quang hỗn độn, không ngừng ngưng kết biến hóa, phản chiếu bản thân.
Vốn dĩ đây là một quá trình dài dằng dẵng mà đầy đau đớn, bên trong còn có vô số gian nguy.
Nhưng dưới tác dụng của Cấn Tự Bí, hiểm trở cũng hóa thành bằng phẳng, mọi chuyện hết sức thuận lợi.
Trong lúc thăng cấp, nguyên thần lần đầu cảm ứng thiên địa, cũng là lúc linh tính cường thịnh nhất.
Một khắc sau, pháp tắc đại đạo Thông Hư đã được dung nhập, âm dương xoay chuyển, hỗn độn khai mở, còn hóa thành hai con mắt, thần thức mở rộng.
Thăng cấp lên cảnh giới Vạn Pháp thành công.
Luyện thành Hư Thần chú.
Hư Thần chú là một bí pháp thượng cổ của Thiên Cơ môn, vốn đã thất truyền nhưng Ninh Dạ lại nhận được từ Vong Thiên Cơ.
Đây là một thần thông chú thuật, tác dụng là cường hóa thần niệm, khiến vạn vật thông linh.
Năm xưa đại năng giỏi về pháp thuật này nhât trong Thiên Cơ môn, lúc sử dụng Hư Thần chú có thể điều khiển hàng vạn bảo vật, vì vậy đây cũng là thủ đoạn ngự bảo mạnh mẽ nhất, nắm giữ Hư Thần chú tương đương với trở thành một Thiên Thủ Lão Tổ khác.
Nhưng Ninh Dạ học thuật này không phải để ngự bảo.
Y học vì đạo cơ quan cấm chế của bản thân.
Đạo về cơ quan cấm chế bao la vạn tượng, trong mấy năm qua do vị trí và hoàn cảnh cần kíp nên Ninh Dạ vẫn luôn tăng cường ảo thuật, mà ảo thuật là một trong những cơ bản của đạo cơ quan cấm chế.
Bây giờ ảo thuật của y đã tăng tới bình cảnh, không có thu hoạch mới thì khó mà tiến bộ, nhưng những phương diện khác còn rất nhiều không gian để bù đắp.
Hư Thần chú có thể thông linh vạn vật, tăng cường uy lực của cơ quan, thật sự kết hợp hư thực thành một thể.
Đây cũng là thần thuật duy nhất không có hậu hoạn gì, vì vậy Ninh Dạ trực tiếp lựa chọn thuật này. Hắc Viêm Ma Thần đưa tới pháp tắc đại đạo Thông Hư, lại tăng cường thêm uy lực của thuật này.
Thời khắc này, đã lên tới cảnh giới Vạn Pháp, Ninh Dạ thấy Thiên Cơ còn đang cố gắng luyện hóa phân thân bèn cười khẽ lắc đầu: “Đây là hậu quả do lúc bình thường không cố gắng đấy!”
Thiên Cơ la oai oái: “Này này, tốt xấu gì thì đây cũng là phân thần của Ma thần đấy, đâu có dễ đối phó.”
“Hừ!” Ninh Dạ cong ngón tay búng một cái, phân thần của Hắc Viêm Ma Thần đã bị hắn luyện hóa trong chớp mắt, lại tiện tay chỉ sang: “Cho ngươi!”
Lần này Thiên Cơ thật sự nuốt chửng vào.
Sau khi nuốt phân thần kia, khí thế của Thiên Cơ tăng vọt, đã bắt đầu quá trình xung kích lên Vạn Pháp...