Môn nhân Thất Sát môn, xưa nay tôn sùng lấy công đấu công.
Khi Sát Ý đao của Chung Vạn Hào bộc phát, Ninh Dạ cũng đã hành động.
Lưu Quang Huyễn Thải đao múa lên, như hóa thành ánh sáng lưu ly lóng lánh, tạo thành sát thế vô biên cuốn tới.
Ngưng Quang Thành Nhận!
Cũng là cơn mưa đao vô biên tuôn ra, va chạm với thái dương sát ý của Chung Vạn Hào, lại phóng thích một quầng sáng rực rỡ, chỉ phút chốc thôi đao khí tỏa ra bốn phía, hoành hành khắp nơi, cây cỏ trong viện lập tức điêu linh, hóa thành cành gãy lá úa, không thứ gì còn nguyên.
Nhưng khi đao phong lan tới bức tường lại có cấm chế bảo vệ xuất hiện, ngăn cản tất cả ánh đao, khiến cho tất cả đều bị ngăn cản, thương tổn cũng bị giới hạn trong khoảng sân.
Chiêu đao này va chạm với nhau khiến tiếng khí lưu cắt chém vang lên xoẹt xoẹt trong không khí, hai người lập tức tách rời.
Đương nhiên trên người Ninh Dạ xuất hiện vô số vết đao, nhưng trên người Chung Vạn Hào cũng xuất hiện từng vết đao sắc bén.
Hai người cùng cúi đầu quan sát bản thân rồi lại quan sát đối phương như đang đếm xem ai trúng nhiều đao hơn.
Chung Vạn Hào giật mình nói: “Đây là Ngưng Quang Thành Nhận của ngươi? Quả nhiên không tệ. Nhưng Sát Ý đao của ngươi chưa viên mãn, cuối cùng vẫn không bằng ta.”
Câu này thật sự không sai.
Mỗi loại đao đạo của Thất Sát đao đều tồn tại đơn độc nhưng cũng hỗ trợ lẫn nhau.
Sát Tâm đao tôi luyện ý chí, vạn vật không gì không dám chém, Sát Thân đao tôi luyện thân thể, giúp thân thể cứng cỏi, Sát Khí đao thao túng linh khí, vạn vật đều là đao, Sát Thế đao dùng thế làm đao, thế tức là khí thế nhưng vừa có căn cơ của khí lại vừa có diệu dụng của ý, thực ra đã bao gồm một phần năng lực ngưng luyện nguyên thần.
Đến Sát Ý đao là đao của thần thức, đạt tới một giai đoạn mới.
Còn tất cả những thứ này chỉ là nền tảng, mỗi môn nhân Thất Sát môn hợp lệ đều phải bước ra con đường đao đạo của bản thân.
Thời khắc này Chung Vạn Hào đã nói: “Nếu thế, ngươi tiếp thêm một chiêu Thiên Hoa trảm của ta xem!”
Nói xong lại ra tay, lần này rốt cuộc đao trong tay hắn cũng động.
Đó là một thanh đao kỳ quái vừa mỏng vừa dài, đao chỉ rộng ba phân, mũi đao tạo thành một đường cong khá giống với đao của võ sĩ, nhưng phần tay cầm được bọc bằng vải thô. Hiển nhiên vải thô kia cũng không phải vật phàm, trông rất giống da của một loại thú quý hiếm nào đó, còn bọc cả phần tay lại.
Khi Chung Vạn Hào vung đao, bản thân hắn và đao cũng mượn phần da này, nhưng hòa làm một thể cùng đao, nhân đao hợp nhất, đao này chém xuống như chính hắn hóa thân thành đao chém xuống, mang theo khí thế bá đạo vô địch.
“Đúng là không tệ!” Ánh mắt Ninh Dạ cũng lóe lên hào quang hưng phấn: “Đây là đao chiêu do sư huynh sáng tạo ra ư? Đã mở mang tầm mắt rồi.”
Chung Vạn Hào cười lên quái dị: “Dưới sát ý của ta mà vẫn nói chuyện được, coi như ngươi có chút bản lĩnh, nhưng đao mà ngươi đang dùng lại quá kém!”
Nếu nói tới chất lượng thì Lưu Quang Huyễn Thải đao của Ninh Dạ là pháp bảo nhị phẩm, không phải kém.
Nhưng Lưu Quang Huyễn Thải đao mạnh ở ảo thuật, yếu ở sát, trong mắt của Thất Sát môn là không thích hợp.
Ninh Dạ chú trọng vào ảo thuật, vì vậy ngoài sáng là y tạo ra Ngưng Quang Thành Nhận, Lưu Quang Huyễn Thải đao được thi triển kết hợp với ảo cảnh, uy lực vô tận. Nhưng nếu sử dụng đơn lẻ thì kém xa những thủ đoạn của môn nhân Thất Sát môn khác, chẳng trách Chung Vạn Hào không để mắt đến.
Vì vậy Ninh Dạ không cãi lại nói: “Đúng là không bằng sư huynh.”
“Chém!” Thiên Hoa trảm của Chung Vạn Hào đã chém xuống.
Khi một đao này chém xuống, cảm giác đã khác với lúc trước.
Đao thế càng ngưng tụ hơn trước, nhưng cũng càng tập trung, có cảm giác không đâu không có, không thể tránh né, cũng có áp lực như đối mặt với một ngọn núi lớn, như lúc nào cũng có tiếng nhắc nhở Ninh Dạ là không thể đỡ được đao này.
Nhưng Ninh Dạ lại biết nhất định phải đỡ lấy.
Đao của Thất Sát chú trọng vào uy thế, nếu khí thế suy yếu thì đối thủ sẽ có cơ hội ra tay cuồn cuộn không ngừng.
Vì vậy y lại xuất đao, vẫn là Ngưng Quang Thành Nhận nhưng lần này ngàn vạn đao quang ngưng tụ thành một, kéo dài trên Lưu Quang Huyễn Thải đao, hình thành một đao mang thô to, va chạm với Thiên Hoa trảm của Chung Vạn Hào. Nương theo khoảnh khắc va chạm mãi liệt đó, chỉ thấy đao quang ngưng tụ trên Lưu Quang Huyễn Thải đao từ từ nứt vỡ, cuối cùng hóa thành ngàn vạn điểm sáng tan tác.
“Hống!” Đao quang của Chung Vạn Hào đã chém lên người Ninh Dạ, lưu lại một vết thương lớn trên người y, gần như chém đôi thân thể.
Ninh Dạ bay ra theo tiếng quát, nhưng ngay khi bay lên thì cơn mưa ánh sáng rải rác kia cũng xoạt một tiếng cuốn về, rơi vào người Chung Vạn Hào, lập tức đánh hắn thành cái sàng.
“Á a a!” Chung Vạn Hào gào thét đau đớn ngã bay ra.
Hai người cùng rơi xuống đất, Chung Vạn Hào bị đánh thành cái sàng nhưng thân thể Ninh Dạ cũng bị bổ ra.
Cũng may hai người đều có tu vi Vạn Pháp, chỉ cần nguyên thần bất diệt, thương tổn trên cơ thể có thể chữa trị được.
Nhưng cho dù thế, vết thương thân thể nghiêm trọng như vậy, đổi lại là người bình thường đã chẳng thể bò dậy nổi.
Ninh Dạ và Chung Vạn Hào lại như không việc gì, cùng nhảy lên, lại vung đao.
Môn nhân Thất Sát môn chú trọng nhất là khí thế, chỉ cần còn vung được đao thì không thể ngừng chiến đấu.
Lúc này hai người giao chiến điên cuồng, dốc toàn lực đoạt thế công, dùng công đối công, đấu xem đao của ai ác hơn, thân thể của ai kiên cường hơn, nhìn khí thế khi xuất thủ hoàn toàn không lưu thủ, chính là chém giết sinh tử, đâu có giống ‘chỉ đánh ngươi một trận’?
Ngay cả những hạ nhân đang đứng ngoài quan sát cũng giật mình.
Bọn họ giật mình không phải vì hai người liều mạng, mà vì không ngờ Ninh Dạ có thể đánh ngang tay với Chung Vạn Hào.
Phải biết Thiên Hoa trảm của Chung Vạn Hào đã làm được tới mức ngũ sát hợp nhất, Sát Ý đao, Sát Thế đao, Sát Khí đao ngưng tụ, Sát Tâm Sát Ý đã đăng phong tạo cực, bất luận cỏ cây đất đá, thậm chí linh khí đều có thể thành đao, lại ngưng luyện tới hùng hồn, một đao chém xuống có thể phá tan cả lồng phòng ngự quanh cơ thể.
Nhưng Ngưng Quang Thành Nhận của Ninh Dạ lại là không đâu không tới, nếu xét theo linh lực thì Ngưng Quang Thành Nhận không bằng Thiên Hoa trảm, nhưng y có huyết mạch La Hầu, có thể xuyên qua phòng ngự, đao quang như mưa, nơi đao chém xuống linh lực xuyên qua da thịt, nhắm thẳng vào nội tạng.
Cho nên kết quả là chỉ đánh trong chốc lát nhưng hai người đã thương tích đầy mình.
Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, e là khó mà giữ nổi thân thể.
Tuy cảnh giới Vạn Pháp có thể bỏ qua thân thể nhưng dù sao cũng chưa tới mức siêu thoát, đã là tu hành thì cơ thể còn là căn cơ bảo vệ nguyên thần, nếu mất đi thì nguyên thần cũng tổn thất rất lớn.
Vậy mà hai người này vẫn như không biết sống chết là chi, vẫn tấn công điên cuồng như có thù không đội trời chung, đối phương không ngã thì tuyệt đối không dừng tay.
Thấy hai người đánh tới phát điên, sắp đến mức đồng quy vu tận, đột nhiên xung quanh tĩnh lặng.
Một luồng uy áp khổng lồ ép xuống, hai người khó lòng cất bước, không thể hành động.
“Đủ rồi.” Giọng nói của Từ Liệt đã chậm rãi vang lên: “Đánh không tệ, quả nhiên môn hạ của Thất Sát môn đều có huyết tính. Đặc biệt là Ninh Dạ, ta vốn tưởng rằng ngươi quen dùng đầu óc, quên cách liều mạng chiến đấu, không ngờ ngươi cũng là người biết liều mình. Ta thích người có huyết tính, nhưng cho dù có huyết tính cũng không thể lãng phí tính mạng được. Trận chiến hôm nay chấm dứt ở đây thôi.”
Nói đoạn, một luồng sức mạnh vô hình lan tới, tách hai người ra.
Chung Vạn Hào nhìn bản thân, lại nhìn Ninh Dạ, đột nhiển mỉm cười: “Không tệ, rốt cuộc Trương Liệt Cuồng cũng không bôi nhọ đạo đao của Thất Sát đao ta, ta chấp nhận tên sư đệ nhà ngươi.”
Ninh Dạ nhếch mép khinh thường: “Nhưng chưa chắc ta đã muốn nhận sư huynh như ngươi.”