TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 328: Bày mưu (2)

Liệt châu.

Trấn Bắc vương phủ.

Từ Liệt ngồi bệ vệ trên vương tọa, nhìn Ninh Dạ.

Trông hắn khá giống Trương Liệt Cuồng, thường xuyên bộc lộ khí thế, uy thế bức người.

Nhưng nếu nói tới cảm giác thì ngược lại cảm thụ không mãnh liệt như lần đầu Ninh Dạ gặp Trương Liệt Cuồng.

Đương nhiên không phải vì Từ Liệt yếu mà vì Ninh Dạ đã mạnh lên.

Hôm nay cho dù y đối mặt với đại lão cảnh giới Niết Bàn vẫn có thể không kiêu ngạo không tự ti, không bị khí thế của hắn khuất phục.

Lúc này, Ninh Dạ nói: “Ninh Dạ tham kiến Trấn Bắc Vương!”

Từ Liệt lạnh nhạt ừ một tiếng: “Phong Đông Lâm đưa thư cho ta, ta đã nhận được. Còn chuyện giao dịch lần này, Văn Nhược, giao cho ngươi phụ trách.”

Một nam tử sắc mặt trắng trẻo như thư sinh ở bên cạnh đi ra: “Vâng.”

Ninh Dạ cười nói: “Hóa ra là Văn tri sự, nhưng Ninh Dạ có một thỉnh cầu, chẳng hay có nên nói hay không?”

“Hả?”

Ninh Dạ nói: “Mười năm trước khi hai phái trao đổi, quý phủ phái Tần Thì Nguyệt Tần tri sự tới. Ninh Dạ và Tần tri sự vừa gặp mà như đã quen, nói chuyện rất vui vẻ, liệu lần này có thể cùng cô ấy...”

Rầm!

Từ Liệt đã vỗ cái cái rầm lên vương tọa chế bằng Kim Ti mộc vạn năm, đứng bật dậy rồi bỏ đi, không thèm để ý tới Ninh Dạ nữa.

Ninh Dạ hết sức kinh ngạc nhìn Văn Nhược: “Văn tri sự, có chuyện gì vậy? Tại hạ nói sai gì à?”

Văn Nhược cười khổ: “Tần tri sự... đã không ở trong phủ.”

Ninh Dạ càng ra vẻ kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy?”

“Ài, nói ra thì dài dòng lắm, không nhắc tới thì hơn...” Văn Nhược lắc đầu liên tục.

Chuyện Việt Trọng Sơn cướp La Hầu, Tần Thì Nguyệt đầu quân cho trung phủ, cho dù trong Cực Chiến đạo cũng là bí mật.

Trấn Bắc Vương thích thể diện, hắn không cho nhắc tới thì ai dám nói?

Vì vậy Ninh Dạ ‘không biết’ cũng là hợp tình hợp lý.

Nhưng bây giờ Ninh Dạ lại nhất định phải biết.

——————————————————

Trong vườn sau của Trấn Bắc phủ, Ninh Dạ và Văn Nhược đang ngồi uống rượu bàn bạc, Trì Vãn Ngưng ngồi bên cạnh tấu đàn cho hai người.

Lắng nghe tiếng đàn này, Văn Nhược tán thưởng: “Diệu âm của tiên tử nghe mà như cả trời đất cũng cảm động, khiến tâm thần thông thoáng, lòng tự thanh thản. Ninh huynh thật có phúc, có kiều thê như vậy đúng là khiến người ta hâm mộ.”

Trì Vãn Ngưng tấu xong khúc đàn bèn cười nói: “Hoa nhà mình có tốt mấy cũng đâu thơm bằng hoa dại. Với những người không chiếm được thì Niểu Hoa Tiên Tử ta là bảo vật đáng mong mỏi, còn với người đạt được thì không bị vứt đi như giày rách đã cần đốt nhang rồi.”

Ninh Dạ bất mãn: “Câu này của nàng có khác nào bình dấm chua không, khiến người ngoài cười chê mất.”

Trì Vãn Ngưng bèn nói: “Ta nói sai cái gì nào? Vừa tới Trấn Bắc phủ đã hỏi Tần Thì Nguyệt ngay trước mặt ta. Ta thấy Văn tri sự đọc sách hiểu lễ nghĩa, hào hoa phong nhã, tài hoa xuất chúng, chẳng lẽ không đủ tư cách bàn bạc với ngươi à? Ngươi lại muốn chỉ đích danh Tần Thì Nguyệt để bàn luận, Văn tri sự, chẳng qua ngài tốt tính thôi, nếu đổi lại là ta chắc đã lật bàn, việc gì phải phí lời với hắn ta làm gì.”

Ninh Dạ nổi giận chỉ vào Trì Vãn Ngưng mắng: “Đúng là chỉ có tiểu nhân và đàn bà là khó nuôi, đáng lẽ chuyến này không nên mang ngươi theo.”

Trì Vãn Ngưng cũng trừng mắt: “Ngươi muốn dẫn ta theo à? Rõ ràng là tự ta muốn đi theo. Ngươi có thể không mang ta theo, Văn tri sự, ta có thể làm khách của ngài, ngài có bằng lòng không?”

Văn Nhược bị hai vợ chồng một đối một đáp làm cho bất đắc dĩ, nói bằng lòng cũng không được, nói không bằng lòng cũng không thích hợp, đành lắc đầu cười khổ.

Trì Vãn Ngưng càng không khách khí nói: “Ngươi để ý tới mỹ nữ ở phía bắc này chứ gì, nếu ta không trông coi ngươi, e là nữ nhân trong thiên hạ đều bị ngươi dụ lên giường.”

Ninh Dạ lộ vẻ tức giận: “Ngươi thì biết gì? Năm xưa Tần Thì Nguyệt nhận được La Hầu còn có công lao của ta. Xem như Tần Thì Nguyệt nợ ta một ân tình nên ta mới tìm cô ấy để bàn bạc, ta đang làm chuyện công, ngươi không biết thì đừng nói linh tinh.”

Văn Nhược ngạc nhiên: “Hóa ra Ninh sứ biết chuyện về La Hầu?”

Ninh Dạ hừ một tiếng: “Sao nào? Ngươi không biết là ta biết à? Chắc trong Trấn Bắc phủ này, chuyện ta giúp Tần Thì Nguyệt không phải bí mật gì chứ?”

Văn Nhược cười khổ lắc đầu: “Tần Thì Nguyệt chưa từng nói tới chuyện này.”

Đương nhiên cô không nói, đây vốn là chuyện Ninh Dạ và Tần Thì Nguyệt đã giao hẹn. Lúc đó tuy Ninh Dạ đã gặp La Hầu nhưng danh tiếng của La Hầu còn chưa nổi, cho nên dẫu là người của Cực Chiến đạo cũng không nghĩ Ninh Dạ biết yêu thú đó là gì.

Nhưng bây giờ Ninh Dạ phải tự vạch trần.

Ninh Dạ cười nói: “Nếu không có ta chưa chắc lúc đó các ngươi đã lấy được La Hầu dễ dàng như vậy. Nghe nói năm năm trước Trấn Bắc Vương thắng được Trấn Nam Vương, trong đó cũng có công của La Hầu? Không biết bây giờ La Hầu thế nào rồi?”

Nghe y hỏi như vậy, Văn Nhược thở dài lắc đầu.

Ninh Dạ ngẩn ra: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Văn Nhược chỉ lắc đầu: “Không thể nói, không thể nói.”

Ninh Dạ vuốt cằm tự nhủ: “Trấn Bắc Vương nghe tên Tần Thì Nguyệt thì đột nhiên nổi nóng, chuyện La Hầu lại không thể nói, mà Trấn Bắc Vương đánh bại Trấn Nam Vương rồi không còn động tĩnh... chẳng lẽ là...”

Trong mắt y toát lên vẻ kinh ngạc.

Văn Nhược bị dọa cho nhảy dựng lên, thế mà ngươi cũng đoán được?

Ninh Dạ vỗ tay cầm, lắc đầu nói: “Xem ra Tần Thì Nguyệt dẫn La Hầu bỏ chạy rồi, thật đáng tiếc, chẳng trách ta không cảm giác được La Hầu trong quý phủ.”

Xoạt!

Thân hình khôi ngô như ngọn núi của Từ Liệt đột nhiên xuất hiện.

Hắn nhìn xuống Ninh Dạ: “Cảm thụ La Hầu? Ngươi có thể cảm nhận sự tồn tại của La Hầu?”

Ninh Dạ đứng dậy: “Bái kiến Trấn Bắc Vương.”

Từ Liệt đã nói: “Nói, làm sao ngươi cảm nhận được vị trí của La Hầu?”

Ninh Dạ hơi ngại ngùng: “Lúc trước khi giao dịch với Tần Thì Nguyệt, ta phát hiện yêu hầu bên cạnh Tần Thì Nguyệt có vẻ khác thường nên rút một ống máu của nó. À, chắc Chiến Thiên Quân cũng biết việc này.”

“Hừ!” Thật ra không cần Chiến Thiên Quân, Từ Liệt cũng biết. Chính vì tên này nên hai tháng đầu sau khi La Hầu trở về, Từ Liệt tạm thời không thể sử dụng La Hầu, chẳng khác nào làm hắn thiếu mất một cơ hội tăng cường.

Nếu không phải bây giờ Ninh Dạ đang có thân phận đặc sứ, Từ Liệt sẽ vỗ một chưởng đánh tan đầu của y.

Từ Liệt đã nói: “Chắc chắn ngươi không còn giữ chỗ máu đó nữa.”

Ninh Dạ nói: “Đúng, đã sử dụng, phương pháp sử dụng của tại hạ khá đặc biệt nhưng chính vì vậy nên tại hạ có thể nhận biết phương vị của La Hầu.”

Nói xong y nhìn Từ Liệt cười nói: “Nếu Ninh Dạ đoán không sai, chắc La Hầu đang không ở trong vương phủ. Có cần Ninh Dạ giúp vương thượng tìm kiếm không?”

Từ Liệt lại lắc đầu: “Không cần.”

Nực cười, không phải hắn không biết La Hầu ở đâu, cho dù ngươi thăm dò được phương vị cụ thể thì cũng có tác dụng quái gì?

Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ nghi hoặc: “Trấn Bắc Vương không định tìm lại La Hầu, chẳng lẽ là...”

Trong lòng Từ Liệt giật thót, hỏng rồi.

Quả nhiên Ninh Dạ đã ra vẻ hiểu ra: “Chỉ sợ không phải vương thượng không muốn tìm về mà là ngài biết nó ở đâu, trong thiên hạ này, nếu nói có một nơi mà cả vương thượng cũng không thể tới lấy...”

“Im miệng!” Từ Liệt quát lớn.

Ninh Dạ mỉm cười: “ ta hiểu tâm trạng của vương thượng. Vốn tưởng rằng có thể giúp vương thượng làm chút gì, bây giờ xem ra vương thượng không cần, thế thì thôi vậy. Chuyện hôm nay chỉ tới đây thôi, ta xin cáo lui.”

Nói xong đã đứng dậy cùng Trì Vãn Ngưng, lùi ra phía ngoài.

“Đợi đã!” Từ Liệt lại quát

Ninh Dạ đứng lại.

Từ Liệt suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: “Ngươi nói ngươi có thể giúp ta? Dựa vào đâu?”

Ninh Dạ trả lời: “Chỉ bằng ta là Ninh Dạ.”