“Đệ tử biết sai rồi!!!”
Trên bầu trời phương xa, Ninh Dạ bị bà lão đánh cho chạy trối chết.
Nhưng đối phương là trưởng bối, còn không thể hoàn thủ.
Được rồi, có hoàn thủ cũng chẳng đánh lại được.
Bà lão chém Ninh Dạ chín chín tám mươi mốt đao, lại đánh một trăm lẻ tám côn, mỗi côn nặng như núi, cho dù Ninh Dạ mình đồng da sắt cũng đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Đánh mãi một lúc lâu bà lão mới dừng tay, thở hổn hển nói: “Thôi được rồi, bỏ đi, già rồi, không đánh nổi nữa.”
Ninh Dạ uất ức đầy bụng: “Không nhìn ra là ngài không đánh nổi nữa.”
Thân thể của y hiện tại, cho dù là cao thủ cỡ Tứ Cửu Nhân Ma tấn công, thủ đoạn bình thường cũng khó mà gây thương tổn tới y.
Ngươi đánh ông đây... à không, đánh đệ tử đây đau như thế mà còn mặt mũi nói mình không đánh nổi nữa?
Bà lão trừng mắt với y: “Tên khốn kiếp, đồ của tổ tông mà dám sửa đổi bừa bãi như vậy à?”
Ninh Dạ uất ức nói: “Thì còn cách nào đâu! Toàn bộ Trường Thanh giới đều nhìn chằm chằm vào, nếu đệ tử không sửa đổi, vừa lộ diện là sẽ bị nhận ra. Thiên Cơ điện vốn là thần vật, nếu phát huy được hiệu quả thì chiến đấu chính diện cũng có thể chiến thắng vượt cấp.”
Bà lão cũng hiểu ý Ninh Dạ, thở dài: “Chẳng trách ngươi có thể hô mưa gọi gió trong Trường Thanh giới... Ngươi là Ninh Dạ phải không?”
Ninh Dạ căng thẳng: “Sao ngài nhận ra?”
“Hừ!” Bà lão hầm hừ: “Ngươi quên lão thân am hiểu cái gì rồi à.”
Tiệt Thiên thuật.
Nhưng Ninh Dạ lại lấy làm khó hiểu: “Tuy Tiệt Thiên thuật là truyền thừa của Thiên Cơ môn nhưng vốn không đầy đủ mà.”
“Cần gì đầy đủ? Chuyện tiền bối không làm được, chẳng lẽ hậu bối không thể tu bổ à? Đã có cơ sở, muốn phát huy, thậm chí phát triển thêm một bước cũng không phải việc khó.” Bà lão kiêu ngạo nói.
“Hóa ra suy nghĩ của chúng ta tương đồng.” Ninh Dạ vui mừng.
“Ai tương đồng với ngươi? Lão thân là cải tiến, ngươi gọi là phá hoại!” Vừa nhắc tới chuyện Thiên Cơ điện là bà lão tức giận tới nỗi ma hóa.
Ninh Dạ cợt nhả: “Còn chưa biết nên xưng hô với tiền bối ra sao, cứ gọi tiền bối tiền bối, cũng có vẻ không ổn?”
Bà lão tức giận hừ một tiếng: “Đạo hiệu Vong Ưu.”
“Hóa ra là Vong Ưu tiên sư.” Miệng thì Ninh Dạ nói vậy nhưng trong đầu có nghĩ thế nào cũng không ra Thiên Cơ môn có một vị như vậy từ lúc nào.
“Không cần nghĩ nữa, ta vốn không phải người của Thiên Cơ môn.” Vong Ưu tiên bà nói.
“Hả?” Ninh Dạ kinh ngạc.
“Đi theo ta, gọi cả hai cô bé của ngươi nữa.” Vong Ưu tiền bối nói xong đã bay về phương xa.
——————————————
Bay theo bà lão này, Ninh Dạ phát hiện bọn họ đang phi hành về phía một bờ hồ, đi tới một mặt hồ thanh tĩnh. Bà lão vung tay, trên mặt hồ xuất hiện một hòn đảo nhỏ.
Hòn đảo không lớn, không biết dùng thủ đoạn gì mà giấu giếm được, xem ra chưa từng bị người ngoài phát hiện.
Vong Ưu tiên bà nói: “Đi vào.”
Nói đoạn đáp xuống mặt hồ nhưng không lên đảo, chỉ thấy trong hồ có một con quái ngư nhảy ra, há to miệng lớn.
Vong Ưu tiên bà trực tiếp nhảy vào miệng cá, Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp cũng đành đi theo.
Con cá kia nuốt lấy bọn họ rồi chìm xuống nước, đi tới dưới đảo, không ngờ bên trong lại có động thiên khác. Nó bơi thẳng vào trong phủ, há miệng phun bốn người ra.
Trì Vãn Ngưng thán phục: “Hóa ra hòn đảo kia cũng chỉ là bề ngoài, bên dưới mới là địa điểm bí mật thật sự.”
Bà lão dẫn ba người vào trong: “Ngoài chuyện đó ra còn nhìn ra điều gì nữa?”
Ninh Dạ nói: “Tàng Thiên ngục, chắc đảo này có một mảnh vỡ Tàng Thiên ngục, ngăn cách khí tức, ẩn giấu hành tung, chẳng trách nó khó bị phát hiện tới vậy.”
“Hừ, coi như ngươi còn có chút căn cơ.” Vong Ưu tiên bà nói với vẻ khinh thường.
Bà lão dẫn cả ba vào sâu bên trong, chỉ thấy trong đó có một căn nhà tranh, ngoài ra không còn gì khác.
Bà lão ngồi xuống nói: “Ngồi đi.”
“Ồ? Chỉ là một căn nhà tranh à? Đâu thấy có gì đặc biệt?” Công Tôn Điệp nói.
Vốn tưởng sau một loạt thủ đoạn như vậy, bà lão sẽ khiến bọn họ bất ngờ gì đó, kết quả lại chỉ là căn nhà lá.
Vong Ưu liếc mắt nhìn cô một cái: “Mấy ngày nay các ngươi được ít lợi lộc lắm hay sao? Còn ham chút của cải của bà lão này? Đừng hòng, gọi các ngươi tới không phải để tặng quà cho các ngươi.”
Trì Vãn Ngưng cười nói: “Điệp Nhi chỉ hiếu kỳ nhất thời, tiên bà đừng trách. Chỉ không biết tiên bà và Thiên Cơ môn có quan hệ ra sao?”
Đúng như Vong Ưu tiên bà từng nói, mấy hôm nay đã kiếm được nhiều lợi ích lắm rồi, Trì Vãn Ngưng không ham bảo vật, mà quan tâm tới quan hệ giữa Vong Ưu tiên bà và Thiên Cơ môn hơn.
Vong Ưu tiên bà nói: “Cũng chẳng có gì, chẳng qua năm xưa từng có chút giao tình với Lạc Tri Sơn Nhân thôi.”
“Lạc Tri Sơn Nhân?” Trì Vãn Ngưng lấy làm khó hiểu.
Ninh Dạ nói: “Là đạo hiệu của sư tổ, tên thật là Phương Lạc Cơ.”
Lạc Tri Sơn Nhân là sư phụ của Tân Nhiễm Tử. Khác với Tân Nhiễm Tử, khi còn trẻ Lạc Tri Sơn Nhân từng rất phong lưu, chẳng quan tâm tới chuyện môn phái, vì vậy truyền lại vị trí chưởng giáo cho Tân Nhiễm Tử từ rất sớm, bản thân thì ra ngoài vân du nhàn tản, dạo chơi chốn trần gian.
Nhưng sau đó không biết vì sao lại đột nhiên biến mất, từ đó trở đi không thấy trên nhân gian.
Nghe nói khi còn trẻ Lạc Tri Sơn Nhân phong lưu thành tính, không ngờ Vong Ưu tiên bà cũng quen biết ông ta. Ninh Dạ biết chắc là có chút tình duyên, chẳng trách Vong Ưu tiên bà lại sở hữu hai mảnh vỡ Thiên Cơ điện và Tiệt Thiên thuật - Lạc Tri Sơn Nhân đúng là dốc hết vốn liếng ra tán gái.
Lúc này Ninh Dạ lại nói: “Hóa ra tiên bà là bạn cũ của Lạc Tri sư tổ, chẳng hay bây giờ sư tổ ra sao?”
“Chết rồi.” Vong Ưu tiên bà tức giận đáp: “Lão già này không chịu yên phận, mưu đồ tái hiện vinh quang Thiên Cơ môn, bị chết rất thảm. Nhưng các ngươi cũng không cần báo thù cho hắn, lão già ấy chết toàn do tự chuốc lấy!”
Giọng điệu của bà lão khi nói chuyện cực kỳ cứng rắn, bà lão nhìn Ninh Dạ nói: “Có biết vì sao hắn đáng chết không?”
Ba người Ninh Dạ lắc đầu.
Vong Ưu tiên bà nói: “Không ngờ lão già này lại đi vào ma đạo, nghịch diễn thiên cơ, mong vãn hồi khí vận thiên đạo của Thiên Cơ môn.”
Nghe bà lão nói thế, cả ba người đều kinh ngạc.
Ninh Dạ lại hiểu ra đôi chút:” Nhưng ma đạo thì liên quan gì tới Thiên Cơ môn?”
“Vậy ma điện có liên quan gì tới Thiên Cơ điện? Chẳng phải ngươi ma hóa Thiên Cơ điện à? Còn đặt một cái đàn tế vào trong nữa!” Bà lão tức giận mắng.
Chậc.
Mắng rất có lý, Ninh Dạ phát hiện mình không còn gì để nói.
Bà lão nói: “Năm xưa lão thân và Lạc Tri Sơn Nhân cũng coi là có một chút tình cảm. Bây giờ ta không muốn ngươi lại dẫm vào vết xe đổ của hắn. Ninh Dạ, ta biết ngươi muốn khôi phục lại Thiên Cơ môn, thế nhưng Ma môn không phải chuyện đùa, ngươi tuyệt đối không thể vì lợi ích nhất thời mà cam tâm đọa lạc được!”
Ninh Dạ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy! Trước đây thực lực không đủ, đúng là Ninh Dạ đã phải đưa ra những lựa chọn bất đắc dĩ, giờ nghĩ lại cũng thấy không đúng. Nhưng cũng may, Thiên Cơ điện mới ma hóa chưa lâu, Ninh Dạ còn có cơ hội khôi phục lại nó.”
“Thế mới đúng chứ.” Vong Ưu tiên bà gật đầu, giậm cây gậy đầu rồng xuống: “Mấy hôm nay các ngươi gây chuyện ồn ào trong Liệt châu, Nhánh của Việt Trọng Sơn vốn không định bỏ qua cho các ngươi, các ngươi cứ nghỉ ngơi ở chỗ ta một thời gian, đợi sóng gió qua rồi hãng đi ra.”
Công Tôn Điệp trợn tròn hai mắt; “Tức là bà lão nhà ngươi gọi chúng ta tới không phải để cho chúng ta lợi lộc gì mà chỉ định giáo huấn chúng ta một chặp? Có phải quá đáng lắm không? Có gì mà không nói được ở bên ngoài?”
“Điệp Nhi, im lặng!” Ninh Dạ lập tức răn dạy.
Vong Ưu tiên bà gọi họ tới chắc chắn không phải chỉ dạy dỗ một chặp, có lẽ còn có chuyện khác, không chừng còn có chút lợi lộc.
Nhưng biểu hiện của Công Tôn Điệp có vẻ quá nóng vội.
Quả nhiên Vong Ưu tiên bà hừ một tiếng: “Tâm tính ma nữ, chỉ biết đặt lợi ích lên đầu!”