TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 355: Bề trên

Dưới bóng đêm, một điểm sáng hiện ra sau đó lan tỏa như mây khói, tiếp đó là một thân hình già nua hiển hiện.

Đó là một bà lão tay chống gậy đầu rồng, đứng trang nghiêm trên tầng mây.

Cảnh giới Vô Cấu!

Ninh Dạ đã cảm nhận được tu vi của đối phương, trong lòng không hề căng thẳng.

Có Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp ở bên ngoài tiếp ứng, y không cần lo lắng.

Nhưng khiến y bất đắc dĩ là, không ngờ y cảm ứng được mảnh vỡ mà mình đang tìm trên người bà lão này.

Đúng là phiền phức.

Bà lão kia đã nói: “Ngươi tên là gì? Tân Nhiễm Tử là gì của ngươi?’

Ninh Dạ không dùng gương mặt thật nên không căng thẳng, cười nói: “Xem ra lần này phải về không công rồi, nếu các hạ đã chuẩn bị, vậy tại hạ xin cáo từ.”

Y đang định đi, bà lão kia lại lấy mảnh vỡ ra: “Cho ngươi.”

Nói đoạn trực tiếp ném mảnh vỡ ra.

Ninh Dạ vô thức né tránh, chỉ thấy mảnh vỡ kia bay sát qua người y, rơi vào khoảng không đằng sau.

Không mang theo bất cứ thủ đoạn nào?

Ninh Dạ kinh ngạc nhìn bà lão, tiếp đó phất tay hút mảnh vỡ về.

Lại nhìn bà lão hỏi: “Bà có ý gì?”

“Không nhận ra giọng ta à?” Bà lão hỏi.

Hả?

Ninh Dạ quan sát kỹ bà lão, nhanh chóng nghĩ lại, rốt cuộc cũng nghĩ ra: “Thiên Lan môn? Ngươi là người trong sơn cốc?”

Ngày trước hắn xông vào Thiên Lan môn, cố nhảy vào sơn cốc cướp lấy mảnh vỡ Thiên Cơ điện, từng bị người khác ra tay ngăn cản, nhưng còn chưa có cơ hội thấy mặt. Cho dù lúc đó y dùng ảo thuật biến hóa ra Việt Trọng Sơn né tránh được, nhưng sau đó nghĩ lại, luôn cảm thấy khi mảnh vỡ Thiên Cơ điện bay đến đối phương có cơ hội ngăn cản nhưng không biết vì sao lại không ra tay.

Chẳng qua lúc đó Việt Trọng Sơn đang đuổi theo sát nút nên đành bỏ qua, bây giờ thấy đối phương, rốt cuộc Ninh Dạ cũng có thể xác nhận.

Dù sao đối phương cũng có cảnh giới Vô Cấu, lúc đó có rất nhiều cơ hội ngăn mình cướp lấy mảnh vỡ.

Nghĩ tới đó, nhớ lại những lời bà lão vừa nói, trong đầu Ninh Dạ xuất hiện một suy nghĩ: “Các hạ và Thiên Cơ môn... rốt cuộc có quan hệ ra sao?”

“Trả lời ta trước đã, ngươi là gì của Tân Nhiễm Tử?” Bà lão hỏi.

“Gia sư.” Ninh Dạ trả lời, chuyện này không cần phải giấu.

“Thanh Lâm, Bạch Vũ hay là Tân Tiểu Diệp?”

“... Thanh Lâm.” Ninh Dạ nói.

“Hóa ra ngươi là Bạch Vũ.” Bà lão nói thẳng.

“...” Ninh Dạ cũng bó tay: “Ta không đáng tin cậy tới vậy à?”

“Không phải ngươi đáng tin hay không mà là trong mắt ngươi bà lão này chưa đáng tin cậy.” Bà lão hừ một tiếng: “Cẩn thận cũng tốt, nếu không chắc ngươi đã chẳng sống được đến giờ.”

Nói xong bà lão bay đến, thân thể Ninh Dạ hơi động nhưng cuối cùng vẫn không làm gì.

Một khắc sau, bà lão xuất hiện trước mặt Ninh Dạ: “Nếu bây giờ ta ra tay, ngươi cảm thấy mình có chạy được không?”

Ninh Dạ trả lời: “Vẫn có cơ hội.”

Bà lão lắc đầu: “Ngươi thử xem.”

Ninh Dạ đang định dịch chuyển nhưng không ngờ lại phát hiện mình không thể rời khỏi.

Phong tỏa không gian?

Không đúng!

Vì y phát hiện thậm chí mình không dùng được cả Côn Lôn kính, mà năng lực không gian của Côn Lôn kính thì không thể phá vỡ.

Khoảnh khắc đó, y lập tức hiểu ra.

Bà lão này không khống chế không gian mà khống chế y!

Bà ta cưỡng ép chặt đứt liên hệ giữa y và Thiên Cơ điện, khiến cho y không thể sử dụng lực lượng của Thiên Cơ điện, thậm chí không chỉ có thế, ngay cả lực lượng của bản thân cũng không thể phát huy tác dụng.

Đây là thủ đoạn gì?

Ninh Dạ kinh ngạc nhìn bà lão.

Bà lão nói: “Sao nào? Tưởng mình có chút năng lực dịch chuyển càn khôn là có thể tiêu dao không hề e ngại điều gì à? Thật ra muốn đối phó với ngươi cũng rất đơn giản, chỉ cần làm cho ngươi không thể sử dụng thủ đoạn đó là được.”

Ninh Dạ cười: “Trước đó ta đã tính rồi, chuyến này không có nguy hiểm.”

Bà lão hừ một tiếng nói: “Cũng không thể dựa dẫm vào Vấn Thiên thuật được.”

“Đúng vậy.” Ninh Dạ gật đầu: “Nếu thật sự tính toán không sai sót thì Thiên Cơ môn đã chẳng bị diệt. Chắc tiền bối cũng dùng bí pháp Thiên Cơ môn ta? Bằng không đã chẳng thể cắt đứt liên hệ giữa ta và Thiên Cơ điện, vì sao ta cũng không cảm nhận được?”

“Ta chỉ ảnh hưởng tới phán đoán của ngươi, khiến ngươi không thể sử dụng bí thuật mà thôi. Ngươi cho rằng mình liên hệ với Thiên Cơ điện, sử dụng bí thuật nhưng thực ra không phải là vậy.” Bà lão trực tiếp trả lời.

“Ảnh hưởng tới phán đoán của ta? Ảo thuật? Không, không đúng...” Ninh Dạ vốn là đại gia trong ảo thuật, tuy không nghĩa là y không bị trúng ảo thuật nhưng không thể nào biết có vấn đề rồi mà vẫn không cảm giác được mình trúng ảo thuật.

“Đây là...” Ninh Dạ cảm nhận tỉ mỉ, đột nhiên hiểu ra: “Tiệt Thiên thuật?”

“Cuối cùng cũng nhận ra rồi.” Bà lão hừ một tiếng.

Quả nhiên đối phương cũng là người của Thiên Cơ môn!

Ninh Dạ lập tức hưng phấn.

“Trước đây chỉ biết Tiệt Thiên thuật cảm nhận lòng người nhưng không nghĩ rằng nó có thể tạo ra ảo giác nguyên thần, làm cho khi thi pháp xảy ra sai lầm. Đây đúng là cách tốt nhất để đối phó với kẻ có năng lực chạy trốn, may mà Việt Trọng Sơn không biết.” Ninh Dạ kích động tới bật thốt lên.

“Pháp thuật dù sao cũng chỉ là pháp thuật, thành sự ở người, vận dụng tại tâm. Vấn đề của ngươi là nhận được quá nhiều thần thuật nên thiếu đi sự phát triển của bản thân.” Bà lão không hề khách khí vạch trần vấn đề của Ninh Dạ.

Ninh Dạ cũng nghe lời: “Vâng, thật ra đệ tử cũng biết vấn đề của mình, chỉ có điều thời gian quá ngắn, không có thời gian rảnh để rèn luyện chu đáo hơn.”

Lúc này y dùng thân phận đệ tử đáp lời.

Thấy y khiêm tốn như vậy bà lão cũng thỏa mãn: “Nhưng chỉ hơn mười năm mà đi được tới bước này cũng chẳng dễ dàng gì, đúng là không nên trách móc quá đáng. Thiên Cơ điện đâu? lấy ra cho ta xem.”

“Cái này...” Ninh Dạ hơi do dự.

“Sao nào? Còn sợ ta cướp của ngươi chắc?” Bà lão trừng mắt nhìn y.

“Cái này thì không, chỉ sợ lão nhân gia ngài... không được vui.” Ninh Dạ thầm chột dạ, lắp bắp nói.

“Có gì mà không vui?” Bà lão không hiểu.

Ninh Dạ thở dài, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng lấy Thiên Cơ điện ra.

Nhìn thấy Thiên Cơ điện, bà lão ngơ ngác: “Có chuyện gì vậy? Sao trên Thiên Cơ điện lại có ma khí quấn quanh?”

Ninh Dạ cúi đầu không nói.

Bà lão nhấc tay, một luồng sáng bắn lên Thiên Cơ điện, sau đó chỉ thấy ma quang nổi lên, cảnh tượng trong điện xuất hiện trước mắt bà.

Bà lão chỉ thấy ngoài mấy món thần vật ra, có thể nói Thiên Cơ điện đã hoàn toàn thay đổi.

Con côn trùng kỳ quái treo trên bầu trời là thế nào?

Tế đàn Ma Vực ở đâu ra?

Khắp nơi đều là ma khí, tràn ngập trong không gian, ảo giác nảy sinh, còn có một quái dị quản lý bên trong, nhìn thấy bà lão, trong lúc nhất thời Thiên Cơ và bà lão mắt to trừng mắt nhỏ, cùng ngây ra như phỗng.

Bà lão kích động tới mức toàn thân khó chịu: “Vì sao Thiên Cơ điện lại biến thành như vậy? Rốt cuộc ngươi làm gì với nó?”

“Đệ tử... không làm gì cả...” Ninh Dạ cúi đầu không biết nên trả lời ra sao, đành bất đắc dĩ lắp bắp trả lời: “Chỉ cải tạo nó một chút thôi.’

“Ngươi nói cái gì?” Giọng nói của bà lão lập tức kéo cao: “Ngươi biến Thiên Cơ điện thành ma điện?”

“Không hoàn toàn là như vậy.” Ninh Dạ ngụy biện: “Thần vật trong đó không bị xâm nhiễm, chỉ thay đổi ở bên ngoài, bên ngoài thôi.”

“Nghiệt đồ! Mất nết!” Bà lão tức giận nâng cây gậy đầu rồng đánh lia lịa lên người Ninh Dạ.

Lúc này hiệu quả Tiệt Thiên thuật đã bị tiêu trừ, Ninh Dạ có thể chạy trốn.

Nhưng bậc trưởng bối muốn đánh, y nào dám chạy, đành ôm đầu bay loạn, miệng nói: “Đệ tử biết sai rồi, ngài muốn đánh thì cứ đánh nhưng tốt xấu cũng nên nói một tiếng, rốt cuộc ngài là tiền bối nào vậy?”

“Đánh xong đã rồi nói!”

Gậy đồng rồng đánh bồm bộp lên mông Ninh Dạ.

Ninh Dạ vui mừng: “Ngài nghỉ ngơi chút cho lại sức, đệ tử da dầy thịt béo, cẩn thận kẻo mệt quá.”

Bà lão càng nổi nóng, ánh sáng trên gậy đầu rồng biến ảo, miệng quát lên: “Đạo pháp vô cực, thiên ý như đao!”

Xoạt!

Mông với eo của Ninh Dạ đã bị tước đi một mảng lớn.