Ninh Dạ không có ác cảm với Chung Vạn Hào, nhưng cũng không định thành lập tình đồng môn gì đó.
Nhưng mượn trận chiến lần này, Ninh Dạ cũng lý giải đại khái tình hình thực lực của bản thân.
Y biết chắc chắn Chung Vạn Hào còn thủ đoạn chưa dùng tới, nhưng vẫn kém xa thủ đoạn mà mình ẩn giấu.
Y còn không dùng tới quang độn.
Nếu thật sự giao chiến, Ninh Dạ có thể chơi chết đối thủ bất cứ lúc nào.
Nhưng quyết đấu với Chung Vạn Hào cũng có một chỗ tốt, đó là giúp y lĩnh ngộ Sát Ý đao sâu hơn.
Thủ đoạn chiến đấu của Ninh Dạ hiện giờ, ngoài Thất Sát đao ra còn có Yên Vũ Trọng Lâu và quang độn, trong đó Yên Vũ Trọng Lâu chủ yếu là mê hoặc, quang độn chủ yếu là né tránh. Còn Cửu Thiên Thần Thuật tuy rất cường đại nhưng đa phần là phụ trợ, Chỉ Thiên thuật là thần thuật duy nhất chủ chiến thì lại là bản thiếu, còn chưa thể mang tính quyết định.
Vì vậy hiện giờ sở trường của y là ngụy trang, thoát thân nhưng phương diện tấn công và tự bảo vệ vẫn hơi yếu.
Trận chiến với Chung Vạn Hào khiến y lại lĩnh ngộ được nhiều thứ.
Chung Vạn Hào không ngờ Ninh Dạ đã âm thầm sử dụng Côn Lôn kính ghi chép lại Thiên Hoa trảm của hắn, định sau khi về sẽ chậm rãi phân tích, tăng cường bản thân.
Nếu Chung Vạn Hào đã vô dụng, Ninh Dạ cũng chẳng buồn nói năng khách khí với hắn - y tới đây không phải để kết bạn.
Lúc này nghe Ninh Dạ nói vậy, sắc mặt Chung Vạn Hào trầm xuống, hung hăng trừng mắt với y một hồi nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, quay đầu bỏ đi.
Từ Liệt cười nói: “Ngươi cần gì kết thù vô vị như vậy?”
Ninh Dạ nhướn mày: “Tự dưng hắn chui ra đòi đánh ta một trận, khiến ta bị thương khắp người, thế còn chưa phải kết thù à?”
“Trong Liệt châu thì đúng là không tính. Ngược lại nói năng vô lễ mới là khiêu khích.”
Người Liệt châu vốn có tính cách mạnh mẽ, đánh một trận trước khi kết bạn cũng là chuyện thường, vì vậy theo Từ Liệt cách làm của Chung Vạn Hào hoàn toàn không thành vấn đề.
Có thể đánh nhưng không thể nói lung tung.
Ngươi nói năng vô lễ, miệt thị ta là đại bất kính, là kết thù.
Ninh Dạ biết tật xấu này của người Liệt châu nhưng không thể quen thuộc - y thà để người khác chiếm lợi ngoài miệng lưỡi cũng không muốn chịu thiệt về thực chất, khổ nỗi tam quan của nơi này chẳng những khác với thế giới trước đây của mình mà còn không giống với những châu còn lại.
Cũng may Từ Liệt không để ý: “Không sao, đằng nào thì sau khi làm việc giúp ta xong ngươi cũng trở về Mặc châu, không gặp gỡ hắn nữa rồi. À đúng rồi, Quân Bất Lạc đã đến, hắn không dám vào vương phủ của ta, chỉ nói muốn gặp ngươi.”
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trên một đỉnh núi cách Trấn Bắc vương phủ hơn trăm dặm, Quân Bất Lạc đang đứng chắp tay.
Thấy Ninh Dạ từ xa bay tới, Quân Bất Lạc kinh ngạc: “Ngươi bị thương à? Vừa giao thủ với ai?”
Ninh Dạ hạ xuống: “Chung Vạn Hào của Thất Sát môn, nhàn rỗi không có việc gì thì tới tìm ta giao thủ, lưỡng bại câu thương.”
Quân Bất Lạc lắc đầu: “Chỉ một tên Chung Vạn Hào cũng có thể lưỡng bại câu thương với ngươi?”
Ngươi để mắt tới ta nhỉ.
Ninh Dạ trả lời: “Ta chỉ dùng Thất Sát đao.”
“Vậy thì chẳng trách.” Quân Bất Lạc cười nói.
Thật ra hắn cũng không biết Ninh Dạ ẩn giấu bao nhiêu thủ đoạn, chỉ biết Ninh Dạ còn một môn Yên Vũ Trọng Lâu, ngoài ra chắc còn có thủ đoạn hệ quang, những cái khác thì không rõ. Nhưng theo hắn thấy như vậy đã rất lợi hại.
Tiên pháp thần thông, không quý ở nhiều mà quý ở tinh.
Một môn tiên pháp tốt đủ để hoành hành thiên hạ.
Còn như Vạn Pháp Lão Tổ tinh thông cả ngàn vạn tiên pháp, ngược lại hắn chẳng thèm để mắt tới, đời này hắn đã đi tới cực hạn rồi.
Đương nhiên, thực ra loại người thiên về độn thuật như Quân Bất Lạc cũng khó mà tiến bộ, Quân Bất Lạc tự động bỏ qua.
Lúc này Ninh Dạ đã nói: “Đông sứ không định gặp Từ Liệt một chút à?”
Quân Bất Lạc lắc đầu: “Ha ha, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, thôi bỏ qua.”
Từ Liệt là đại năng cảnh giới Niết Bàn, Tuyệt Diệt thần quyền còn có uy lực vô song, lại có máu của La Hầu tăng cường, nếu hắn xuất thủ toàn lực, theo lý mà nói thì chỉ một quyền là giết chết được mình. Độn thuật của Quân Bất Lạc có tinh diệu đến đâu đi nữa cũng muốn tránh người có thể một đòn giết chết mình càng xa càng tốt.
Ninh Dạ đang muốn nghe câu này của hắn: “Nếu thế thì để ta truyền lời, nhưng vẫn cần Đông sứ qua chỗ Liệt Không Thiên Yêu một chuyến.”
“Ta đã đưa tin cho hắn, chắc sẽ liên hệ nhanh thôi. Nhưng Ninh Dạ, chuyện này rất lớn, ngươi có chắc La Hầu không ở Trung Ương chiến vương phủ không?”
Cực Chiến đạo có Thập Nhất Chiến Tướng, Thập Bát Tu La, trong đó Thập Nhất Chiến Tướng là cảnh giới Vô Cấu, Thập Bát Tu La ứng với Tứ Cửu Nhân Ma.
Những vương phủ khác chỉ có hai vị chiến tướng, chỉ có dưới trướng Việt Trọng Sơn là tam đại chiến tướng, lục đại tu la.
Chỉ riêng bất cứ ai trong số tam đại chiến tướng thì Quân Bất Lạc đều không đối phó được.
Nếu không phải Ninh Dạ thề sống thề chết là La Hầu không trong vương phủ, Quân Bất Lạc đã chẳng chịu đi.
Quả nhiên Ninh Dạ đã trả lời: “Đông sứ có thể yên tâm, Tần Thì Nguyệt đã đảm bảo với ta, La Hầu đang ở Thúy Ngọc sơn.”
“Có biết ai đang phụ trách không?”
“Hoa Giải Ngữ.”
“Hoa Ngữ Tu La?” Quân Bất Lạc ngạc nhiên rồi lập tức cười phá lên: “Hóa ra là nữ nhân này, thế thì dễ rồi. Nhưng Thúy Ngọc sơn cách Trung Ương vương phủ chưa tới trăm dặm, với tốc độ của Việt Trọng Sơn tuy không đến mức chớp mắt là đến nhưng tính ra cũng không cần bao nhiêu thời gian.”
“Vậy mới nói phải tốc chiến tốc thắng, quan trọng hơn hết là khi động thủ phải ngăn chặn tin tức. Phương diện này phải nhờ vào Trấn Bắc Vương.”
“Ồ, kế hoạch cụ thể thế nào?”
Ninh Dạ chậm rãi thuật lại kế hoạch, Quân Bất Lạc nghe vậy ánh mắt lấp lóe ánh sáng: “Tốt lắm, nếu xong việc, coi như hắn công đầu!”
Nghĩ tới huyết mạch La Hầu có thể rơi xuống tay mình, Quân Bất Lạc cũng hưng phấn không thôi.
Từ Liệt tìm đến Quân Bất Lạc là nhờ hắn giết La Hầu, nhưng làm sao Quân Bất Lạc lại làm vậy được.
Hắn muốn mang La Hầu đi.
Chính vì vậy hắn mới chịu mời Liệt Không Thiên Yêu hỗ trợ, có hắn ở đây thì làm một La Hầu giả lừa Từ Liệt cũng không phải chuyện khó - người của Cực Chiến đạo mạnh thì rất mạnh, nhưng năng lực trong những phương diện khác hết sức bình thường.
——————————
So với quá khứ, kế hoạch lấy trộm La Hầu lần này không quá phức tạp.
Vì vậy Ninh Dạ và Quân Bất Lạc xác định kế hoạch xong là tự rời khỏi.
Trận chiến với Chung Vạn Hào đã giúp y lĩnh ngộ được nhiều, bây giờ trong lòng đã có linh cảm.
Lúc này, sau khi đi khỏi, Ninh Dạ không tới Trấn Bắc vương phủ mà tìm một chỗ không người tiếp tục suy tính về Thiên Thần đan, còn đồng thời thi triển cả Côn Lôn kính, Tuyền Cơ xích, Triệu Hàn Thi.
Càn Tự Bí nghiên cứu đại đạo, Vấn Thiên thuật tính toán thiên cơ, Vấn Thiên thuật sáng tạo vạn vật.
Vận dụng cả ba cùng lúc, Ninh Dạ chỉ cảm thấy vô số huyền bí trong thiên địa đang bộc lộ với bản thân.
Y tiện tay ném ra một viên Thiên Thần đan, đan dược kia xoay tròn giữa không trung, tỏa ánh hào quang, nhưng dưới ánh sáng soi rọi của tam bảo, nó lọt vào mắt Ninh Dạ, mọi thần bí được giãi bày tỉ mỉ, như tranh như sách, không còn gì bí mật.
“Hóa ra là thế... quả thế...” Ninh Dạ nhìn Thiên Thần đan lẩm bẩm: “Dược tính của Thiên Thần đan quá bá đạo, vừa tăng cường vừa tạo thành tổn thương nhất định với người tu tiên, tu giả dùng linh tính đối kháng, chẳng trách càng sử dụng thì hiệu quả càng kém. Ta nói mà, sao mới ăn một viên đã có kháng tính, hóa ra là vì thể chất của bản thân tu giả. Nguyên thần ẩn chứa tinh hoa, phản kháng tự sinh ra. Muốn giải quyết vấn đề này thì phải chuyển bá đạo thành nhu hòa... Cũng may Vô Thiên thuật làm được điều này.”
Tiện tay búng một điểm sáng ra, rơi vào Thiên Thần đan, Thiên Thần đan cứ thế tiêu tan, hóa thành một chùm dược khí nồng đậm, tiến vào thân thể Ninh Dạ.
Dược lực dâng trào tiến vào cơ thể của Ninh Dạ, nhanh chóng cải thiện căn cốt và tư chất của y, khiến thân thể Ninh Dạ nhanh chóng mạnh mẽ lên với tốc độ mắt thường thấy được.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Ninh Dạ đã hấp thu xong viên Thiên Thần đan này.
Người bình thường mà sử dụng Thiên Thần đan xong thì phải đợi ít nhất ba tháng mới có thể sử dụng lại, Ninh Dạ lại dùng liền một ngày hai viên.
Vẫn không hài lòng, chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân sôi trào, gào khóc đòi ăn nên lập tức ném thêm một viên ra...