TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 352: Tịch diệt

Chứng kiến Cực Đạo việt, Việt Trọng Sơn vừa kinh hãi vừa tức giận.

“Trả thần vật đây!” Hắn hét lớn.

Ninh Dạ nói: “Việt Trọng Sơn, ngươi đừng làm phiền ta, ngoan ngoãn phối hợp đi, nếu lúc này ta có thể nghiên cứu được huyền bí Cực Đạo thì ngươi chỉ cần thực hiện một điều kiện nho nhỏ thôi là ta sẽ trả Cực Đạo việt cho ngươi.”

Cái gì?

Việt Trọng Sơn đờ ra.

Những người khác cũng ngây ra tại chỗ.

Thế này... rốt cuộc là sao?

Ninh Dạ lại chẳng hề để ý tới họ, chỉ cẩn thận cảm ngộ huyền bí Cực Đạo.

Y không ngừng cảm ngộ, Vô Thiên thần thuật và Tuyền Cơ xích cũng vận chuyển điên cuồng, Cực Đạo việt lóe lên hào quang kinh người, đồng thời kiếp lôi giáng xuống cũng tăng cường, không ngừng đánh lên người Từ Liệt, đánh tới mức Từ Liệt sứt đầu mẻ trán, cho dù hắn có thần thông cái thế nhưng cũng không thể chống nổi kiếp lôi như vậy. Vừa không để ý một chút, một luồng kiếp lôi đã xuyên vào cơ thể, Từ Liệt kêu la thảm thiết, cuối cùng may là không phải Tử Cực Càn Lôi, không khiến hắn bị hủy cả thần hồn nhưng cũng bị thương không nhẹ.

Còn ánh mắt Ninh Dạ càng lúc càng rực rỡ, miệng lẩm bẩm: “Hóa ra là thế, hóa ra là thế, Cực Đạo, Cực Đạo, quả nhiên là ở chữ Cực. Cho dù tu pháp gì cũng có thể đây lên tới cùng cực, đây mới là ý nghĩa thật sự của Cực Đạo!”

Ninh Dạ xung kích cảnh giới Hoa Luân và Vạn Pháp là theo lối Cực Đạo, nhưng Cực Đạo của y nói thẳng ra là gian lận, dựa vào Cấn Tự Bí.

Vì vậy tuy Cực Đạo của y cũng mạnh, nhưng chỉ là cực hạn về linh lực, chứ không phải cực hạn về đạo.

Mãi tới thời khắc này, sau khi cảm ngộ Cực Đạo việt, rốt cuộc Ninh Dạ mới ý thức được sai lầm của bản thân là ở đâu - quả nhiên, cho dù có mảnh vỡ nguyên thần thì thăng cấp quá nhanh cũng có vấn đề. Dù sao tuy Tử Lão rất mạnh nhưng hắn không phải cực hạn của tu hành.

Còn sau câu nói này, khí thế trên người Ninh Dạ không tăng mà giảm, tu vi từ từ giảm sút, sau đó chỉ thấy rầm một tiếng, tu vi trực tiếp từ cảnh giới Vạn Pháp hạ xuống Hoa Luân.

“Sao lại như vậy?” Việt Trọng Sơn cũng giật mình.

Hắn hiểu rất rõ điều này mang ý nghĩa ra sao.

Như vậy nghĩa là đối phương thật sự tìm hiểu được huyền bí của Cực Đạo, tuy tu vi không tăng mà giảm nhưng thực chất là đang bù đắp sai lầm mà bản thân từng phạm phải, đúc lại căn cơ.

Còn tu vi của Ninh Dạ hạ xuống Hoa Luân đỉnh phong rồi không giảm tiếp, Ninh Dạ trực tiếp lấy ra một nắm linh đan nhét vào trong miệng, sau đó khí thế lại bùng lên.

Mẹ nó, ngươi còn ngồi đây xung kích Vạn Pháp lần nữa à?

Ánh mắt Dương Cực Phong lóe lên vẻ tàn nhẫn, đang định tấn công Ninh Dạ thì Việt Trọng Sơn lại hét lên: “Không được!”

“Vì sao?”

“Ngươi không giết được hắn.” Việt Trọng Sơn nói: “Hắn nắm giữ độn pháp xuyên qua không gian, bây giờ còn có Thiên Sát trận bảo vệ, nếu ngươi tấn công hắn thì e là Cực Đạo việt sẽ mất đi mãi mãi.”

Lúc này Việt Trọng Sơn đã bắt đầu tin tưởng Ninh Dạ, tin rằng y sẽ trả lại Cực Đạo việt cho mình.

Dù sao bây giờ Ninh Dạ đã có thể xóa tan cấm chế trên Cực Đạo việt, trực tiếp bỏ trốn, nhưng y không làm vậy tức là có thể đàm phán.

Chẳng qua... chẳng qua, hình như trước giờ mình vẫn không cho hắn cơ hội đàm phán.

Chết tiệt! Việt Trọng Sơn bắt đầu hối hận.

Có vận mệnh che trở, Cực Đạo gia trì, tu vi của Ninh Dạ từ từ tăng cường, đồng thời không ngừng lấy ra linh đan, nuốt vào như đang ăn cơm, khiến mọi người kinh hãi không thôi.

Sao lại dùng đan dược như vậy?

Chỉ thấy tu vi của Ninh Dạ tăng lên điên cuồng, trực tiếp vượt qua cảnh giới trước đây của y, sau đó không ngờ lại hạ xuống lần nữa.

Ngũ vương đã không biết phải nói gì, vừa khổ sở chống đỡ kiếp lôi vừa nhìn tu vi Ninh Dạ lúc lên lúc xuống, bọn họ biết Ninh Dạ đang nhân cơ hội này rèn luyện lại bản thân nhưng không thể làm gì.

Cứ lên lên xuống xuống như vậy ba lần, Ninh Dạ sờ Tu Di ốc nhưng phát hiện mình đã ăn hết thuốc, bèn gọi với sang Việt Trọng Sơn: “Có đan dược không? Cho ta chút.”

“Ngươi!” Việt Trọng Sơn hộc máu.

Ninh Dạ nghiêm túc nói: ”Ta đã cảm ngộ Cực Đạo việt, ta nói trả ngươi là chắc chắn sẽ trả ngươi. Đan dược! Không cho thì ta đi đây.”

Việt Trọng Sơn không có cách nào, bây giờ hắn không có tư cách đàm phán: “Tất cả mọi người, đưa thuốc cho hắn!”

Ào ào ào, hàng loạt linh dược dồn dập ném cho Ninh Dạ, chỉ riêng Thiên Thần đan đã có hơn mười bình.

Chỉ có Từ Liệt là ngoại lệ vì kiếp lôi điên cuồng giáng xuống, hiển nhiên Ninh Dạ không định lưu thủ, Từ Liệt thầm phẫn nộ nhưng đang phải đối mặt với kiếp lôi khủng khiếp này, thậm chí không có cơ hội lên tiếng.

Ninh Dạ không hề khách khí, dựa vào hỗ trợ từ Bất Diệt tuyền và vận mệnh, hấp thu điên cuồng, thật sự không chịu nổi thì cho Thiên Cơ, khiến cho Thiên Cơ cũng được lợi.

Kiếp lôi càng mạnh mẽ thì vận mệnh càng mạnh, còn bây giờ Ninh Dạ dốc toàn lực tấn công Từ Liệt, được lượng lớn lực lượng vận mệnh hỗ trợ.

Nhưng do Bất Diệt tuyền không hoàn chỉnh nên rất nhiều vận mệnh bị lãng phí, vì vậy Ninh Dạ ra sức tiêu hao, cố gắng giảm bớt lãng phí.

Kiếp lôi không ngừng giáng xuống, khí thế của Từ Liệt cũng dần dần yếu bớt.

“Cứu ta!” Từ Liệt hô to.

Ninh Dạ nói: “Người này dẫn dắt kiếp nạn Thiên Sát, tội ác tày trời, lại có ý đồ với Cực Đạo việt, vốn là tội chết. Ta không giết hắn, lát nữa ta sẽ đánh hắn trọng thương rồi giao cho chư vị.”

Nghe y nói vậy, mọi người nhìn Từ Liệt, cùng ngừng tay, không ngờ lại mặc kệ hắn.

Tu vi của Ninh Dạ tiếp tục lên xuống, vận mệnh tiếp tục hỗ trợ nhưng đã yếu dần đi.

Xem ra Thiên Sát trận này cũng có cực hạn.

Cố gắng dùng hết lực lượng vận mệnh cuối cùng rồi tiêu hóa một lượng đan dược, ổn định bản thân ở mức độ gần Vạn Pháp trung kỳ, lúc này Ninh Dạ mới thở phào một hơi.

Y nhìn sang phía Việt Trọng Sơn, mỉm cười.

Tâm trạng Việt Trọng Sơn bỗng căng thẳng.

“Ngươi đã đáp ứng sẽ trả Cực Đạo việt cho ta.” Giọng diệu có phần uất ức.

“Ta muốn xem Chiến Đạo thư một chút.”

Mẹ nó!

Tứ vương mắng thầm.

Hà Thăng Triêu nói: ”Chúng ta không mang theo Chiến Đạo thư.”

“Không sao, chư vị biểu diễn một lượt là được.” Ninh Dạ nói.

Bây giờ y đang được vận mệnh gia trì, ngộ tính phi phàm, cho dù không đến mức nhìn một lần là hiểu rõ hoàn toàn cũng có thể lý giải bảy tám phần, còn lại thì tự mình suy nghĩ lại sau.

Muốn thành đạo chú trọng ở chữ ngộ, ngộ tính đủ thì nhìn một lần là được.

Dương Cực Phong cười lạnh: “Cực Đạo việt không phải của ông đây, dựa vào đâu mà ông đây phải làm theo lời ngươi?”

Ninh Dạ nhìn sang phía Việt Trọng Sơn.

Việt Trọng Sơn cả giận nói: “Chư vị vương đệ, hôm nay các ngươi giúp bản vương một lần, coi như ta nợ các ngươi.”

Quay lại nhìn Từ Liệt chỉ thấy hắn đã bị đánh tới sứt đầu mẻ trán, khí tức suy nhược, chắc cũng không cần thể hiện nữa rồi.

Hà Thăng Triêu xuất quyền đánh ra, quyền phong ôn hòa, không thấy chút uy lực nào, sau đó hắn thu quyền: “Ngươi nhìn rõ chưa?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Nhìn rõ rồi, Đông Vương không hề giấu giếm.”

Dương Cực Phong điểm nhẹ một cái, âm phong cuốn qua, chẳng dính dáng gì tới chiến đấu cuồng bạo: “Thế cái này thì sao?”

Ninh Dạ tiếp tục mỉm cười gật đầu: “Đã hiểu.”

“Vậy của ta là đây, tiểu huynh đệ nhìn ra được gì?” Dương Thế Hồng cười ha hả xuất quyền đánh ra, thế quyền với uy lực ngập trời, sát ý vô hạn, toàn bộ bầu trời cũng rung chuyển, một chữ chiến lớn xuất hiện trên không, khí thế bao phủ vạn dặm.

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Tây Vương làm vậy là không có thành ý.”

Dương Thế Hồng ngẩn ra: “Thế mà ngươi cũng nhìn ra được?”

Quyền vừa rồi của hắn tuy khí thôn sơn hạ nhưng chẳng hề liên quan tới đạo ý về chiến đấu, không ngờ Ninh Dạ lại nhìn ra ảo diệu.

Dương Thế Hồng sắc mặt hung ác, hừ một tiếng: “Cho!”

Tiếng ‘cho’ này vừa rời miệng, tâm thần Ninh Dạ rung chuyển: “Được!”

Việt Trọng Sơn kêu lên: “Ngươi còn dùng kiếp lôi tấn công Từ Liệt nữa thì hắn không thể biểu diễn cho ngươi đâu.”

Ninh Dạ cười nói: “Nếu thế để ta thả hắn ra là được.”

Sau khi y lên tiếng, kiếp lôi trên bầu trời đột nhiên dừng lại, rốt cuộc Từ Liệt cũng không bị kiếp lôi tấn công nữa, vừa thở phào một hơi thì thấy Ninh Dạ đột nhiên kêu lên: “Cho ngươi!”

Ninh Dạ đột nhiên ném Cực Đạo việt ra, vẽ thành một đường vòng cung trên không trung.

Sao lại như vậy?

Các vương ngạc nhiên.

Từ Liệt vô thức bắt lấy Cực Đạo việt.

Việt Trọng Sơn kinh hãi hét lên: “Từ Liệt, buông tay ra.”

Nhưng trong mắt Từ Liệt lại thấy Việt Trọng Sơn đang đánh một quyền tuyệt sát về phía mình.

Từ Liệt vô thức vung quyền đón đỡ, đồng thời nắm lấy Cực Đạo việt, chỉ thấy trên Cực Đạo việt lóe lên ánh tím.

Tử Cực Càn Lôi?

Không được!

Xẹt!

Luồng Tử Cực Càn Lôi đã đánh trúng Từ Liệt.

Một khắc sau, Từ Liệt kêu gào thảm thiết, chỉ thấy trên người hắn là luồng điện quang màu tím cuồn cuộn, thân thể Từ Liệt như tắm trong ánh điện màu tím.

Hắn gào thét điên cuồng, cố chống cự uy lực của Tử Cực Càn Lôi.

Nhưng cho dù trong thời điểm toàn thịnh hắn cũng chưa chắc đã chống được Tử Cực Càn Lôi, huống chi lúc trước đã bị kiếp lôi đánh bị thương.

Chỉ thấy dưới điện quang màu tím, cơ thể Từ Liệt nhanh chóng tan rã, nguyên thần xuất hiện, định bỏ trốn nhưng điện quang màu tím oanh tạc, mặc cho nguyên thần tả xung hữu đột đều không thể thoát khỏi, cuối cùng là một tiếng vỡ tan, nguyên thần hoàn toàn tiêu vong.

Trên bầu trơi tiếng nổ vang rền, mây đen tiêu tán, kiếp lôi thối lui.

Thiên Sát trận biến mất.

“Chết!” Việt Trọng Sơn xuất quyền về phía Ninh Dạ.

Bóng người tiêu tan.

Quyền này cũng chỉ đánh vào không khí.