TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 327: Bày mưu (1)

Vốn dĩ Tây Phong Tử và Quân Bất Lạc không có mâu thuẫn gì.

Có vấn đề là vì Đông Phong quan.

Thái Âm môn đã thỏa thuận xong với Vân Tuyệt môn.

Chỉ cần Thái Âm môn thuê lại Đông Phong quan, giao cho Vân Tuyệt môn trăm năm, Vân Tuyệt môn đồng ý vĩnh viễn giao lại Vong Thiên Cơ cho Thái Âm môn, thậm chí chấp nhận cho toàn bộ môn phái âm thần thuộc về môn hạ của Thái Âm môn.

Như vậy đã là rất có ‘thành ý’.

Vì vậy trong mấy năm qua, Thái Âm môn vẫn luôn cố gắng thuyết phục chuyện cho thuê này.

Chỉ có vài người thật sự quyết định được chuyện Đông Phong quan, đó là chưởng giáo Hắc Bạch Tử - Hà Sinh Mặc, Đại Điện Chủ - Nhạc Tâm Thiện cùng với hai vị điện chủ Hắc Bạch, chủ nhân khu vực phía đông Quân Bất Lạc, còn tam đại nguyên lão đã không hỏi thế sự, chỉ cần Cửu Cung sơn không xảy ra chuyện là không mấy khi xuống núi.

Vì vậy Thái Âm môn vẫn luôn thuyết phục mấy người này.

Trong số đó, người ủng hộ cho thuê Đông Phong quan nhất lại chính là Tây Phong Tử.

Lý do là vì thương thế của hắn.

Năm xưa Tây Phong Tử bị đám người Tử Lão đánh trọng thương, tuy đã ổn định được thương tích nhưng tổn thương nguyên khí nặng nề, tu vi khó lòng tăng tiến, thậm chí còn có xu thế giảm xuống. Mấy năm qua Tây Phong Tử vẫn luôn cố gắng tìm kiếm thiên tài địa bảo, khôi phục thương tích ngầm của bản thân.

Thiên tài địa bảo không ngoài các loại linh thảo dị đan, còn trong phương diện này Thái Âm môn vốn được trời cao chiếu cố, họ nuôi dưỡng các loại yêu thú hi hữu, trong đó có một số rất có lợi cho việc trị liệu của Tây Phong Tử.

Chính vì vậy, Thái Âm môn lấy chúng để ra giá, Tây Phong Tử đã rất động lòng.

Khổ nỗi Quân Bất Lạc không chịu: không phải không thể cho thuê Đông Phong quan, nhưng mẹ kiếp lợi lộc gì đều là của ngươi, ông đây thì được cái gì? Đông Phong quan là nơi ông đây trấn thủ, nếu cho thuê thì tám phần mười lợi lộc cũng phải chia cho ông đây mới đúng.

Đây là vấn đề then chốt nhất khiến cho Quân Bất Lạc không muốn nhả ra.

Chính vì vậy Tây Phong Tử và Quân Bất Lạc cãi cọ, Quân Bất Lạc còn tuyên bố muốn ông đây nhường Đông Phong quan, trừ phi trao chức điện chủ Bạch điện cho ta.

Vì vậy chuyện này vẫn trì trệ ở đây.

Trong tình huống này, nếu nói vì chuyện trên mà Tây Phong Tử ôm hận, định đối phó với Quân Bất Lạc, đúng là thuận lý thành chương.

Chuyện khe hở Ma Vực mà bộc phát, Tây Phong Tử sẽ có ‘hỏa lực’ sung túc, tuy không thể chỉ trích tới mức giết chết Quân Bất Lạc nhưng cũng có đủ lý do để điều chuyển Quân Bất Lạc - tuy tu tiên giới lên tiếng bằng nắm đấm, nhưng lý lẽ vẫn có tác dụng!

Vì vậy, Quân Bất Lạc tuyệt đối không nghi ngờ lời của Ninh Dạ.

Đặc biệt là Ninh Dạ và Tây Phong Tử cũng có ‘thù riêng’, y không có lý do gì đứng về phía Tây Phong Tử.

Lúc này nghe Ninh Dạ nói vậy, Quân Bất Lạc hừ một tiếng rồi nói: “Hắn có chứng cứ gì?”

Ninh Dạ trả lời: “Kinh Trường Dạ chính là chứng cứ.”

Quân Bất Lạc tức giận hừ một tiếng: “Lời nói của người trong Ma môn mà cũng tin được à? Hơn nữa lúc trước chính hắn thừa nhận mà.”

Có lẽ nhận ra mình bị Quân Bất Lạc chơi cho một vố, mấy năm trước Kinh Trường Dạ đã nói khe hở Ma Vực không phải do hắn gây ra. Chẳng qua chuyện liên quan tới Quân Bất Lạc, không ai dám đồn đại bừa bãi, nhưng đây cũng là nguyên nhân khiến cho Hắc Bạch thần cung nghi ngờ.

Ninh Dạ lắc đầu: “Cái này thì vô dụng thôi, dù sao Tây Phong Tử cũng là điện chủ Bạch điện, chuyên phụ trách nội vụ, hắn có quyền tra xét chuyện Ma Vực.”

“Những người tham gia chuyện ngày hôm đó đã chết gần hết, hắn còn tra được cái gì?” Quân Bất Lạc nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ biết hắn đang ám chỉ mình, chỉ một mình ngươi còn sống.

Ninh Dạ cười nói: “Hạo Thiên môn.”

Nghe y nói vậy, Quân Bất Lạc lại im lặng.

Đúng vậy, người bên mình thì chết hết nhưng Hạo Thiên môn thì không.

Nếu để Tây Phong Tử tìm được chứng cứ ở bên Hạo Thiên môn...

Nghĩ đến đây, Quân Bất Lạc bỗng thấy đau đầu.

Hắn nhìn Ninh Dạ: “Hôm nay ngươi tới đây chắc không phải để cánh cáo ta đâu nhỉ? Nói đi, ngươi có cách gì giải quyết được?’

Ninh Dạ trả lời: “Thật ra cũng đơn giản. Xét cho cùng việc này vẫn là ở Thái Âm môn. Chỉ cần giải quyết xong Thái Âm môn là Tây Phong Tử cũng mất đi động lực nhắm vào ngài.”

“Làm sao giải quyết đây?”

“Nói lại thì chuyện này vừa vặn có liên quan tới nhiệm vụ mà ta đang phải thực hiện.”

Nói xong, Ninh Dạ thuật lại nhiệm vụ mà mình nhận được ở chỗ Phong Đông Lâm.

“La Hầu?”

Quân Bất Lạc vẫn trấn thủ ở bên ngoài nên không biết việc này, lúc này nghe chuyện ánh mắt cũng sáng lấp lóe.

Tuy hắn còn chưa hiểu kế hoạch của Ninh Dạ nhưng kéo cả Thái Âm môn và La Hầu vào, chuyện này cũng rất dễ liên tưởng.

Quân Bất Lạc nói: “Ngươi định giở trò với La Hầu?”

“Không chỉ có La Hầu, còn có Cửu Vĩ Yêu Hồ...” Ninh Dạ đã chậm rãi thuật lại kế hoạch của mình.

Quân Bất Lạc nghe xong gật đầu liên tục: “Đúng là ý hay, hóa ra ngươi đã nhìn ra từ lâu. Lão già Liệt Không kia có ý đồ với tiểu hồ ly của ngươi, ta đang bảo ngươi đâu phải kẻ ngốc, chẳng trách ngươi nhận nhiệm vụ này, ngươi đã tính toán đối phó với lão già kia từ lâu rồi phải không?”

Ninh Dạ cười nhưng không nói.

Âm mưu cao nhất chính là ta không nói gì cho ngươi nhưng ngươi vân cam tâm tình nguyện nghe lời ta.

Quân Bất Lạc đã nói: “Đúng là kế sách một mũi tên trúng ba đích, sai khiến bản tôn mà bản tôn còn phải cám ơn ngươi. Ninh Dạ, ngươi tính toán hay lắm!”

Ninh Dạ cười nói: “Là một mũi tên trúng bốn đích.”

“Ồ? Còn cái đích cuối cùng là gì?”

“Dung Thành. Nói lại thì thời gian giao hẹn giữa Đông sứ và hắn cũng sắp đến rồi?”

Quân Bất Lạc ừ một tiếng.

Thời gian giao hẹn đã sắp đến, mấy hôm trước Dung Thành còn gửi cho hắn một bức thư nói là vẫn chưa quên hứa hẹn, chờ khi tới thời hạn chắc chắn sẽ lấy Thiên Hành Nguyên ra dâng lên.

Như vậy coi như để Quân Bất Lạc an tâm.

Tuy vậy, Quân Bất Lạc vẫn thấy lo lắng.

Ngày nào chưa lấy được Thiên Hành Nguyên thì ngày đó hắn vẫn chưa yên tâm.

Quân Bất Lạc: “Ý của ngươi là...”

“Dùng hắn làm ngòi dẫn, như vậy Đông sứ ra tay sẽ là hợp tình hợp lý, không ai có thể chỉ trích hay nghi ngờ.”

Quân Bất Lạc nhíu mày: “Nhưng như vậy sẽ càng nguy hiểm.”

Ninh Dạ nói: “Thuộc hạ nguyện lấy tính mạng ra bảo đảm, chuyện Dung Thành chắc chắn sẽ không có gì sai sót.”

Nghĩ tới nghĩ lui, Quân Bất Lạc gật đầu một cái nói: “Được, đã vậy ngươi cứ thoải mái làm việc đi, đến lúc đó bản tôn sẽ phối hợp với ngươi!”

“Đa tạ Đông sứ!” Ninh Dạ lớn tiếng đáp.

————————————————

Sau khi giải quyết xong Quân Bất Lạc, Ninh Dạ không dám chậm trễ, ngay hôm đó đã rời khỏi Đông Phong quan, đi thẳng tới Liệt Châu, vẫn rêu rao như trước.

Mấy ngày sau, Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng tới Vạn Tuyền sơn.

Chờ khoảng một ngày, rốt cuộc Tần Thì Nguyệt cũng xuất hiện.

Lúc này thấy Ninh Dạ, Tần Thì Nguyệt tức giận nói: “Rốt cuộc ngươi cũng chịu tới rồi.”

Mấy năm qua Hắc Bạch thần cung thúc ép y ra tay cướp La Hầu, hỏi sao Tần Thì Nguyệt không nôn nóng.

La Hầu nằm trong tay Việt Trọng Sơn, sống tương đối khó nhọc, mỗi lần bị rút tinh huyết là khí thế lại suy yếu, khiến cho Tần Thì Nguyệt rất đau lòng.

“Cảnh giới Niết Bàn, dù sao cũng phải có một chút thực lực thì mới dám tới chứ.” Ninh Dạ cười nói.

Tần Thì Nguyệt hừ một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy cảnh giới Vạn Pháp là đối phó được với Niết Bàn?”

Trì Vãn Ngưng cười nói: “Không đến mức như vậy nhưng ít nhất ảo thuật của chúng ta có thể có chút tác dụng.”

Đây cũng là bị Tần Thì Nguyệt ép, muốn giải quyết vấn đề La Hầu phải dựa vào ảo thuật, vì vậy mấy năm nay Ninh Dạ vẫn bỏ không ít công sức theo hướng này, ngay cả Trì Vãn Ngưng cũng vậy.

“Ngươi định cứu nó ra sao?” Tần Thì Nguyệt nói xong tiện tay ném cho Ninh Dạ một vật, ra là một mảnh vỡ Thiên Cơ điện.

Tần Thì Nguyệt không phải Tử Lão, nhiều năm rồi cũng chỉ tìm ra một mảnh.

Tiện tay thu vào trong điện, phát hiện không ngờ lại là một mảnh vỡ Vạn Tượng đồ, Ninh Dạ lắc đầu một cái: “Tác dụng không lớn, nhưng trước mắt cũng có thể dùng được.”

Sau đó Ninh Dạ thuật lại kế hoạch của mình.

Sau khi nghe xong kế hoạch của Ninh Dạ, Tần Thì Nguyệt cũng ngơ ngác: “Sao ngươi lại...”

“Sao nào? Sợ à?” Ninh Dạ cười hỏi.

Tần Thì Nguyệt sửng sốt một hồi rồi mới nói: “Quy mô hơi lớn.”

“Lớn à?” Ninh Dạ nhíu mày: “Chỉ có bốn môn phái Hắc Bạch thần cung, Thái Âm môn, Cực Chiến đạo và Mộc Khôi tông thôi, so với trong quá khứ thì động tĩnh lần này đã rất nhỏ rồi.”

“...”

Được rồi, ngươi trâu bò.

Tần Thì Nguyệt có thể coi là một phần tử của Thiên Cơ môn trong tương lai, đương nhiên cũng biết những chuyện Ninh Dạ từng làm.

Nghĩ lại thì y nói không sai, lần này đúng là số thế lực dính líu vào không nhiều.

——————————————

Lương Nguyệt sơn, Hàn châu.

Tổng đà của Thái Âm môn, động phủ của Liệt Không Thiên Yêu.

Một tu sĩ vội vàng bay từ ngoài vào: “Đệ tử có việc khẩn cấp cần báo lên, cầu kiến Thiên Yêu!”

Trong động phủ, Liệt Không Thiên Yêu đang đả tọa mở mắt: “Nói đi!”

Tu sĩ ở bên ngoài đã kêu lên: “Phụng lệnh Thiên Yêu, gần đây đệ tử vẫn luôn quan sát hành động của Trì Vãn Ngưng. Hai ngày trước Trì Vãn Ngưng mang theo Cửu Vĩ Yêu Hồ, theo Ninh Dạ rời khỏi Mặc châu.”

“Đi về phía nào?”

“Liệt châu!”

“Liệt châu?”

“Đúng! Nghe nói Ninh Dạ nhận lệnh đi sứ Cực Chiến đạo, bàn luận chuyện trao đổi một số tài nguyên, Trì Vãn Ngưng cũng lên đường theo chồng.

Liệt Không Thiên Yêu cười nói: “Vậy à? Cũng rất vừa vặn, thời gian ước hẹn mười năm sắm tới, lão phu cũng phải đi một chuyến.”

Nói xong đã ra khỏi động phủ, hóa thành một con Liệt Không thần chuẩn, kêu một tiếng vang vọng bầu trời rồi bay thẳng lên chín tầng mây.