TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 349: Ngũ vương tề tụ

Một khi đại năng Niết Bàn giao thủ, uy thế chẳng khác nào hủy thiên diệt địa.

Chính vì vậy, cảnh giới Niết Bàn không mấy khi chiến đấu, nếu đánh thì lên trời mà đánh.

Nhưng bây giờ tâm trạng của Việt Trọng Sơn đang không được tốt, hắn không hứng thú quan tâm tới chuyện đánh nhau ở đâu, nơi này là địa bàn của Trấn Bắc Vương, đánh nát thì hắn cũng chẳng tổn thất gì.

Hắn không dám tiến vào vương phủ, nhìn Cực Đạo việt đang ở đây mà không lấy lại được, tâm trạng hết sức uất ức.

Lúc này, tất cả mọi khó chịu đều phát tiết, Việt Trọng Sơn bắt đầu áp đảo hoàn toàn Từ Liệt.

Nếu xét theo thực lực, tuy Việt Trọng Sơn mạnh hơn Từ Liệt nhưng còn chưa tới mức áp đảo hoàn toàn.

Nhưng vấn đề là Từ Liệt chột dạ, Việt Trọng Sơn phẫn nộ.

Tâm trạng hai người cách biệt như trời với đất.

Người của Cực Chiến đạo, sức chiến đấu tăng cường theo tức giận, càng tức giận thì lực chiến đấu càng mạnh mẽ.

Thời gian vừa qua Việt Trọng Sơn đã tích lũy cơn thịnh nộ tới mức đỉnh điểm, lúc này phát tiết toàn bộ lửa giận, thế quyền cuồng bạo không ngừng trút xuống, mỗi đòn đều có thể phá núi, cho nên chỉ vài quyền là xung quanh Trấn Bắc vương phủ đã bị san thành bình địa. May là trước khi chiến đấu Từ Liệt đã điều hết mọi người đi, không khiến người vô tội bị thương, nhưng lúc này một thành trì đã hóa thành hư vô, Trấn Bắc vương phủ cũng lảo đảo trước quyền kình khủng khiếp của Việt Trọng Sơn.

Đánh liên tục hơn trăm đòn Liệt Nhật thần quyền, Việt Trọng Sơn càng đánh càng mạnh, cao giọng rống lên: “Giao Cực Đạo việt ra đây!”

“Cái gì? Cực Đạo việt?” Từ Liệt kinh hãi.

Việt Trọng Sơn đánh tới mức quên mình, lại trực tiếp gọi tên Cực Đạo việt, khiến Từ Liệt sợ hết hồn.

Hóa ra không phải mất Ly Hồn đăng mà mất Cực Đạo việt.

Lúc này hắn đã hiểu.

Chẳng trách Việt Trọng Sơn lại nổi giận truy sát ngàn dặm như vậy.

Rốt cuộc là ai, ai đã đánh cắp Cực Đạo việt ngay dưới mí mắt Việt Trọng Sơn?

Hắn càng nghĩ nhiều thì khí thế càng yếu.

Ầm ầm ầm, va chạm liên tục, lực lượng của Từ Liệt không chống đỡ nổi, đã bị Việt Trọng Sơn đấm thẳng vào mặt, toàn bộ khuôn mặt vỡ nát.

ANhưng đại năng Niết Bàn, cơ thể có bị hủy nhưng nguyên thần bất diệt.

Chớp mắt đã sống lại.

Từ Liệt cao giọng hét lên: “Không liên quan tới ta!”

“Bây giờ Cực Đạo việt đang trong phủ của ngươi, ngươi còn mặt mũi nói không liên quan tới ngươi?’

“Cái gì?” Từ Liệt la ó: “Vậy ngươi vào mà lấy.”

“Phí lời, thằng nhãi kia cực kỳ gian xảo, nếu ta vào thì hắn dịch chuyển không gian bỏ chạy ngay.” Việt Trọng Sơn đã nói thật, đương nhiên cũng thẳng thắn hết mọi chuyện.

Dịch chuyển không gian?

“Quân Bất Lạc?” Từ Liệt kinh hãi.

“không phải hắn, nhưng cho dù là ai, chuyện này cũng diễn ra trong lúc ngươi tấn công vương phủ của ta, ngươi dám nói không liên quan tới ngươi?” Việt Trọng Sơn cao giọng hét lên.

Đầu óc Từ Liệt nhanh chóng suy nghĩ.

Một cái tên hiện lên trong lòng hắn.

Ninh Dạ?

Không thể nào?

Từ Liệt không thể tin là Ninh Dạ gây ra, dù sao y cũng mới là Vạn Pháp sơ cảnh.

Nhưng nghĩ tới chuyện tối hôm đó Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng mất tích thần bí, Từ Liệt không khỏi rùng mình.

Không đúng, rất có thể là hắn!

Từ Liệt đã kêu lên: “Đợi đã, ta biết là ai làm!”

“Ai?” Việt Trọng Sơn vội hỏi, ra quyền cũng chậm lại.

Nhưng ngay lúc này, chỉ thấy sắc mặt Từ Liệt hung ác: “Chết đi!”

Một đòn Tuyệt Diệt quyền đánh về phía Việt Trọng Sơn.

“Muốn chết à!” Việt Trọng Sơn vô thức ra tay, dốc toàn lực tấn công.

Từ Liệt đang muốn nói tên Ninh Dạ, không ngờ Việt Trọng Sơn lại đột nhiên tập kích, quyền kình cuồng bạo không chỉ phá tan thân thể hắn, thậm chí cả nguyên thần cũng bị ảnh hưởng.

Tuy đại năng Niết Bàn chỉ cần nguyên thần không bị hủy diệt là bất tử, nhưng đây là công kích từ một đại năng Niết Bàn khác, mọi người cùng một cấp bậc, cái gọi là bất tử chỉ là chuyện cười!

Bị Việt Trọng Sơn tấn công liên tục, Từ Liệt đã trọng thương, trong lòng phẫn nộ: “Việt Trọng Sơn, tên chết tiệt kia!”

Tuyệt Diệt quyền tấm công liên tục.

Chút khả năng hòa giải nhỏ nhoi đã hoàn toàn tiêu tan, lúc này hai bên chẳng còn hứng thú nói chuyện, chỉ có giao chiến sinh tử.

Chứng kiến cảnh tượng này, Ninh Dạ thở phào một hơi.

Tuy ảo thuật của y có thể lừa gạt đối phương, nhưng dù sao cũng là đại năng Niết Bàn, không dễ lừa gạt, đành phải nắm lấy một chút thời cơ, vừa thi triển đã lập tức thu hồi.

Thấy lửa giận của hai người bùng lên, Ninh Dạ đi về phía mật thất của Từ Liệt.

Mật thất của kẻ này, tốt xấu gì cũng có không ít đồ tốt chứ.

Nhưng ngay lúc này, Ninh Dạ đột nhiên cảm thấy một luồng khí thế cường đại từ xa ập tới.

Không đúng, không phải một luồng.

Mà là ba luồng.

Chỉ thấy trên bầu trời của vương phủ có ba bóng người hùng vĩ xuất hiện, như cây cột chống trời.

Một giọng nói vang lên: “Việt vương, Cực Đạo việt mất thật rồi à?”

Việt Trọng Sơn cả giận: “Hà Thăng Triêu, Dương Thế Hồng, Dương Cực Phong, các ngươi tới làm gì? Sao nào? Tới xem chuyện cười của ông đây à?”

Hà Thăng Triêu thở dài: “Việt vương, sao phải như vậy. Ta có thể cảm giác được đúng là khí tức của Cực Đạo việt đang trong Trấn Bắc vương phủ, Từ Liệt lấy trộm Cực Đạo việt là đại nghịch bất đạo, nên bị nghiêm trị. Nhưng dù sao Từ Liệt cũng là một trong ngũ vương, không thể tùy tiện diệt trừ được. Chẳng bằng đổi thành phạt nặng, nhưng nên giữ lại tính mạng.”

Dương Cực Phong cười ha hả: “Giữ cái gì mà giữ? Từ Liệt ăn trộm Cực Đạo việt là đại nghịch bất đạo. Đã lập quy định thì không thể tùy tiện thay đổi được, không thì còn đề ra quy định làm gì? Ý của bổn vương là trực tiếp xử tử!”

Nói xong Dương Cực Phong đã chỉ tay về phía Từ Liệt.

Trấn Nam Vương và Trung Ương Chiến Vương liên thủ đối phó với Từ Liệt, Từ Liệt sợ tới mức hồn phi phách tán: “Dương Cực Phong, tên khốn kiếp nhà ngươi dùng việc công trả thù riêng. Ông đây không lấy trộm Cực Đạo việt, có giỏi thì các ngươi tự tìm đi.”

“Nếu thế, để ta đến lấy giúp Việt vương.” Dương Thế Hồng cười khà khà, xuất trảo đánh cấm chế của Trấn Bắc vương phủ, khiến cho cấm chế bùng lên rực rỡ, tiếng nổ liên hồi.

Việt Trọng Sơn căng thẳng: “Đừng!”

Rồi lật tay xuất quyền đánh về phí Dương Thế Hồng.

Dương Thế Hồng sợ hết hồn, vội vàng né tránh: “Việt vương làm vậy là sao?”

“Không cần ngươi lo chuyện của ông đây. Không ai được ra tay với Trấn Bắc vương phủ!” Việt Trọng Sơn hét lớn.

Bây giờ hắn vừa tức vừa lo, nhưng lại chẳng có cách nào đối phó với Ninh Dạ.

Việt Trọng Sơn đánh liền ba quyền về phía Từ Liệt, hét lớn vào trong: “Giao Cực Đạo việt ra đây, bản vương tha cho ngươi không chết!”

Hắn không nghĩ ra cách gì, chỉ có thể nói như vậy.

Khổ nỗi, Ninh Dạ lại chẳng quan tâm, chỉ nghĩ nên làm thế nào để giết chết Từ Liệt.

Theo biểu hiện của Từ Liệt vừa rồi, rõ ràng hắn đã nhận ra chuyện này có liên quan tới mình, e là không giấu được thân phận nữa rồi.

Nghĩ tới đây, Ninh Dạ vừa tìm tòi mật thất cấm chế vừa truyền âm đáp lại: “Ta muốn thăm dò pháp tắc đại đạo của Cực Đạo việt, ngươi không đồng ý. Bây giờ vấn đề là ta phải làm sao thì ngươi mới tin sau khi lĩnh ngộ pháp tắc đại đạo chắc chắn ta sẽ trả Cực Đạo việt cho ngươi.”

“Ngươi có làm thế nào thì ta cũng không tin!”

“Ngươi bị điên à!” Ninh Dạ cũng bó tay.

Việt Trọng Sơn bị y mắng tới tức điên, đành dốc hết sức tấn công Từ Liệt, Dương Cực Phong lại ra tay lần nữa, Hà Thăng Triêu bên cạnh không nhịn được, xuất thủ ngăn cản Dương Cực Phong.

Dương Cực Phong tức giận: “Hà Thăng Triêu, mẹ kiếp, ngươi có ý gì?”

Hà Thăng Triêu cau mày: “Mọi chuyện đang rất kỳ lạ, phải hiểu rõ đã rồi mới động thủ.”

“Muốn hiểu rõ cũng dễ thôi, bắt Từ Liệt lại là được.” Dương Cực Phong đã ra tay với Từ Liệt, nhất quyết muốn giết chết hắn.

Thấy tình hình như vậy, trong lòng Ninh Dạ hơi động.

Một khắc sau, ma khí đã lan tràn, tiếng cường khằng khặc quái dị cũng vang lên.