“Ma môn?”
Chứng kiến ma khí mãnh liệt tuôn trào, tất cả mọi người đều ngây người.
Sao chuyện này còn dính líu tới cả Ma môn?
Thế nhưng Việt Trọng Sơn thấy cảnh tượng này lại càng tức giận: “Từ Liệt, ngươi còn dám nói không liên quan gì tới ngươi không! Lúc trước trong Trung Ương vương phủ của ta, chính ngươi đã phối hợp với người của Ma môn nhân cơ hội xuất thủ! Chắc chắn là ngươi âm thầm phái người trong Ma môn trộm Cực Đạo việt của ta!”
Lúc này Việt Trọng Sơn đã kết hợp đầu đuôi câu chuyện, thuận lý thành chương đưa ra kết luận.
Từ Liệt sốt sắng: “Liên quan quái gì, nếu ta làm thì vì sao Cực Đạo việt không nằm trên tay ta.”
“Phí lời, xưa nay Ma môn vốn là kẻ nói không giữ lời, ngươi muốn lợi dụng Ma môn nhưng bị Ma môn lợi dụng ngược.” Việt Trọng Sơn nói liên hồi, càng nghĩ càng cảm thấy đúng.
Từ Liệt chỉ cảm thấy mình có giải thích thế nào cũng vô dụng, bây giờ cho dù hắn có nói ra Ninh Dạ, Việt Trọng Sơn cũng không tin.
Trên thực tế, chính bản thân Từ Liệt cũng không thể xác nhận có phải Ninh Dạ không.
Chẳng lẽ tối hôm đó còn có người của Ma môn tham dự?
Trong lòng Từ Liệt vô cùng nghi hoặc.
Thấy Việt Trọng Sơn lại xuất quyền đánh tới, Từ Liệt không chống đỡ nổi, thầm cắn răng: “Ngươi muốn ta chết, vậy thì mọi người cùng chết!”
Nói xong vỗ một chưởng xuống, chỉ thấy ánh sáng lóe lên dưới mặt đất, mây đen phủ kín trên bầu trời.
Kiếp vân cương sát đột nhiên hiện lên giữa trời, bao phủ toàn bộ Trấn Bắc vương phủ. trên bầu trời dị tượng bộc phát, có luồng khí bao la bùng lên, khí tượng ngàn vạn, xộc thẳng tới trời, dẫn dắt bốn phương, khiến cả thiên địa đều rung chuyển.
Thời khắc này, ở các nơi trong Cửu Châu, các đại năng của đại phái cùng có cảm ứng, nhìn lên bầu trời.
Hắc Bạch thần cung, Hà Sinh Mặc đang ngồi trong gian đình tu hành, đột nhiên trong lòng cảm ứng thấy, nhìn về phía chân trời, ánh mắt lấp lóe: “Kiếp lôi? Có kiếp lôi giáng thế? Sao lại như vậy?”
Thời khắc này, tất cả đại năng Niết Bàn cùng ồ lên kinh ngạc.
Kiếp lôi không phải lôi đình độ kiếp mà là sát khí của thiên địa, lệ khí tụ tập, chắc chắn sẽ rung chuyển ngũ nhạc, chấn bát phương, động cửu châu! Chính là đại năng dùng thần thông vô biên hội tụ lực lượng tai ách của thiên địa tạo thành sức mạnh hủy diệt, tuy tiếng là lôi nhưng thực tế mang tới tai ương hủy diệt, là kết quả của lực lượng cá nhân.
Nên còn gọi là Thiên Sát.
Thiên Sát không phải tự nhiên, nó là một phương pháp của đại năng sau khi thấy phía trước không đường, muốn phá vỡ hạn chế của thế giới này.
Nói thẳng ra thì là phương pháp được nghĩ ra để xung kích cảnh giới thứ sáu.
Nếu xét theo hướng này thì có gọi là độ kiếp cũng chẳng sai.
Chẳng qua chưa biết pháp này có thể đạt tới cảnh giới thứ sáu không nhưng chắc chắn nó sẽ mang tới tai nạn cho người khác.
Không ai ngờ Từ Liệt lại tàn nhẫn đến vậy, bố trí trận pháp Thiên Sát ở đây, chế tạo kiếp lôi.
Nhưng lúc này hiển nhiên hắn phát động kiếp lôi không phải để xung kích cảnh giới mà là để tiêu diệt đối thủ.
Lúc này, được hắn phát động, kiếp lôi hiện lên trên bầu trời, trực tiếp bổ xuống đám người ở bên dưới.
Cho dù Việt Trọng Sơn là đại năng cảnh giới Niết Bàn cũng không dám cứng rắn chống chọi lại Thiên Sát, gầm lên một tiếng, một luồng quyền phong quét qua, miệng còn nói: “Từ Liệt, ngươi dám dẫn dắt Thiên Sát, khiến tai ương giáng thế, ngươi chết chắc rồi!”
“Cho dù có chết cũng phải kéo các ngươi theo!” Từ Liệt gầm lên điên cuồng, đánh liền ba mươi hai nhát Tuyệt Diệt thần quyền về phía Việt Trọng Sơn, mỗi quyền đều mang theo lực lượng diệt thế, nơi nó chạm tới, thậm chí không gian cũng bắt đầu sụp đổ.
Nhưng hắn làm như vậy lại khiến ba vị vương khác tức giận, ngay cả Hà Thăng Triêu tới hòa giải cũng không nhịn được ra tay nói: “Từ Liệt, ngươi quá đáng lắm rồi! Còn không mau dừng tay!”
“Thiên Sát đã phát động, làm gì có chuyện nói ngừng là ngừng!” Từ Liệt cười ha hả: “Muốn ông đây chết, ông đây kéo tất cả các ngươi xuống nước!”
Nói xong đã dốc toàn lực phát huy uy lực của Thiên Sát, phong tỏa toàn bộ khu vực này, không cho bọn họ cơ hội bỏ trốn.
Không ngờ Việt Trọng Sơn thấy tình cảnh này hai mắt lại sáng lên, bất chấp tất cả lao về phía Trấn Bắc vương phủ.
Thiên Sát vây khốn mạnh mẽ hơn trận pháp phong tỏa không gian nhiều, đây là cơ hội rất tốt cho Việt Trọng Sơn đoạt lại Cực Đạo việt.
Ninh Dạ cũng nhận ra điều này, không khỏi ngạc nhiên, không ngờ tới lúc này rồi mà Việt Trọng Sơn vẫn còn tâm tư cướp Cực Đạo việt.
Y cười ha hả: “Việt Trọng Sơn, ngươi được lắm, nhưng kiếp nạn Thiên Sát này không tác dụng gì với ta.”
Côn Lôn kính đi xuyên vạn giới, chỉ cần có năng lượng thì thiên kiếp của một giới cũng không giữ nổi.
Theo tu vi của Ninh Dạ tăng cường, bây giờ y sử dụng Côn Lôn kính càng lúc càng thuận tay.
Ngay lúc định thi triển Côn Lôn kính bỏ trốn, lại thấy sát lôi hiện lên trên bầu trời, một luồng tử điện từ trên trời giáng xuống đầu Việt Trọng Sơn.
Ánh điện màu tím hết sức bình thường nhưng Việt Trọng Sơn lại sợ tới mức nhảy dựng lên, xuất quyền đánh ra liên tục, thân hình lập tức chuyển động vô số lần, trong đó có mấy lần lướt qua bên cạnh Ninh Dạ nhưng không có cơ hội tóm lấy y.
Còn luồng điện quang màu tím kia cũng bay theo Việt Trọng Sơn, nó không nhanh mấy nhưng Việt Trọng Sơn có cố thế nào cũng không thể thoát được. Hắn hét lên một tiếng điên cuồng, nguyên thần trong đầu đột nhiên xuất hiện, nguy nga như núi, rống lên một tiếng về phía điện quang màu tím, cuối cùng tử điện cũng ngừng lại.
Việt Trọng Sơn lại thi triển thần quyền lần nữa nhưng không thấy tử điện kia biến mất mà chỉ lắc lư vài lần rồi vòng về, như có thần trí.
Thế này là sao?
Ninh Dạ cũng thấy lạ.
Đại năng đấu pháp, rất nhiều thứ nhìn cũng thấy khó hiểu.
Ninh Dạ còn đang kinh ngạc đã thấy điện quang màu tím đột nhiên xuất hiện trở lại, lần này trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu Ninh Dạ.
Chuyện này khiến Ninh Dạ bị dọa nhảy dựng lên, đang định dịch chuyển khỏi nơi này thì thấy điện quang màu tím ngưng tụ trên đỉnh đầu y, không hạ xuống, ngược lại lay động vài lần.
Thế này là sao?
Ninh Dạ ngơ ngác nhìn luồng điện màu tím kia, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Việt Trọng Sơn lại hét to: “Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Vì sao Tử Cực Càn Lôi không tấn công ngươi?’
Tử Cực Càn Lôi?
Hóa ra đây là Tử Cực Càn Lôi?
Ninh Dạ từng nghe nói tới nó.
Tím là màu sắc cực hạn, càn là cực hạn của cửu cung, thế nên Tử Cực Càn Lôi còn gọi là Song Cực Lôi, nghe nói lực lượng vô biên, nhất cực diệt nhục thân, nhất cực diệt nguyên thần, kẻ trúng phải thì thân thể tiêu biến, thần hồn vẫn lạc, cực kỳ khủng khiếp.
Cứ nhìn phản ứng của Việt Trọng Sơn là biết.
Nhưng sao luồng điện này không tấn công mình?
Y còn đang nghi hoặc, lại nghe Từ Liệt kêu lên: “Thiên Cơ môn! Ngươi là người của Thiên Cơ môn!!!”
Hả?
Sao mình lại bại lộ?
Nói vậy Tử Cực Càn Lôi này còn có liên quan tới Thiên Cơ môn?
Chẳng lẽ là...
Suy nghĩ của Ninh Dạ nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên ý thức được điều gì, bay lên không trung, thẳng thắn hiện hình, chỉ có gương mặt vẫn là của người khác.
Quả nhiên kiếp lôi kia không tấn công y, chỉ điên cuồng oanh kích ngũ vương.
Nhìn bốn phía sắc sỡ ánh sáng, Ninh Dạ lẩm bẩm: “Vị trí cửu cung, 108 tinh, 3600 tham, 10800 thiên lộ... Mẹ nó, đây là trận pháp của Thiên Cơ môn?”
Khoảnh khắc đó, Ninh Dạ đã hiểu rõ tất cả.
Hóa ra Thiên Sát trận cũng là tác phẩm của Thiên Cơ môn, tụ linh lực tai ương của cửu phương thành một thể, muốn đạt được thành tựu phi thăng.
Thiên Cơ môn ơi là Thiên Cơ môn, rốt cuộc thời thượng cổ các ngài gây bao nhiêu nghiệt? Còn nghiên cứu cả trận pháp thế này nữa?
Ninh Dạ cũng thấy bó tay.
Chẳng trách Song Cực Lôi không đánh mình, hóa ra là vì Thiên Cơ công pháp trên người mình?
Không đúng, là Thiên Cơ điện!