Thiên Sát trận là do Thiên Cơ môn sáng tạo, ban đầu mục đích của nó là để phục vụ Thiên Cơ môn phi thăng.
Nhưng không nghĩa là, chỉ cần là người của Thiên Cơ môn sẽ không sao.
Thiên Sát trận không có năng lực phân biệt, không thể vì ngươi là người của Thiên Cơ môn nên sẽ không sao, nhưng rất có thể Thiên Cơ điện đã có sẵn ứng phó... không, phải là đã bố trí để lợi dụng
Đúng, chắc chắn là lợi dụng!
Ninh Dạ đã nghĩ ra.
Thiên Cơ điện mới là thần vật mà Thiên Cơ môn tiêu hao tâm huyết chế tạo, công dụng của nó bao quát rất rộng, chẳng qua thời gian xa xưa, rất nhiều tác dụng đã thất truyền.
Nhưng nếu lúc này có người bày Thiên Sát trận, vậy dù sao Ninh Dạ cũng phải thử xem có kiếm được ích lợi gì không.
Sau khi có ý tưởng, Ninh Dạ đã chuyển động Côn Lôn kính.
Đáng tiếc, không hiệu quả.
Y không nhụt chí, lại phát động Tạo Hóa thần tọa, vẫn không có ảnh hưởng.
Lại sử dụng Tuyền Cơ xích, vẫn không có tác dụng.
Thế này là sao?
Côn Lôn kính, Tạo Hóa thần tọa và Tuyền Cơ xích là những bảo vật huyền diệu nhất trong Cửu Đại Thần Vật của Thiên Cơ điện, bọn chúng đều không có tác dụng, chẳng lẽ là vì không hoàn chỉnh?
Nhưng cho dù không hoàn chỉnh thì cũng phải có phản ứng chứ?
Ninh Dạ không nghĩ tiếp, thẳng thắn thử từng cái một, đằng nào cũng chỉ có vài món.
Mãi tới lúc thử đến Bất Diệt tuyền mới thấy trên không trung xuất hiện dị tượng, có ánh sáng kỳ lạ lóe lên, đồng thời kiếp lôi trở nên cuồng bạo, ầm ầm ầm đánh xuống đám người Từ Liệt, Việt Trọng Sơn.
Bất Diệt tuyền?
Sao lại là Bất Diệt tuyền?
Ninh Dạ kinh ngạc.
Hắn không hiểu hai thứ này có gì liên quan.
Bất Diệt tuyền là thần vật loại khôi phục, có tác dụng với cả cơ thể và nguyên thần, có nước suối này thì có thể giữ được tính mạng. Đương nhiên nếu như Việt Trọng Sơn đánh một quyền giết chết luôn thì Bất Diệt tuyền cũng vô dụng.
Vấn đề là có liên quan gì tới Thiên Sát trận?
Y không kịp suy nghĩ, trực tiếp triệu hồi Bất Diệt tuyền, nước suối xoay quanh người y, lại dùng Thái Thanh Thần Thủy quyết điều khiển, hóa thành một đóa hoa sen bằng nước, nâng bản thân lên.
Hoa sen làm từ nước suối màu trắng sữa nâng Ninh Dạ lên, phong thái như thần tiên, nếu y dùng tướng mạo thật sự thì thế nhân không khỏi than thở.
Trong ánh sáng trắng chiếu rọi, Từ Liệt và Việt Trọng Sơn vận hết thực lực cũng không thể nhìn thấu chân thân của Ninh Dạ, chỉ biết chắc chắn đối phương là người của Thiên Cơ môn.
“Giết chết hắn đã!’ Việt Trọng Sơn gầm thét, xuất quyền đánh ra.
Đồng thời, tam vương khác cũng liên thủ giúp Việt Trọng Sơn chống đỡ kiếp lôi, ngay cả Từ Liệt cũng bỏ qua cơ hội xuất thủ mà nhìn chằm chằm vào Ninh Dạ, như nhất quyết muốn nhìn ra thân phận của y.
Nhưng Việt Trọng Sơn không ra tay còn đỡ, vừa ra tay đã thấy Thiên Sát thần lôi kia đột nhiên tăng cường, hóa thành lưới ánh sáng vô biên phủ xuống, khiến tứ vương sợ hãi rút lui.
Dương Thế Hồng hét lớn: “Từ Liệt, ngươi còn không ngừng trận này lại, định để sinh linh đồ than à?”
Từ Liệt sắc mặt khó coi: “Không ngừng được.”
Cái gì?
Chỉ thấy Ninh Dạ trên bầu trời chậm rãi giơ tay: “Hóa ra là thế... Ta đã hiểu. Từ Liệt ơi là Từ Liệt, lần này đúng là phải cám ơn ngươi.”
Nói xong y khẽ mỉm cười, chỉ tay về phía Từ Liệt, chỉ thấy Song Cực Lôi bắn thẳng về phía Từ Liệt.
Từ Liệt hoảng hốt né tránh, chỉ có Tử Cực Càn Lôi như hình với bóng, không thể thoát nổi.
“Giải quyết kẻ địch ngoài trước đã!” Hà Thăng Triêu hét lớn.
Xưa nay Cực Chiến đạo vẫn luôn như vậy, cho dù nội chiến tới long trời lở đất nhưng một khi có kẻ địch ngoài, bọn họ đều liên thủ. Trước đây thường xuyên có môn phái khác thấy Cực Chiến đạo nội chiến tới mức không biết trời trăng gì nữa, muốn nhân cơ hội kiếm lợi, kết quả không ngờ vừa rồi Cực Chiến đạo còn chém giết tới mức mắt chảy thành sông, chớp mắt đã liên thủ đối phó với kẻ địch ngoài.
Nếu Ninh Dạ không uy hiếp như vừa rồi, Việt Trọng Sơn sẽ nghĩ đủ mọi cách giết chết Từ Liệt, nhưng bây giờ thấy Ninh Dạ lại có thể khống chế Thiên Sát trận, hắn làm đúng như lời Hà Thăng Triêu, quát lớn một tiếng, xuất quyền về phía Tử Cực Càn Lôi, lực hút cường đại ảnh hưởng tới kiếp lôi.
Không hủy bỏ đại trận thì kiếp lôi không biến mất, không thể diệt được nhưng có thể ảnh hưởng.
Đồng thời, tam vương khác cũng lập tức xuất thủ, nhưng lại đánh về phía Ninh Dạ.
Chỉ trong chốc lát đã biến thành năm vị đại năng Niết Bàn cùng đối phó với Ninh Dạ.
Ninh Dạ chỉ cảm thấy bản thân có tài cán gì mà được đãi ngộ như vậy, không khỏi cười nói: “Đúng là được trời cao chiếu cố, đến hay lắm!”
Sau khi y lên tiếng, chỉ thấy lưới sét trên bầu trời càng ngày càng dày đặc, trút xuống ào ào.
Dưới lưới sét kinh khủng này, vạn vật đều hóa thành tro bụi, toàn bộ Trấn Bắc vương phủ đều hóa thành phế tích.
Lần này thì hay rồi, không cần nghĩ tới cấm chế mật thất gì, trực tiếp phá tan.
Cũng may Ninh Dạ nhanh tay, lấy được vài món bảo vật, chẳng kịp nhìn là gì, cứ ném vào Thiên Cơ điện trước đã, đồng thời phát động thần uy của Thiên Sát, tiếp tục tấn công, nhưng chủ yếu nhắm vào Từ Liệt.
“Này, thằng nhãi kia, rốt cuộc ngươi làm thế nào vậy?” Dương Thế Hồng tức tới nổ phổi, gào lên.
Hà Thăng Triêu cũng nói: “Chắc các hạ cũng biết tuy uy lực của Thiên Sát rất mạnh, nhưng ngũ vương chúng ta tập trung ở đây, ngươi không có cơ hội giết chúng ta.”
“ta biết.” Ninh Dạ thoải mái nói: “Thật ra ta cũng không muốn giết các ngươi, chỉ muốn mượn sức mạnh của các ngươi dùng một chút. Yên tâm, cho dù có thể giết được, ta cũng không giết.”
Hả?
Nghĩa là sao?
Đám người còn đang khó hiểu đã thấy Ninh Dạ phát động Thiên Sát lôi hàng lâm, vẫn ung dung phỏng đoán.
Bây giờ y đã hiểu đầu đuôi mọi chuyện.
Hóa ra lúc trước Thiên Cơ môn sáng tạo ra đại trận này, dẫn dắt lực lượng tai ương, đương nhiên mục đích của họ không phải gây tai họa mà để tăng cường bản thân, chẳng qua không ai biết cách để ‘tăng cường’.
Nhưng sau khi Bất Diệt tuyền có tác dụng, không ngờ cảm thụ của Ninh Dạ đối với toàn bộ thế giới lại thay đổi.
Nói đúng hơn, cảm giác của y như trở lại lúc bước vào Vạn Cố liễu, mọi thần bí trong thiên địa đang được phơi bày trước mắt y.
Ngộ đạo?
Không, không phải!
Đây không phải ngộ đạo.
Vì Ninh Dạ có thể cảm nhận được, không ngờ loại phơi bày lại là vĩnh viễn.
Nếu nói huyền bí của thiên địa bị che bằng lụa, có tới ngàn lớp lụa, như vậy nơi ngộ đạo là lột bỏ một phần lụa, có thể thấy rõ hay không phải dựa vào chính mình.
Còn thời khắc này cảm giác của Ninh Dạ lại không phải lột bỏ lớp lụa mà là tầm mắt trở nên rõ ràng.
Cũng như thị lực được tăng cường, có thể nhìn rất xa, thậm chí có thể nhìn xuyên qua một giới hạn nhất định, trời sinh có thể nhìn thấu mê hoặc.
Nói thẳng ra là ngộ tính tăng cường.
Tăng cường vĩnh viễn.
Vì sao lại như vậy?
Trong đầu Ninh Dạ đã xuất hiện một từ.
Vận mệnh!
Thiên địa có vận mệnh, chỉ trao cho người được sủng ái.
Vì vậy mới có câu đứa con của vận mệnh.
Còn người được gọi là đứa con của vận mệnh thì bất luận tư chất hay ngộ tính đều là tuyệt đỉnh, trời sinh có thể nhìn xuyên tấm màn che phủ trên đạo, có thể bỏ qua làn sương mê hoặc.
Nhưng cách nói vận mệnh này quá hư vô mờ ảo, khó lòng nắm bắt, ít người khống chế được.
Nghe nói Thiên Cơ môn chính là một trong số đó.
Bọn họ tin rằng có vận mệnh, Thiên Cơ môn quan sát thiên cơ, tìm kiếm vận mệnh.
Đoạt khí của thiên địa, trở thành người được trời cao sủng ái, vì vậy có thể trở thành đệ nhất kỳ môn thời thượng cổ.
Chỉ tiếc là đoạt lấy quá nhiều nên bị cắn ngược.
Cứ như vậy, tác dụng của Thiên Sát trận cũng dần dần rõ ràng.
Thứ gọi là lực lượng tai ương không phải mục đích mà là thủ đoạn.
Vừa chế tạo tai ương cũng vừa ngưng tụ vận may.
Tai ương là cho kẻ khác, vận mệnh là giữ lại cho mình.
Còn Bất Diệt tuyền chính là thứ gánh vác vận mệnh này.
Thân là chủ nhân của Bất Diệt tuyền, đương nhiên Ninh Dạ cũng được tắm trong vận may.
Chính vì vậy, thời khắc này tai họa giáng xuống đầu ngũ vương, vận may lại thuộc về bản thân.
Tiếc nuối duy nhất của Ninh Dạ là Bất Diệt tuyền không hoàn chỉnh, vận may được chuyển hóa không đủ.
Nếu thế, chuyển hóa nhiều một chút là được.
Một khắc sau, Ninh Dạ vung tay, Cực Đạo việt đã xuất hiện trên tay y.