Lúc hừng đông, Ninh Dạ nhìn cái lọ trống không trong tay, không khỏi cười khổ.
Không ngờ mới có một đêm thôi mà y đã dùng hết cả mười hai viên Thiên Thần đan.
Nhờ đó thân thể của y càng lúc càng mạnh mẽ, tương đương với công sức luyện thể của Cực Chiến đạo trong sáu mươi năm, không lãng phí tới một năm.
Nhưng đây không phải thứ Ninh Dạ theo đuổi.
Cơ thể và nguyên thần có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau, nhưng thường có sở trường sở đoản khác biệt.
Ví dụ như Cực Chiến đạo, tuy cũng có nguyên thần cảnh giới Vạn Pháp nhưng nguyên thần là phụ, cơ thể là chính, lực lượng tiên pháp lớn hơn thần thông, đối với bọn họ thì thần thông chỉ là phụ trợ, cơ thể cường đại mới là căn bản.
Chính vì vậy con đường tu hành của bọn họ là rút lực lượng từ nguyên thần, phụng dưỡng cơ thể.
Các đại tiên phái khác cũng có khác biệt.
Như Hắc Bạch thần cung là hai mặt âm dương, xem trọng cả cơ thể và nguyên thần.
Thiên Cơ môn lại coi nguyên thần là chính, cơ thể là phụ, nguyên thần rút lực lượng của cơ thể để lớn mạnh. Đó là vì cơ thể không có năng lực cảm ứng đại đạo, muốn cảm nhận thiên tâm thì phải đi theo con đường nguyên thần.
Nhưng sau khi giao dịch với Hắc Viêm Ma Thần, Ninh Dạ đã biết tuy thân thể không thể cảm ứng đại đạo nhưng có thể kế thừa đại đạo.
Chính vì vậy vẫn cần cơ thể cường đại, nhưng cách dùng lại khác.
Ninh Dạ đã có ý tưởng về bí pháp kết hợp từ lâu, chẳng qua lúc đầu thực lực còn chưa đủ, khó có thành tựu, rốt cuộc lúc này cũng có cơ hội thử nghiệm.
Một khắc sau, y đã tế Thiên Cơ điện lên, Thiên Cơ thò đầu ra hỏi: “Ồ? Có phải lại có trò gì mới không?”
Ninh Dạ cười nói: “Ngươi xem cho kỹ nhé!”
Nói xong đã lấy Đoạn Long đài ra, mảnh vỡ Đoạn Long đài hóa thành điểm sáng tuôn xuống người Ninh Dạ, cuối cùng hóa thành từng mảng hoa văn như hình xăm khắc lên người Ninh Dạ rồi biến mất không còn tung tích.
“Đây là...” Thiên Cơ kinh ngạc.
“Từ nay trở đi Đoạn Long đài đã không thuộc về Thiên Cơ điện nữa.” Ninh Dạ trả lời: “Ta để nó trên người ta.”
Thiên Cơ há hốc miệng, trong lúc nhất thời không nói được thành lời.
Sau lần cất giữ năng lực của Vạn Tượng đồ trong Âm Dương pháp châu, bây giờ Ninh Dạ lại tách một món trọng bảo ra khỏi Thiên Cơ điện.
“Ngươi định dỡ Thiên Cơ điện ra đấy à?” Thiên Cơ cũng bó tay.
“Chắc chắn Thiên Cơ điện không thể trở lại trạng thái trước đây, lại có quá nhiều người biết chuyện ta nắm giữ Thiên Cơ điện. Hủy nó đi vừa có thể đề phòng ham muốn của Mộc Khôi tông, vừa có thể giúp nó đi lên con đường chưa từng có trong quá khứ. Ta sẽ không đi theo con đường thời thượng cổ, Ninh Dạ ta muốn mở ra con đường của chính mình!”
Ninh Dạ nói xong vung tay lên, một luồng đao quang phát ra.
Ánh đao như vô thanh vô tức nhưng ngọn núi phía xa lại lặng lẽ đứt lìa.
Thấy cảnh tượng này, Thiên Cơ cũng tặc lưỡi than thở: “Nếu bây giờ Chung Vạn Hào giao thủ với ngươi, chỉ dùng Thất Sát đao thôi ngươi cũng có thể đánh cho hắn không thành hình người.”
Sau khi hấp thu mười hai viên Thiên Thần đan, lại dùng cơ thể gánh vác Đoạn Long đài và Chỉ Thiên thuật, có thể nói bây giờ thực lực của Ninh Dạ đã tăng tiến một bước dài.
Nhưng Ninh Dạ vẫn chưa vừa ý: “Ta chưa bao giờ để ý tới hắn.”
Cho dù không được tăng cường như bây giờ, Ninh Dạ cũng chẳng để mắt tới Chung Vạn Hào.
Từ đầu đến cuối, mục tiêu của y vẫn luôn là đỉnh cao của Trường Thanh giới này.
Chỉ tiếc là cho dù y tăng cường đến đâu đi nữa thì thực lực hiện tại nhiều lắm cũng chỉ giao chiến được với Vạn Pháp đỉnh phong, vẫn không thể vượt cấp thắng Vô Cấu, còn cảnh giới Niết Bàn thì càng không cần nghĩ đến.
Chuyện này cũng khiến Ninh Dạ khó chịu, tuy có thực lực cường đại nhưng luôn đi loanh quanh bên cạnh đám đại lão, thực lực có mạnh mấy cũng không thể hiện ra được. Trong lòng đã thầm quyết định sau khi chuyện này qua đi phải ra ngoài tiêu sái một phen mới được.
Làm một cuộc vân du chân chính, trải nghiệm một hành trình đầy vui sướng.
Nghĩ vậy, Ninh Dạ trở lại Trấn Bắc vương phủ.
Vừa vào phủ đã thấy Văn Nhược đi từ phía đối diện tới.
Thấy Ninh Dạ, Văn Nhược vui mừng nói: “Tin tức tốt, Ninh huynh.”
“Ồ? Có tin gì tốt?” Ninh Dạ hỏi.
Văn Nhược ra vẻ thần bí áp sát vào Ninh Dạ: “Vương thượng quyết định cho ngươi mượn xem Chiến Đạo thư.”
“Cái gì?” Chiến Đạo thư? Ngươi có chắc không?”
“Chắc chắn!” Văn Nhược trả lời khẳng định.
——————————————
Cực Chiến đạo có hai đại thần vật pháp tắc đại đạo.
Một là Cực Đạo việt, một là Chiến Đạo thư.
Hai thần vật này mới là căn cơ vững chắc của Cực Chiến đạo.
Trong đó Cực Đạo việt là trọng bảo của Cực Đạo, tinh túy nằm trong chữ ‘cực’, tác dụng là có thể suy tính bất cứ tiên pháp thần thông đơn giản nào đến mức tận cùng, cho nên tên là Cực Đạo, về bản chất nó rất giống với con đường Cực Đạo mà Ninh Dạ đang đi, nhưng Ninh Dạ đi theo con đường Cực Đạo còn bản thân Cực Đạo việt đã là Cực Đạo. Chính vì vậy người nắm giữ Cực Đạo việt đều là Cực Đạo nhập cảnh, độ khó thấp đi nhiều, tương đương với Cấn Tự Bí hỗ trợ.
Nghe nói Cực Đạo việt là bí bảo của Cực Đạo cung năm xưa, nổi danh cũng là nhờ nó. Sau này Cực Đạo cung diệt vong, bảo vật này rơi vào tay Cực Chiến đạo, vì vậy có thể coi Cực Chiến đạo là chi nhánh của Cực Đạo cung.
Bản thể của Cực Đạo việt là một thanh rìu chiến, bên trên có khắc bí pháp Cực Đạo, bây giờ đang được quản lý trong Trung Ương vương phủ.
Dòng họ của Việt Trọng Sơn chính là do chữ ‘việt’ này mà ra, dựa vào Cực Đạo việt mà đứng sừng sững trên đỉnh quyền lực của Cực Chiến đạo.
Còn về Chiến Đạo thư được chia thành bốn phần, rơi vào tay của tứ vương còn lại.
Chiến Đạo thư là chí bảo trong chiến đạo, là pháp thư ẩn chứa pháp tắc đại đạo, địa vị cao hơn cả tam đại ma điển của Ma môn.
Nghe nói chỉ cần xem qua Chiến Đạo thư, bất luận tư chất ra sao cũng có thể tăng cường chiến lực, phương hướng và mức độ cụ thể thì tùy từng người.
Không ngờ Từ Liệt lại chịu cho Ninh Dạ mượn đọc Chiến Đạo thư, khiến cho Ninh Dạ giật nảy mình, sao tên này lại hào phóng như vậy?
Chỉ trong phút chốc mà đầu óc xuất hiện vô số suy nghĩ, Tiệt Thiên thuật cảm ứng tâm tư của Văn Nhược, ngoài miệng hỏi: “Chẳng hay Văn tri sự đã từng đọc sách này chưa?”
Văn Nhược lắc đầu liên tục: “Ta nào có tư cách này? Ninh huynh bày mưu tính kế cho vương thượng của chúng ta, vương thượng coi trọng ngươi nên ban thưởng cho ngươi, tiểu đệ cũng vô cùng hâm mộ, nói thật còn thấy hơi đố kỵ đấy.”
Hắn nói có vẻ rất thành tâm, nhìn thế nào cũng đầy thành ý, nhưng Tiệt Thiên thuật đáp lại là cười trên nỗi đau của kẻ khác, đâu có vẻ gì là hâm mộ hay đố kỵ?
Ninh Dạ đã thầm hiểu, mỉm cười: “Nếu thế nhờ ngài cảm tạ hảo ý của vượng thượng giúp ta, vương thượng rộng lượng, Ninh Dạ từ chối thì bất kính.”
“Không cần khách khí, lần này không chỉ có ngươi mà còn có Trì cô nương nữa?”
“Nàng ấy cũng có phần à?” Ninh Dạ giật mình.
Văn Nhược cười ha hả: “Phu thê các ngươi là một thể, sao có thể nhất bên trọng nhất bên khinh được.”
“...”
Tâm trạng trong lòng ngươi lại không phải như vậy.
Ngoài miệng Ninh Dạ vẫn nói: “Vậy xin cảm ơn tri sự.”
“Đừng khách khí, Trì cô nương đã ở trong, đang đợi ngươi đấy.”
Còn ở trong rồi à? Chẳng trách mình không cảm ứng được nàng, chắc tâm thần đã chìm đắm trong đó rồi.
Sau đó Văn Nhược dẫn Ninh Dạ đi vào.
Đi qua hành lang uốn khúc, vòng qua đường mòn, ven đường không biết đã mở bao nhiêu cơ quan cấm chế, đi qua bao nhiêu người bảo vệ, tới trước một mật thất tĩnh lặng.
Văn Nhược đứng ngoài cửa nói: “Trong phòng này là nơi đặt Chiến Đạo thư. Ta không có quyền đi vào, mời Ninh huynh cứ thoải mái.”
Ninh Dạ cảm ứng tâm tư, không có sát ý, biết không phải muốn giết chết mình ở đây, mấu chốt nhất là đến đây rồi, rốt cuộc y cũng có thể cảm nhận được một chút tồn tại của Trì Vãn Ngưng, xác nhận cô không gặp nguy hiểm, bèn nói: “Ta có thể đi vào bao lâu?”
“Chiến Đạo thư là pháp thư pháp tắc đại đạo, chú trọng hỏi chữ ngộ, mỗi người đều có thể lĩnh ngộ một lần, dùng xong là vô hiệu. Ninh huynh có thể tùy ý, chỉ cần cảm thấy mình lĩnh ngộ là có thể lui ra.”
Cũng giống với Vạn Cố liễu.
Ninh Dạ hiểu ý, không khách khí mà đẩy cửa đi vào.
Vào trong mật thất chỉ thấy trên bức tường đối diện có treo một chữ.
Một chữ ‘Chiến’ lớn chiếm trọn vách tường, chỉ có một chữ nhưng khí thế hùng vĩ, đưa mắt nhìn qua mà như đặt mình trong chiến trường, sát ý vô biên.
Lúc này Trì Vãn Ngưng đang đứng phía trước, nhìn chằm chằm vào chữ ‘Chiến’ kia, hiển nhiên đã dồn hết tâm thần vào đó.
Mãi tới khi Ninh Dạ đi tới cô mới khôi phục tinh thần, cười nói: “Chàng đến rồi.”
Ninh Dạ đi tới đứng sóng vai với Trì Vãn Ngưng: “Chẳng trách Chiến Đạo thư dễ lĩnh ngộ như vậy, hóa ra pháp tắc đại đạo hiển hóa tới mức độ này, nhưng đáng tiếc bị giới hạn trong chiến... ừm, nhưng đúng là chí bảo của chiến đạo.”
Bây giờ Ninh Dạ có thể xác định, ít nhất Từ Liệt không bố trí quỷ kế gì ở chỗ này.”