TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 334: Thúy Ngọc u cảnh

Trước bức tường Chiến đạo, Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng tập trung quan sát.

Cảnh sắc bên cạnh huyễn hóa, như đang trong chiến trường, đâu đâu cũng có chiến ý tung hoành, còn có ảo ảnh tung hoành, lại có tiên pháp thần thông lấp lóe khắp nơi.

Trì Vãn Ngưng ngây ngốc nhìn bức tường chữ ‘Chiến’, nói nhỏ: “Chắc chắn người viết chữ chiến này là cường giả tuyệt đỉnh, trên con đường chiến đấu đã lĩnh ngộ tới xuất thần nhập hóa...”

Ninh Dạ cười nói: “Ta lại hiếu kỳ là rõ ràng Chiến Đạo thư này rất hoàn chỉnh, sao lại nói là bốn phần? Chẳng lẽ vị đại năng lúc trước viết bốn tấm thiếp chữ "chiến?”

Trì Vãn Ngưng trợn mắt với y: “Giờ phút nào rồi mà chàng lại nghĩ chuyện vớ vẩn như vậy, nên tập trung cảm thụ đi, hiếm khi vương thượng ban tặng cơ duyên tốt như vậy, cho phép ta và chàng cảm ngộ, không thể bỏ qua được.”

Ninh Dạ bèn nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Rồi cùng nghiên cứu với Trì Vãn Ngưng.

Nhìn bề ngoài thì hai người không nói gì thêm, tâm thần đều bị tấm thiếp chữ Chiến này thu hút, nhưng trong lòng lại là một cuộc trò chuyện khác.

Trì Vãn Ngưng nói: “Không dưng lại ân cần, không phải gian tà cũng là phường trộm cắp, Từ Liệt có vấn đề.”

“Ừ, ta cũng không hy vọng hắn sẽ phối hợp như vậy.”

“Vậy chàng cảm thấy vì sao hôm nay hắn lại rộng lượng như vậy?”

“Có chút ý tưởng nhưng chưa thể xác nhận. Đừng vội, đợi ta suy tính một chút.”

Ninh Dạ đã ngầm vận Vấn Thiên thuật, suy tính tỉ mỉ.

Do đang trong Trấn Bắc vương phủ, Ninh Dạ không dám thả Nguyệt Ảnh Hàn Sa, không thể nhận được nhiều tin tức. Còn muốn dùng Vấn Thiên thuật suy tính Từ Liệt lại càng không thể.

Cũng may không tính được Từ Liệt nhưng có thể tính được Văn Nhược - bây giờ thực lực Văn Nhược còn không bằng Ninh Dạ, tính toán rất dễ dàng.

Lúc này, dưới suy tính của y, trong Côn Lôn kính lấp lánh ánh sáng, từng tin tức lọt vào mắt, khiến Ninh Dạ cũng ngây dại.

Hóa ra là thế?

“Sao vậy?” Trì Vãn Ngưng hỏi.

Ninh Dạ bèn thuật lại những gì mình biết.

Nghe Ninh Dạ trả lời, đôi mắt Trì Vãn Ngưng cũng lấp loáng ánh sáng: “Hóa ra là thế à? Tên Từ Liệt này cũng không phải loại không có não như trong lời đồn à?”

“Ta lại cảm thấy chẳng qua chỉ có vậy thôi.” Ninh Dạ khinh thường.

Ninh Dạ đã đoán được hành động của Từ Liệt từ trước, cho dù không có Vấn Thiên thuật cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch của y, vì vậy không cần ứng biến.

Ngược lại Chiến Đạo thư này thật sự trở thành đĩa bánh từ trên trời rơi xuống.

“Nếu đây là kế hoạch của hắn, như vậy tác dụng thật sự của Chiến Đạo thư này là...”

“Chắc là dùng chiến ý thúc đẩy tăng cường bản thân.” Ninh Dạ trả lời.

Trì Vãn Ngưng hừ một tiếng: “Chắc không chỉ có thế, Văn Nhược luôn miệng nói chỉ cần lĩnh ngộ một chút là có thể rời khỏi, rõ là nói bậy, thật ra vừa sợ chúng ta không học được, vừa sợ chúng ta học quá nhiều.”

Ninh Dạ cũng cười: “Đáng tiếc, hắn buộc phải thất vọng rồi.”

Đã vào kho báu, lẽ nào lại về tay không.

Sau đó hai người không hề do dự, dốc toàn lực nghiên cứu Chiến Đạo thư.

Đúng như Ninh Dạ đã nói, tác dụng lớn nhất của Chiến Đạo thư là giúp tu sĩ sau khi ngộ đạo dùng chiến ý thôi thúc bản thân, tăng cường tu vi và chiến lực trong thời gian ngắn, nhưng không chỉ có vậy.

Chiến Đạo thư là trọng bảo trong chiến đạo, những người khác nhau quan sát sẽ có cảm ngộ khác nhau.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã ba ngày.

Ba ngày nay hai người cảm ngộ Chiến Đạo thư ở đây, ngược lại Văn Nhược khổ sở đợi ngoài cửa ba ngày, trong lòng còn đang buồn bực.

Theo lý mà nói đạo lý chiến ý kích thích là đơn giản nhất, Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng đều là người có ngộ tính, đâu cần tới ba ngày.

Chẳng lẽ là...

Văn Nhược suy nghĩ rồi lại lắc đầu phủ định.

Phần bên ngoài của Chiến Đạo thư là dễ lĩnh ngộ nhất, nhưng nếu muốn có thêm thu hoạch trên cơ sở này thì không phải chuyện đơn giản.

Có lẽ hai người này không chịu nghe lời khuyên của bản thân, rõ ràng đã nhận được nhưng vẫn tham lam không nỡ bỏ.

Thôi vậy, cuối cùng bọn họ sẽ hiểu bản thân chỉ đang lãng phí thời gian.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã lại hai ngày.

Sau năm ngày ngộ đạo, rốt cuộc Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng cũng đi ra.

Thấy bọn họ đi ra, Văn Nhược thở phào một hơi: “Cuối cùng các ngươi cũng chịu ra rồi, nếu còn không ra chắc ta phải vào trong gọi các ngươi đấy! Có thành quả gì không?”

Ninh Dạ cười ha hả: “Cám ơn vương thượng và Văn tri sự đã rộng lượng. Ninh Dạ có thu hoạch lớn. Dùng chiến ý kích thích bản thân, tăng cường tu vi, nếu Chung Vạn Hào kia lại tới chắc chắn có thể đánh cho hắn ngã lăn ra đất.”

Trì Vãn Ngưng cũng cười lớn: “Phu quân ta được lợi không lớn bằng ta.”

Nói xong đã lấy Phong Vũ Tiêu Tương kiếm ra, tiện tay đâm một cái, chỉ thấy sương khói đầy trời, mưa gió phất phới, một quầng sáng lan tỏa ra ngoài, đóng băng tất cả cấm chế trong khu vực này, khiến chúng khó lòng phát huy hiệu quả.

Ánh mắt Văn Nhược lóe sáng: “Chúc mừng Trì cô nương, rốt cuộc Trì cô nương cũng có thể phát huy hoàn toàn năng lực của Phong Vũ Tiêu Tương kiếm rồi.”

Nhưng một khắc sau khí thế của Trì Vãn Ngưng lại giảm sút: “Đáng tiếc, tu vi của ta còn chưa đủ, chỉ có thể xuất một kiếm.”

“Đã đủ lắm rồi.” Văn Nhược cười nói.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Nửa tháng sau.

Thúy Ngọc sơn.

Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu đang đứng trên bầu trời cách Thúy Ngọc sơn không xa.

Liệt Không Thiên Yêu ngửi vào không khí vài cái, cười khà khà nói: “Ta ngửi thấy rồi, qủa nhiên trong núi này có mùi của một loại yêu thú rất cường đại. Tốt lắm, tốt lắm! Nói trước rồi đấy, lần này ta giúp ngươi rồi, ngươi không thể cản trở chuyện Đông Phong quan nữa, mặt khác hai bên chia đôi La Hầu.”

Quân Bất Lạc cười nói: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi, ta đã hứa với ngươi rồi thì tuyệt đối không nuốt lời.”

“Nếu thế còn chờ gì nữa.” Hai người nhìn nhau mỉm cười, cùng lao xuống núi.

Tuy Thúy Ngọc sơn là trọng địa nhưng với thực lực của hai người này, muốn đi vào cũng cực kỳ dễ dàng.

Theo thân pháp lấp lóe, Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu đã đi vào trong Thúy Ngọc sơn.

Đây là một hành lang tối đen, đi dọc theo đường hầm, không thấy có thứ gì.

Nhưng Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu là ai, chỉ dùng thần thức cảm nhận một chút thôi đã biết bên trong còn có cửa.

Liệt Không Thiên Yêu chỉ đằng trước: “Đằng kia có giấu gì đó, còn bố trí cấm chế ẩn giấu, hình như còn có thứ gì kỳ lạ.”

“Để ta.” Quân Bất Lạc chỉ tay vào hư không, hạ xuống trước một vách núi, chỉ thấy vách núi chập chờn như sóng nước, dần dần xuất hiện một lối vào.

Liệt Không Thiên Yêu cười ha hả nói: “Ở đâu còn ẩn giấu một động thiên, ha ha, xem ra lần này không chỉ nhận được La Hầu mà còn lấy được một phần bảo vật của Việt Trọng Sơn nữa.”

Nghĩ tới chuyện nếu lần này thuận lợi có thể lấy được hai con thần thú và bảo vật của Việt Trọng Sơn, Liệt Không Thiên Yêu cũng thấy nóng lòng.

Nhiệt huyết dâng lên, đã bước tới lối vào.

Sau khi bước vào, quả nhiên trước mắt hóa thành trống trải, bốn phía đều là sa mạc mênh mông, dõi mắt khắp nơi không thấy một bóng người, càng không có bóng dáng thần thú La Hầu.

“Ồ?” Hai người kinh ngạc.

Vì sao động thiên này lại quái dị như vậy? Sao lại trống rỗng hoang vu như vậy?

Còn đang kinh ngạc, lại thấy một nữ tử bước đi chân không trong cát vàng của sa mạc, đôi chân để trần, gương mặt xinh đẹp nhưng xăm đầu hoa văn huyền diệu, trông chẳng khác nào dã nhân của những bộ lạc nguyên thủy.

“Hoa Giải Ngữ?” Quân Bất Lạc đã nhận ra thân phận người vừa tới.

Hoa Giải Ngữ che miệng cười nói: “Ồ, cơn gió nào thổi Đông Kỳ Sứ và Liệt Không Thiên Yêu đến đây vậy? Hai vị đại giá quang lâm, sao không bắt chuyện đã trực tiếp xông vào Thúy Ngọc u cảnh của ta, khiến thiếp kinh hãi vô cùng.”

Tuy ngoài miệng cô ta nói kinh hãi nhưng sắc mặt không chút sợ sệt.

Liệt Không Thiên Yêu đã nói: “Bà già thối tha kia, còn ra vẻ phong tao với lão phu làm gì? Nói đi, La Hầu ở đâu?”

“La Hầu?” Sắc mặt Hoa Giải Ngữ trầm xuống: “Hóa ra là nhắm vào La Hầu? Vậy đừng trách chúng ta không khách khí.”

Cô nàng không nói nhiều, vung tay, cát vàng cuốn lên đầy trời, cát bụi cuồn cuộn khắp nơi.

Liệt Không Thiên Yêu cười khinh thường: “Còn dám động thủ trước mặt chúng ta? Nực cười!”

Tiện tay vung lên, yêu phong quét qua, cát vàng đầy trời lập tức bị Liệt Không Thiên Yêu xua tan, nhanh chóng phá giải.

Chứng kiến cảnh tượng này, Hoa Giải Ngữ tức giận tới mức giậm chân: “Các ngươi có hai Vô Cấu bắt nạt một Vạn Pháp như ta có gì tài ba. Nhưng cho dù thực lực của bà đây không đủ cũng phải đánh với các ngươi một trận. Ngàn lớp cát, vạn lớp núi, lên!”

Cát vàng lại cuốn lên hóa thành một ngọn núi khổng lồ, không ngờ lại tạo ra một người cát cao lớn, vung nắm đấm về phía hai người.

Liệt Không Thiên Yêu khinh thường: “Lớn mà vô dụng.”

Búng tay một cái, một luồng huyền quang đánh vào người cát khổng lồ kia, người cát lập tức tan vỡ.

Nhưng ngay lúc người cát tan vỡ, một luồng gió quét qua, nhắm vào Liệt Không Thiên Yêu và Quân Bất Lạc.

Hai người không hề để ý, đồng thời ra tay đón đỡ, nhưng ngay khi ra tay lại cảm thấy quyền ý bùng lên, mang theo uy thế hùng hồn không gì sánh được, chẳng khác nào thiên thần xuất kích. Đối mặt với quyền ý kinh khủng này, Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu cùng có cảm giác như đối mặt với tử vong.

“Không tốt!” Quân Bất Lạc bất giác quát lớn, đã thi triển Vô Thiên thần độn.

“Phong!” Một tiếng quát trầm trầm vang lên, khí thế phong tỏa, Quân Bất Lạc phát hiện bản thân không thể thoát khỏi không gian này.

Trong tình huống cấp bách, Quân Bất Lạc quát lớn, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, đã tới một đầu khác của động thiên, quyền kình hùng hồn như phá hủy tất cả hạ xuống, đánh lên người Liệt Không Thiên Yêu, chỉ một quyền thôi đã khiến Liệt Không Thiên Yêu chia năm xẻ bảy, một luồng sáng nguyên thần xuất hiện, dư âm quét qua khiến Quân Bất Lạc cũng hừ một tiếng đau đớn.

“Việt Trọng Sơn!” Quân Bất Lạc kêu lên hoảng loạn.

Trong cát bụi mịt mờ, một ông lão cường tráng trông như nông dân bước ra khỏi cát bụi.