Cái gì?
Quân Bất Lạc kinh hãi nhìn lại, chỉ thấy Nguyên Mục Dã đang đi từ sau lưng tới.
Sao hắn lại ở đây?
Sao hắn biết vị trí xuất hiện của Vô Thiên thần độn?
Nhưng một khắc sau, Quân Bất Lạc đã hiểu.
Dung Thành!
Không ngờ hắn lại xuất hiện sau lưng Nguyên Mục Dã.
“Dung Thành, ngươi bán đứng ta?” Quân Bất Lạc kêu to.
Dung Thành có nửa khối Thiên Hành Nguyên, dùng nó suy tính, có khả năng rất lớn biết điểm đến của Quân Bất Lạc.
Dung Thành mỉm cười: “Sao sư phụ lại nói như vậy, đệ tử nào dám bán đứng ngài? Đệ tử đã nói rồi, sau khi đạt tới cảnh giới Vạn Pháp, đệ tử sẽ lấy Thiên Hành Nguyên ra. Xưa nay đệ tử vẫn giữ lời mà.”
Dung Thành nói xong lấy ra một thứ, đó là một vật thể kỳ lạ trông như thủy tinh, lấp lóe ánh sáng óng ánh.
Dung Thành nâng trong tay, như hòa làm một thể với hắn.
Thiên Hành Nguyên!
Chính là Thiên Hành Nguyên mà Quân Bất Lạc luôn muốn chiếm được.
Dung Thành nâng Thiên Hành Nguyên nói: “Sư phụ, Thiên Hành Nguyên đang ở đây. Hôm nay đệ tử đã thực hiện được lời hứa năm xưa. Sư tôn muốn thì cứ tới lấy là được.”
Nhưng nhìn Thiên Hành Nguyên, Quân Bất Lạc làm sao dám lấy?
Lúc này hắn nhìn Nguyên Mục Dã và Dung Thành, rốt cuộc Quân Bất Lạc cũng hiểu ra: “Có phải là Ninh Dạ? Hóa ra các ngươi đã bày mưu tính kế với bản tôn từ lâu! Dung Thành, ngươi tưởng có Thiên Hành Nguyên là có thể hạn chế Vô Thiên thần độn, giết được ta hay sao?”
Dung Thành thản nhiên đáp: “Được hay không được cũng phải thử một chút.”
“Muốn chết à!” Thân hình Quân Bất Lạc lóe lên, đã xuất hiện bên cạnh Dung Thành, giơ tay chộp vào người hắn.
Đòn thế này tới rất nhanh, thậm chí Nguyên Mục Dã không kịp phản ứng.
Nhưng hắn không buồn phản ứng, ngược lại khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
Nhát trảo đánh thẳng xuống đầu Dung Thành, chỉ thấy thân thể Dung Thành răng rắc vỡ vụn, hóa thành một con rối, con rối kia kêu một tiếng về phía Quân Bất Lạc, tâm thần Quân Bất Lạc chấn động, trong lúc nhất thời khó mà duy trì.
Hắn biết không tốt bèn lấy ra một tấm phù chú, dán lên người mình rồi hóa thành ánh sáng bay đi.
Không ngờ lại là một phù chú độn thuật.
Người này tinh thông Vô Thiên thần độn nhưng trên người vẫn mang theo phù lục độ thuật khác, thủ đoạn bỏ trốn nhiều tới mức khiến người ta líu lưỡi.
Nguyên Mục Dã cười ha hả nói: “Bỏ bao thời gian thiết lập kế hoạch, nếu để ngươi chạy trốn dễ dàng, chẳng hóa ra chúng ta vô dụng à?”
Theo tiếng nói của Nguyên Mục Dã, chỉ thấy Quân Bất Lạc quát to một tiếng, rơi thẳng từ trên không xuống.
Bụi đất dấy lên, Quân Bất Lạc vươn mình bật dậy, thân hình lại hóa thành ánh sáng bỏ trốn.
Nhưng lại thấy mây mù nổi lên bốn phía, ép hết những điểm sáng của hắn trở về. Đồng thời Nguyên Mục Dã cũng cười khà khà niệm chú pháp, Quân Bất Lạc chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Lại có vô số mảnh giấy từ trên không hạ xuống, hóa thành từng hình nhân, kêu la kỳ quái bay về phía Quân Bất Lạc.
Khắp trên trời dưới đất, đâu đâu cũng có hóa thân con rối giấy.
Tử Lão? Hà Giang Minh?
Bọn chúng cũng đến?
Quân Bất Lạc kêu khổ không ngừng.
Lúc trước hắn liên tục gặp nạn, thoát khỏi Thúy Ngọc bí cảnh thôi mà tổn thất hai món bí bảo, giờ có Thiên Hành Nguyên nên Vô Thiên thần độn không thể phát huy tác dụng, những độn thuật khác vốn được ẩn giấu như thủ đoạn giữ mạng, không ngờ đối phương rất cẩn thận, phòng ngừa chu đáo, vẫn có phương pháp nhắm vào.
Các loại độn pháp đã vô dụng, bản thân lại bị trọng thương, Quân Bất Lạc biết chắc chắn không thể trốn thoát, âm thầm cắn răng: “Ông đây liều mạng với các người!’
Gào lên một tiếng, đã xuất trảo lên không trung, dưới trảo này, giữa thiên địa toàn là ánh trảo.
Sở trường của Quân Bất Lạc là không gian, không chỉ có độn thuật cường đại, công kích cũng cực kỳ ác liệt, còn dựa theo liên hệ giữa hai mảnh Trịnh Ngọc Huy, trực tiếp tìm ra vị trí ẩn nấp của Dung Thành.
Một trảo đánh xuống, giết chết Dung Thành!
Nhưng mây mù quét qua, vị trí của Dung Thành lại là một con rối vỡ nát, vẫn chỉ là thế thân, ngược lại con rối bị phá hủy lại tỏa ra chấn động nguyên thần.
“Vô Niệm sát chú?” Quân Bất Lạc cảm thấy trong cơ thể như có sóng to gió lớn, linh lực âm tà xâm nhập, không chỉ cơ thể bị xâm lấn mà cả nguyên thần cũng không bỏ qua.
Hắn biết mình không chống được bao lâu, nếu không thể mau mau chóng chóng giết chết Dung Thành, thi triển Vô Thiên thần độn đào tẩu, vậy hôm nay sẽ là ngày chết của hắn.
Trong lòng nổi lên sát ý, bèn lấy ra một khối ngọc giản màu đen, bóp nát.
Ngọc giản kia vỡ vụn, tỏa ra đại lượng hắc khí, xâm nhiễm bốn phía, nhuộm xung quanh thành đen như mực.
“Hóa Ma ngọc?” Nguyên Mục Dã cười lên quái dị: “Quả nhiên ngươi đã nhận được không ít bảo bối tốt từ khe hở Ma Vực lúc trước, nhưng không ngờ ngươi lại to gan như vậy, dám giấu ngọc giản này trong cơ thể mà không bị ma hóa, đúng là không uổng công chúng ta bố trí.”
Khi bố trí thủ đoạn đối phó với Quân Bất Lạc, Hà Giang Minh còn cảm thấy dư thừa, chỉ nghĩ phong tỏa Vô Thiên thần độn của hắn là đủ.
Bây giờ chứng kiến Quân Bất Lạc thi triển đủ loại thủ đoạn, Nguyên Mục Dã cảm thụ sâu sắc nhưng lời ‘lo trước khỏi họa’ của Ninh Dạ đúng là không sai.
Quân Bất Lạc này đúng là lão tổ tông trong ngành bỏ trốn, số lượng thủ đoạn mà hắn ẩn giấu nhiều tới mức khiến người ta giận sôi.
Hóa Ma ngọc là một món chí bảo của Ma giới, có thể làm ô nhiếm vạn vật, khiến vạn bảo mất linh.
Quân Bất Lạc sợ nhất là người khác ngăn cản cấm thuật bỏ trốn của bản thân, hắn biết rõ mỗi kẻ muốn giết hắn chắc chắn sẽ chuẩn bị sẵn nhắm vào Vô Thiên thần độn, vì vậy ngược lại cũng chuẩn bị sẵn về chuyện này.
Hóa Ma ngọc chính là thứ tốt nhất để khắc chế.
Lúc này Hóa Ma ngọc xuất hiện, chúng sinh đều mất linh tính, ngay cả rối may của Tử Lão và rối giấy của Hà Giang Minh cũng mất khống chế.
Nhưng thân thể bản thân Quân Bất Lạc cũng bắt đầu bị ma khí lây nhiễm - cái giá khi sử dụng thứ này quá lớn, ma khí không ngừng xâm lấn Quân Bất Lạc, ngay cả Thiên Hành Nguyên cũng bị ảnh hưởng.
Nhân cơ hội này, Quân Bất Lạc đã thi triển Vô Thiên thần độn.
Không ngờ vẫn chẳng có tác dụng.
Sao lại như vậy?
Quân Bất Lạc kinh ngạc.
Chỉ thấy sát vân bốn phía cuốn quanh, thu hết ma khí.
Ngũ Sát vân!
Hà Giang Minh cười ha hả nó: “Quân Bất Lạc, chúng ta hiểu rất rõ thu hoạch của ngươi trong Đông Phong quan. Ngươi tưởng chúng ta không nghĩ tới thủ đoạn này của ngươi chắc? Ha ha ha ha!”
Dưới gột rửa của Ngũ Sát vân, ma khí đều bị tiêu trừ, Thiên Hành Nguyên vẫn đang phát huy tác dụng nên Vô Thiên thần độn của Quân Bất Lạc không còn đất dụng võ.
Trong lòng Quân Bất Lạc thầm tuyệt vọng, lại thấy thân hình Dung Thành xuất hiện một một ở bên.
Hắn biết đó là mồi nhử nhưng không còn lựa chọn nào khác, đành phải lao về phía Dung Thành.
Bốn phương tám hướng, vô số công kích trút xuống mãnh liệt, trực tiếp ngăn cản đường tấn công của Quân Bất Lạc, Quân Bất Lạc phải dùng chính thân thể của bản thân để chống đỡ.
Thời khắc này hắn đã thi triển toàn bộ thực lực tới mức tận cùng, không ngờ lại chống chọi được làn sóng tấn công vừa rồi, đi tới bên cạnh Dung Thành, xuất trảo đánh tan.
Lại một con rối bị phá vỡ, đồng thời sát chú phản công, Quân Bất Lạc lại trúng chú thuật.
Chú thuật của Mộc Khôi tông cực kỳ âm hiểm, điểu yếu duy nhất là tính bùng nổ hơi yếu.
Nhưng thời khắc này ra tay ba lần liên tục mà không giết được Dung Thành, ngược lại Quân Bất Lạc lần lượt trúng tam đại ác chú, tam chú đồng thời bộc phát, thân thể Quân Bất Lạc bắt đầu thối rữa, thậm chí cả nguyên thần cũng dần dần tan rã.
Quân Bất Lạc tru tréo, bất chấp tất cả thi triển cấm thuật, thời khắc này toàn bộ thân thể đồng thời tiêu tan, nguyên thần còn sót lại đột phá hạn chế của Thiên Hành Nguyên, thi triển Vô Thiên thần độn thuật.
Lần này ngay cả ba người Tử Lão cũng biến sắc.
Tới mức độ này rồi mà hắn còn bỏ chạy được?
Ngược lại Dung Thành quát lớn một tiếng: “Ngươi không chạy thoát được đâu! Quân Bất Lạc! Thiên Tinh Phong Cấm!”
Một hào quang mênh mông dâng lên, kết nối với nguyên thần của Quân Bất Lạc, không ngờ lại kéo chặt nguyên thần của hắn lại.
Đây là Thiên Tinh bí thuật mà Dung Thành khổ tu nhiều năm, đang chờ chính thời khắc này.
Quân Bất Lạc hoàn toàn tuyệt vọng, hắn hét lớn: “Ninh Dạ! Dung Thành! Cho dù có chết hóa thành ác quỷ ta cũng không tha cho các ngươi!”
“Năm xưa cha mẹ ta cũng từng nói vậy.” Dung Thành lạnh nhạt nói.
Ầm!
Cơn gió cuồng bạo quét qua, chôn vùi Quân Bất Lạc.
Tử Lão thu tay nhìn Hà Giang Minh: “Thế nào? Ninh Dạ nói không sai chứ? Nếu không có Việt Trọng Sơn khiến cho hắn ta tiêu hao, e là lần này kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Hà Giang Minh không còn gì để nói, chỉ có thể oán hận: “Cái tên chó chết này thật quá khó giết!”