TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 338: Cấm chế Ly Hồn!

Xoạt!

Ánh sáng khai thiên xé tan trời mây, dùng uy thế không gì địch nổi giáng xuống. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nó không giống ánh búa cũng chẳng giống kiếm quang, thậm chí uy thế của không phải Khai Thiên Phủ thành danh của Đồ Thiên Quân, mà mang theo rất nhiều đặc tính hệ thủy.

Có lẽ do nguyên nhân này nên thật ra uy lực của nhát búa không lớn như trong tưởng tượng.

Cùng lúc, cấm chế thủ hộ trong Trung Ương vương phủ cũng tự động kích hoạt, đã hình thành một tấm màn nước ngăn cản búa này.

Nhìn thì lực lượng ngang nhau thế nhưng một khắc sau cấm chế bảo vệ trong Trung Ương vương phủ đã bị nhát búa này bổ ra.

Vài người bay từ trong vương phu lên, quát lớn: “Là ai? Dám tới Trung Ương vương phủ khiêu khích?”

Hai người dẫn đầu chính là lưỡng đại Tu La trong Cực Chiến đạo.

“Chỉ có hai tên thôi à?” Từ Liệt không thèm quan tâm nói: “Thiên Quân, ngươi chơi với bọn chúng một chút, nhưng đừng để lộ thân phận.”

Đồ Thiên Quân gật đầu một cái: “Đã hiểu.”

Muốn đánh bại hai Tu La thì rất dễ dàng, nhưng còn muốn không để lộ thân phận thì đúng là làm khó hắn.

Cũng may dù sao hắn cũng là cường giả cảnh giới Vô Cấu, cho dù thần thông có yếu mấy cũng có cách. Thời khắc này hắn quát lên một tiếng, một cơn sóng tiên pháp đã trút về phía đối diện.

Hắn không giỏi về ảo thuật, không thể dùng ảo thuật che giấu kẻ địch cho nên thẳng thắn cuốn lên bão cát đầy trời, pháp lực như cơn thủy triều, dùng khí thế hùng hồn che giấu bản thân.

Đồng thời Từ Liệt đã nói với Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng: “Các ngươi đi theo ta.”

Tiện tay dùng thủ đoạn ẩn nấp, che giấu hai người rồi bay xuống dưới.

Nhưng thủ đoạn ẩn nấp của hắn còn không bằng Ninh Dạ, vừa xuống dưới, còn chưa vào phủ đã bị phát hiện, tiếng báo động tứ phía, từng pháp thuật tra xét đã được tung ra ngoài.

Từ Liệt không thèm che giấu nữa, thẳng thắn hừ khẽ một tiếng.

Theo tiếng hừ này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, tất cả mọi thủ đoạn thần thức đều trở thành vô dụng.

Từ Liệt nói: “Quá đơn giản.”

Đối với hắn thì lực lượng là cách tốt nhất để giải quyết tất cả mọi vấn đề, cho dù là ngụy trang lẻn vào cũng vậy.

Nhưng ngươi thật sự cảm thấy làm vậy có thể lừa được Việt Trọng Sơn à?

Ninh Dạ cũng bó tay.

Từ Liệt giở thủ đoạn trước mặt y, cảm giác chẳng khác nào y bày cơ bắp trước mặt Từ Liệt, đều là múa rìu qua mắt thợ, nhưng y lại không tiện nói, chỉ có thể lặng lẽ quan sát.

Lúc này ba người đã vào trong Chiến Vương phủ, trên bầu trời vẫn còn tiếng giao chiến ầm ầm, Từ Liệt đã hạ xuống một vườn hoa của Trung Ương vương phủ ở gần đó.

Hắn nhìn xung quanh rồi tự hỏi: “Chắc là chỗ này.”

Trì Vãn Ngưng bắt đầu giả ngu: “Vương thượng đang tìm gì thế? Lần này chúng ta tới đây không phải để dụ địch, sáng tạo cơ hội cho Đông sứ à?”

Từ Liệt trả lời: “Vấn đề là Việt Trọng Sơn không ở đây, đã thế sao lại vào kho báu mà quay về tay không được? Tốt xấu gì cũng phải lấy được cái gì đó chứ... Ừm, chính là đây!”

Trong khi đang nói thần thức của hắn đã khóa chặt một mục tiêu.

Hắn không nhiều lời, giơ tay đấm thẳng ra.

Quyền này đánh lên mặt đất không tạo ra động tĩnh gì, nhưng một lát sau chỉ thấy mặt đất rung động, không ngờ bên dưới lại trồi lên một gian mật thất.

“Ha ha, kho bảo vật của Việt Trọng Sơn, lần này lão phu không khách khí nữa.” Từ Liệt nói xong lại rút một thanh kiếm ra, chém một kiếm về phía mật thất kia.

Nhưng ngay khi hắn xuất thủ, một quầng sáng lóe lên trong mật thất, chém về phía Từ Liệt: “Ai dám...”

Ầm!

Nhát kiếm của Từ Liệt đã phá vỡ hào quang đó, hóa giải công kích của đối phương thành vô hình.

“Cảnh giới Vô Cấu?” Hiển nhiên đối phương rất kinh ngạc.

Nhát kiếm này của Từ Liệt rất có chừng mực, vừa vặn là biểu hiện của Trì Vãn Ngưng khi dốc toàn lực thi triển Phong Vũ Tiêu Tương kiếm, theo hắn thấy kế hoạch của mình đúng là không có kẽ hở nào cả.

Nhưng theo Ninh Dạ, kế hoạch của huynh đệ nhà ngươi đúng là quá cẩu thả.

Chưa nói tới những thứ khác, ngươi và Đồ Thiên Quân ra tay bắt chước pháp thuật của chúng ta ngay trước mặt chúng ta, chẳng lẽ coi chúng ta là người mù hay thằng ngu à?

Cho dù không dùng Vấn Thiên thuật, cho dù lúc đó bị ngươi che giấu, bây giờ cũng có thể nhìn ra.

Vì vậy Ninh Dạ cảm thấy mình nên tỏ thái độ.

Y và Trì Vãn Ngưng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi nói: “Vương thượng làm vậy là có ý gì?”

Vừa nói vừa lui về phía sau.

Từ Liệt cười ha hả, trực tiếp dùng tiếng cười che giấu âm thanh của Ninh Dạ, nhưng lại giống hệt những lần hành động trước của Ninh Dạ. Chẳng qua khi đó tu vi của Ninh Dạ còn thấp, những thủ đoạn khác không có tác dụng, còn Từ Liệt lại là coi thường những thủ đoạn khác, có thể giải quyết bằng bạo lực thì giải quyết luôn bằng bạo lực.

Sau khi che giấu tiếng nói của Ninh Dạ, Từ Liệt trực tiếp ném một vật ra, mây mù lập tức nổi lên, bao phủ toàn bộ Chiến Vương phủ.

Còn có một luồng uy áp cường đại ép xuống, khiến Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng không thể trốn thoát.

Ninh Dạ kinh hãi hét lên: “Vương thượng!”

Từ Liệt: “Ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau hợp sức với ta đánh mở kho bảo vật này!”

Không ngờ lại là âm thanh của Trì Vãn Ngưng.

Đồng thời hắn âm thầm truyền âm: “Mau ra tay, ngươi đã đáp ứng bản vương sẽ gánh vác chuyện này cơ mà, sao nào, định quỵt nợ phải không?”

Ninh Dạ tức điên nhưng chẳng có cách nào, chém một đao ra, Lưỡng Nghi Chân Cương được thi triển, xoay chuyển tỏa ra chân ý vô tận.

“Lưỡng Nghi Chân Cương?” Quả nhiên người trong mật thất la lên thất thanh: “Hóa ra là người của Hắc Bạch thần cung, còn dám ra tay tập kích Trung Ương vương phủ!”

Ninh Dạ cười lạnh: “Đến cũng đến rồi, còn gì không dám cơ chứ? Ngày hôm nay, tất cả mọi thứ của Việt Trọng Sơn đều là của ta!”

“Đừng có mơ!”

Ngay lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên, lơ lơ lửng lửng như tới từ bốn phương tám hướng.

Toàn bộ vương phủ đột nhiên biến đổi, một chiếc đèn lưu ly bay lên không trung, xua tan bóng tối.

Nhưng chỉ một chút ánh lửa đó thôi cũng mang tới cảm giác uy hiếp khổng lồ đối với Từ Liệt.

Ánh mắt hắn nheo lại: “Ly Hồn đăng? Loạn Ly Tang Thần cấm? Việt Trọng Sơn, quả nhiên ngươi dùng thứ này!”

Loạn Ly Tang Thần cấm là cấm chế thủ hộ mạnh mẽ nhất của Trung Ương vương phủ, sở trường của Cực Chiến đạo là cơ thể, phương diện nguyên thần rất bình thường. Loạn Ly Tang Thần cấm nhắm vào nguyên thần, cho dù là cường giả như Từ Liệt cũng phải ứng phó cẩn thận, bằng không có thể sẽ ngã vỡ đầu ở đây.

Nhưng lần này Từ Liệt có chuẩn bị trước, hắn nhắm vào chính thứ này.

Kho bảo vật đã là gì? Một số bảo vật bình thường có tư cách gì mà đòi lọt vào mắt hắn?

Từ Liệt từ bỏ La Hầu, đương nhiên cũng muốn thứ ngang giá với La Hầu, nhưng lại không thể đòi lại như La Hầu.

Mục tiêu của hắn chính là Ly Hồn đăng!

Lúc này, chứng kiến cấm chế của Trung Ương vương phủ đã vận hành, Ly Hồn đăng bay lên, ánh đèn lay động, nguyên thần rung chuyển, khó mà hành động như ý.

Từ Liệt đột nhiên quát khẽ một tiếng, nguyên thần bay lên sau đầu, không ngờ lại chia ra một chút thần hồn trôi về phía Ninh Dạ, đồng thời khí thế trong cơ thể Ninh Dạ tăng lên vùn vụt, trong phút chốc đã đạt tới cấp bậc Vô Cấu, không chỉ có thế lực lượng nguyên thần cũng càng hùng hồn, chỉ chớp mắt đã trở thành một đại năng cấp bậc Niết Bàn.

Đương nhiên đây là Từ Liệt cố ý gây ra, không biết người này dùng phương pháp gì mà có thể chia một mảnh vỡ nguyên thần, nhưng hắn không có ý tốt như Tử Lão mà đơn thuần là vu oan giá họa.

Một khắc sau, Ly Hồn đăng đã chiếu về phía Ninh Dạ.

Ly Hồn đăng chính là thần vật nòng cốt của Loạn Ly Tang Thần cấm, một khi bị thứ này chiếu trúng, nhẹ thì nguyên thần tổn hại, tu vi giảm sút, nặng thì thần trí bị khống chế, từ đó chỉ có thể trở thành con rối.

Theo lý thuyết mà nói, cấm chế này không thích hợp để làm trận pháp bảo vệ, thế nhưng lại rất có hiệu quả khi đối phó với Cực Chiến đạo. Việt Trọng Sơn không ngại ai khác, đề phòng nhất lại là người trong Cực Chiến đạo, vì vậy trận pháp cấm chế đệ nhất của Trung Ương vương phủ chính là bảo vật cấm chế này.

Lúc này, thấy Ly Hồn đăng chiếu tới, tâm thần Ninh Dạ thất thủ, kêu la thảm thiết: “Từ Liệt, ngươi hại ta!”

“Ha ha ha ha!” Từ Liệt cười ha hả: “Vô dụng!”

Dưới ảnh hưởng từ thần uy của hắn, lời nói của Ninh Dạ không thể lan ra ngoài, ngược lại bị vặn vẹo thành đại năng của Hắc Bạch thần cung đang dốc toàn lực đối phó với cấm chế này.

Cùng lúc, Từ Liệt thu liễm khí thế, chuẩn bị để thời khắc mấu chốt nhất tập kích, đoạt lấy Ly Hồn đăng.

Nhưng ngay lúc này, dị biến lại nảy sinh!

——————————————

Thúy Ngọc sơn.

Một con rắn nhỏ bò qua mầm cây, dừng lại trên cành, không ngừng lè lưỡi lên bầu trời.

Mắt rắn lạnh lẽo, quan sát tất cả mọi thứ, thậm chí cảm thụ được thần thức đảo qua, không ngờ gương mặt rắn lại có ý cười.

Nó lười biếng cuộn mình trên nhánh cây, lung lay theo cành, mặc cho gió thổi qua.

Một con rắn xanh lặng lẽ tiếp cận nó, như bị mị lực của nó thu hút, thế nên nó mất kiên nhẫn vung đuôi hất bay con rắn xanh.

Đầu rắn hạ xuống một đóa hoa, thưởng thức sắc hoa yêu kiều.

Cuối cùng, một bóng người già nua xuất hiện trong Thúy Ngọc sơn.

Đi ra khỏi động phủ, bay lên bầu trời.

Tiếp theo là hai người.

Con rắn nhỏ lẳng lặng nhìn bọn họ rời khỏi, trườn xuống cây, bò về phía động phủ. Nó đi dọc con đường, nhắm thẳng tới cánh cửa vào u cảnh.

Con rắn nhỏ lặng lẽ đứng dậy, hóa thành một cô gái xinh đẹp tuyệt trần.

Cô mỉm cười yêu kiều rồi gõ nhẹ lên cửa: “Có ai ở nhà không?”