Hai mươi ngày trước.
Trung Ương vương phủ.
Tần Thì Nguyệt quỳ gối trước mặt Việt Trọng Sơn: “Thần nhận được tin tức chuẩn xác, Từ Liệt âm thầm cấu kết với Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu, định tới Thúy Ngọc sơn đánh cắp La Hầu.”
“Ồ?” Việt Trọng Sơn vui vẻ nói: “Từ Liệt vẫn chưa chịu từ bỏ mà, bản tôn biết mà. Nhưng dựa vào đâu mà hắn nghĩ mình có thể giữ được La Hầu?”
Tần Thì Nguyệt lắc đầu: “Lần này hắn không định đoạt lại La Hầu, chỉ hy vọng vương thượng không có được.”
“Thế à?” Việt Trọng Sơn xoa đầu: “Bản thân không có thì cũng không cho bổn vương có, ha ha, thú vị. Từ Liệt không thể nghĩ ra ý tưởng này được.”
“Là Liệt Không Thiên Yêu.” Tần Thì Nguyệt nói: “Không biết lão già này thăm dò được tin tức từ đâu, phối hợp với Quân Bất Lạc, phái Ninh Dạ dùng danh nghĩa đi sứ tới cấu kết với Từ Liệt, bày mưu đối phó với vương thượng.”
“Từ Liệt cam tâm để người khác sử dụng như vậy à?”
“Chỉ một con La Hầu thôi thì Từ Liệt không cam tâm, nhưng nếu thêm cả Cực Đạo việt thì sao?”
“Hả?” Việt Trọng Sơn vỗ mạnh lên bàn: “To gan, Từ Liệt dám có ý đồ với Cực Đạo việt à?”
Cực Đạo việt có thể coi là căn cơ lập phủ của Trung Ương vương phủ, giá trị cao hơn La Hầu không biết bao nhiêu lần.
Xưa nay tranh đấu giữa ngũ vương có một giới hạn, mà trong chuyện này tuyệt đối không được động tới Cực Đạo việt. Một khi dính tới chuyện này thì không khác gì phản bội sư môn. Bắt trộm La Hầu không gây ra nội chiến nhưng Cực Đạo việt thì chắc chắn sẽ dẫn tới nội chiến.
Chính vì vậy sau khi nghe câu này, Việt Trọng Sơn lập tức nổi giận.
Đây cũng là lý do khiến cho Việt Trọng Sơn hỏi thẳng: “Nguồn tin của ngươi có đáng tin cậy không?”
Tần Thì Nguyệt cúi đầu đáp: “Cực kỳ chính xác, thần nguyện đem tính mạng ra đảm bảo.”
Việt Trọng Sơn lại chẳng dễ tin: “Ngươi muốn hắn chết? Đúng không?”
Nếu Tần Thì Nguyệt nói dối, tức là cô đang hãm hại Từ Liệt.
Mà cô thật sự có động cơ làm vậy.
Tần Thì Nguyệt cúi đầu: “Không phải thần hy vọng hắn chết, mà là hắn hy vọng thần chết.”
“Nói cũng đúng.” Việt Trọng Sơn cười đắc ý: “Nhưng bổn vương không thể vì một câu nói của ngươi mà trực tiếp xuống tay với Từ Liệt được.”
“Chuyện này đơn giản thôi.” Tần Thì Nguyệt ngừng một chút rồi nói: “Vương thượng có thể giấu Cực Đạo việt ở một nơi bí mật, bố trí hàng giả ở chỗ cũ. Theo kế hoạch của Từ Liệt, Quân Bất Lạc đã đồng ý sẽ ra tay với Thúy Ngọc sơn, một khi Quân Bất Lạc động thủ, Từ Liệt cũng ra tay với Chiến Vương phủ, hai bên phối hợp, bất luận bên nào thành công thì hắn cũng không thiệt. Nếu hắn không ra tay với Cực Đạo việt, vương thượng chỉ cần bảo vệ La Hầu là đủ. Nếu hắn ra tay...”
Việt Trọng Sơn lạnh lùng nói: “Tức là hắn tự tìm đường chết!”
————————————
Mười lăm ngày trước, Trung Ương vương phủ, trước khi Ninh Dạ từ chỗ Quân Bất Lạc về phủ.
Văn Nhược ngồi trước mặt Từ Liệt: “Vương thượng gọi thuộc hạ tới, chẳng hay có gì phân phó?”
Từ Liệt lạnh nhạt nói: “Quân Bất Lạc đã tới, Ninh Dạ đã đến gặp hắn.”
Văn Nhược nói: “Đây là chuyện tốt.”
“Chuyện tốt à?” Từ Liệt cười tiếng: “Có lẽ thế. Tên Ninh Dạ này tính toán rất hay. Dùng ta để đối phó với Việt Trọng Sơn, dùng Quân Bất Lạc cướp lấy La Hầu. Hắn nghĩ ta không nhìn ra Quân Bất Lạc vốn không định giết La Hầu à, chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách mang La Hầu đi.”
Văn Nhược cười nói: “Thằng nhóc Ninh Dạ mà cũng dám giấu giếm lừa gạt vương thượng, đúng là tự rước lấy cái chết. Liệt Không Thiên Yêu xuất hiện ở Liệt châu ta, tưởng chúng ta không nhận được tin gì chắc? Nói lại thì còn phải cám ơn cô nàng Trì Vãn Ngưng kia, nếu không có cô nàng, chắc chúng ta đã chẳng phát hiện nhanh như vậy.”
Từ Liệt xua tay: “Thằng nhóc Ninh Dạ đó chỉ giỏi chơi âm mưu, không đáng lo. Ngược lại bây giờ Quân Bất Lạc và Liệt Không Thiên Yêu quá tham lam, chúng ta phải làm thế nào để lợi dụng cơ hội này.”
Văn Nhược ngừng một chút rồi nói: “Hay là vương thượng dùng hai tên đó làm mồi nhử?”
Từ Liệt cười ha hả: “Quả nhiên ngươi cũng nghĩ như ta.”
Nói xong hắn đã đứng dậy, thong thả bước vài bước trong thư phòng: “Ninh Dạ dùng La Hầu làm mồi nhử dụ ta ra tay, chế tạo cơ hội cho Quân Bất Lạc. Ta dứt khoát làm theo cách ngược lại, dùng Quân Bất Lạc, Liệt Không Thiên Yêu làm mồi nhử, thu hút bọn Việt Trọng Sơn vào một chỗ, sau đó cho Chiến Vương phủ của hắn một bài học.
Chẳng ai ngờ rằng Từ Liệt lại bỏ qua ý đồ với La Hầu, mở một lối riêng.
Trong thiên hạ quá nhiều bảo bối, tội gì phải chấp nhất vào một La Hầu?
Quan trọng nhất là Từ Liệt không thích bị người khác điều khiển.
Người của Liệt châu xưa nay tính cách dữ dằn, không thích âm mưu quỷ kế, càng không thích bị người khác bố trí.
Kế hoạch của Ninh Dạ có tốt đến đâu đi chẳng nữa, nhưng ngươi là ai mà dám bố trí ta? Dám đưa ta ra làm con dê thế tội cho ngươi, sau đó các ngươi kiếm lợi?
Nghĩ hay nhỉ?
Cho dù Ninh Dạ nói trên trời dưới bể gì đi nữa, cũng không thể coi nhẹ Từ Liệt được.
Đó là lý do từ đầu Từ Liệt đã không định làm theo, có Liệt Không Thiên Yêu hay không thì hắn cũng làm như vậy, chẳng qua Liệt Không Thiên Yêu xuất hiện khiến hắn củng cố quyết tâm, càng hung ác hơn.
Hắn vẫn sẽ ra tay, nhưng thứ hắn muốn thì tự hắn sẽ cầm, không cần mượn tay người khác!
Đây mới là Trấn Bắc Vương - Từ Liệt!
Văn Nhược vui mừng: “Kế này của vương thượng rất hay, vừa vặn trên tay chúng ta còn có người, người này vẫn luôn bí mật liên hệ với Tần Thì Nguyệt, chẳng qua chúng ta giả vờ không biết, bây giờ là lúc phát huy tác dụng.”
“Tần Thì Nguyệt!” Nghe tới cái tên này, Từ Liệt lại nổi nóng.
Nếu không có ả tiện nhân kia, làm sao mình lại mất đi La Hầu?
Còn kế hoạch bây giờ vừa vặn đẩy Tần Thì Nguyệt vào lò lửa.
“Sau này còn có thể đẩy mọi chuyện lên đầu Ninh Dạ.” Văn Nhược nói tiếp.
“Đẩy lên đầu Ninh Dạ?” Từ Liệt ngẩn người: “Ý tưởng hay đấy. Nhưng vấn đề là bây giờ Ninh Dạ mới chỉ là Vạn Pháp, với thực lực của hắn, cho dù Việt Trọng Sơn và tam đại chiến tướng dưới tay hắn đều không có mặt trong Chiến Vương phủ thì Ninh Dạ cũng không thể làm rung chuyển nơi đó. E là không thể lôi hắn ra gánh tội.”
Chuyện tập kích Chiến Vương phủ chắc chắn sẽ là Từ Liệt ra tay, Ninh Dạ gánh tội. Vấn đề là thực lực của Ninh Dạ ‘quá yếu’ không gánh nổi cái tội này, khiến cho Từ Liệt do dự không biết nên xử lý ra sao.
“Không có thực lực thì có thể bố trí thực lực.” Văn Nhược giải đáp.
“Ồ?” Từ Liệt cũng thấy hào hứng: “Ngươi định bố trí ra sao?”
Cho dù Việt Trọng Sơn và tam tướng không có mặt, muốn công phá Chiến Vương phủ ít nhất cũng phải có thực lực từ Vô Cấu trở lên, đây mới chỉ là ngoài sáng, trong tối thì càng không thể nói được. Đương nhiên mặt tối tự có Trấn Bắc Vương giải quyết, vấn đề là mặt ngoài cũng khó mà xử lý.
Cho nên Từ Liệt nói: “Ngươi không thể bảo ta giúp hắn thăng cấp lên Vô Cấu được? Ta đâu có bản lĩnh lớn như vậy?”
Văn Nhược giải thích: “Thật ra trong tay Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng có hai đại thần khí, phát huy như thường thôi cũng có thực lực cấp bậc Vô Cấu rồi, nhưng tu vi còn yếu, chưa thật sự thể hiện uy lực của chúng. Nhưng rất tình cờ, vương thượng có một thứ có thể giúp bọn chúng tạm thời đột phá...”
Ánh mắt Từ Liệt híp lại: “Ý ngươi là... Chiến Đạo thư?”
“Đúng vậy!” Văn Nhược trả lời.
Từ Liệt suy nghĩ cẩn thận rồi lạnh lùng cười nói: “Không tệ, đúng là cách hay. Có Chiến Đạo thư, Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng có thể phát huy toàn bộ lực lượng của thần vật, còn một khi bọn chúng vận dụng quá mức, chết trong Chiến Vương phủ. Khà khà, đó không phải trách nhiệm của Từ Liệt ta.”
Văn Nhược tiếp lời: “Nguyên Cực Thần Quang và Phong Vũ Tiêu Tương kiếm cũng thuận lý thành chương rơi vào tay ngài.”
Từ Liệt ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Đúng vậy!”
Từ Liệt không có nhu cầu gì đối với hai món thần khí gì, nhưng đem đi đổi tài nguyên cũng tốt.
————————————————
Hiện giờ.
Trung Ương vương phủ.
Trên bầu trời xuất hiện vài bóng người, chính là Từ Liệt, Ninh Dạ, Trì Vãn Ngưng, còn một người chính là Phong Ma Chiến Tướng - Đồ Thiên Quân.
Đứng trên cao nhìn xuống Chiến Vương phủ ở phía xa, sắc mặt Đồ Thiên Quân dữ tợn: “Có thể động thủ rồi.”
Nói xong tháo thanh chiến phủ sau lưng, chiến phủ đỏ máu vạch ra quầng sáng như muốn xé tan bầu trời, chém thẳng xuống dưới.