Mọi người ở lại trong phúc địa ăn ăn uống uống suốt mấy ngày liền, cuộc sống cũng coi là thanh tĩnh.
Đáng tiếc là lợi ích mà Công Tôn Điệp mong chờ không tới, ba người sinh sống rất thoải mái.
Công Tôn Điệp là người tính cách gấp gáp, không chịu ngồi yên một chỗ, cho nên muốn ra ngoài đi dạo một chút, Trì Vãn Ngưng thì rất hài lòng vì có thể cùng Ninh Dạ an nhàn tu hành, cùng Ninh Dạ khuyên cô ở lại.
Ninh Dạ nghe theo bà lão, bắt đầu nghĩ cách giải trừ ma hóa cho Thiên Cơ điện. Nhưng ô nhiễm thì dễ, chữa trị thì khó, lúc trước gây họa thì dễ dàng, muốn khôi phục trở lại thì không phải đơn giản.
Đối với chuyện này, ngược lại Thiên Cơ lại có công lớn - trước đây thằng nhóc này theo Ninh Dạ nhận được lợi lộc trong Thiên Sát trận, nó là quái vật, không sợ ma khí xâm lấn, lại thêm lúc nào cũng cảm thấy vũ lực không đủ, tuy nguyên nhân chính là vì nó không chăm chỉ tu luyện, nhưng bao giờ lại có ý tưởng mới.
Nó tự mình đề xuất chuyển hóa ma khí thành linh lực của bản thân, vừa hay có Công Tôn Điệp, có thể truyền cho nó pháp điển của Ma môn.”
Ninh Dạ cảm thấy đây là ý tưởng không tệ.
Cứ thế ở lại hơn mười ngày, rốt cuộc hôm nay cũng thấy Vong Ưu tiên bà đi tới.
Được Ninh Dạ chỉ điểm, Công Tôn Điệp không còn há miệng ngậm miệng đều đòi lợi ích nữa, nhưng thái độ khi thấy bà lão cũng chẳng cung kính gì.
Vong Ưu tiên bà ngồi xuống bên cạnh Ninh Dạ nói: “Chậc, nói rõ nhé, lão thân ta không nợ nần gì Thiên Cơ môn các ngươi, chẳng qua không muốn hậu nhân của bạn cũ sa sút tới mức này nên mới dùng thân phận trưởng bối chỉ điểm cho các ngươi một hồi. Các ngươi cứ coi như ta già cả lắm lời, thích giáo huấn người khác, nếu muốn nghe thì nghe, không khí muốn nghe thì lão thân cũng chẳng ép. Các ngươi không cần lo ta sẽ tiết lộ bí mật của các ngươi, lão thân tinh thông Tiệt Thiên thuật, người khác đừng hòng nhận được tin tức gì từ chỗ lão thân, lúc cần thiết thậm chí có thể tự hủy ký ức.”
Nói đoạn, bà lão cong ngón tay búng một cái, một điểm sáng rơi vào đầu Ninh Dạ: “Đã cho ngươi cảm ngộ Tiệt Thiên thuật của ta rồi, quãng đường còn lại, ngươi phải tự đi.”
“Vâng, đa tạ tiên bà!” Ninh Dạ vui mừng.
Tiệt Thiên thuật mà Vong Ưu tiên bà có được vốn không đầy đủ, nhưng lại có thể đi theo đường khác, ảnh hưởng tới tâm linh, chính là thứ bổ sung tốt nhất cho ảo thuật của y.
Vong Ưu tiên bà nói: “Cũng coi là trả lại chút tình nghĩa năm xưa của lão già kia.”
Nói xong Vong Ưu tiên bà nhìn Ninh Dạ: “Nếu muốn khôi phục Thiên Cơ môn, chỉ dựa vào quỷ kế thì dẫu sao cũng không phải chính đạo, bản thân vẫn phải khắc khổ nỗ lực. Chỉ có bản thân trưởng thành thật sớm thì mới có thể đối đầu với những kẻ địch hung ác kia. Chậc, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội.”
Nói xong bà lão lấy một mảnh vỡ và một tờ giấy ra, mảnh vỡ là mảnh Tàng Thiên ngục trên đảo này, trên tờ giấy lại viết một loạt tên môn phái.
“Đây là...” Ba người kinh ngạc.
“Vị trí mảnh vỡ Thiên Cơ điện còn lại.” Vong Ưu tiên bà nói.
Ba người cùng kinh ngạc.
Công Tôn Điệp bật thốt lên: “Hóa ra mấy hôm nay ngươi đi tìm mảnh vỡ Thiên Cơ điện?”
Vừa nói xong đã cảm thấy mình ngu ngốc.
Quả nhiên Vong Ưu tiên bà nói: “Ngươi có thể tìm ra vị trí mảnh vỡ Thiên Cơ điện chỉ trong thời gian mười mấy ngày? Đây là tin tức mà ta thu thập được trong trăm năm qua.”
“Thế lúc trước ngươi làm gì?” Công Tôn Điệp đáp trả.
“Ngồi chơi.” Bà lão trả lời.
Công Tôn Điệp không còn gì để nói.
Bà lão hừ một tiếng: “Nha đầu của ngươi tính cách quá không yên phận, cần phải rèn luyện một phen. Nếu không phải thân phận của Ninh Dạ không thích hợp ở lại đây quá lâu, chắc ta đã bắt các ngươi ở đây rèn giũa tính cách ba đến năm năm.”
“Xì.” Công Tôn Điệp khoanh tay, nhưng con mắt xoay một vòng rồi lại ôm lấy Vong Ưu tiên bà cười nói: “Đa tạ lão thái thái.”
“Suốt ngày chỉ biết đến lợi ích, nên tu hành vững vàng vào, chăm chỉ vào.” Vong Ưu tiên bà nhấn mạnh rồi xua tay nói: “Đi đi, từ nay ân oán giữa ta và Thiên Cơ môn đã chấm dứt, đôi bên không còn liên quan, sau này không việc gì thì đừng tới làm phiền ta.”
Nói xong cứ thế bỏ đi.
Nhìn theo bà lão đi khỏi, Công Tôn Điệp lè lưỡi: “Đùng là bà ta kéo chúng ta tới đây giáo huấn một chặp.”
Trì Vãn Ngưng đẩy cô một cái: “Nói ít thôi.”
————————————————
Từ Liệt đã chết, Ninh Dạ cũng không tiện ở lâu, y và Trì Vãn Ngưng cùng trở về Hắc Bạch thần cung.
Còn Công Tôn Điệp thì hưng phấn muốn thử nghiệm, định mang danh sách vơ vét mảnh vỡ giúp Ninh Dạ, tiện đó cũng có thể tẩy rửa hiềm nghi cho y - Ninh Dạ trở về, người của Thiên Cơ môn vẫn còn tiêu dao bên ngoài, chứng tỏ người lúc trước không phải Ninh Dạ.
Trên đường trở về, Ninh Dạ lại tới gặp Dung Thành một chuyến, mượn Thiên Hành Nguyên cảm ngộ một phen, lý giải về độn pháp không gian lại có tiến bộ, lúc này mới cùng Trì Vãn Ngưng trở lại Cửu Cung sơn.
Ninh Dạ tự tới gặp Phong Đông Lâm.
Bên phía Phong Đông Lâm cũng nhận được tin tức, thấy Ninh Dạ là hỏi: “Rốt cuộc bên Liệt Châu đã xảy ra chuyện gỉ Sao lại có Thiên Sát Thần Lôi xuất hiện? Sao tự nhiên Từ Liệt lại mất mạng?”
Ninh Dạ đã chuẩn bị sẵn câu từ, lúc này lập tức nói ra, đại ý chỉ là Từ Liệt được mình giật dây tới Trung Vương phủ trộm La Hầu, không ngờ lại tình cờ kích hoạt Cực Đạo việt, khiến cho Việt Trọng Sơn tưởng hắn định đánh cắp Cực Đạo việt.
Lúc này Quân Bất Lạc lại xuất hiện, ra tay trộm mất La Hầu. Cực Đạo việt không mất trộm nên Việt Trọng Sơn truy sát Quân Bất Lạc khắp cả Liệt Châu. Quân Bất Lạc lợi dụng Vô Thiên thần thuật của bản thân, cướp bóc các tông môn xung quanh Liệt Châu, cuối cùng còn có ý đồ với cả Trấn Bắc vương phủ.
Còn khi đó Từ Liệt đã trở lại vương phủ, sau khi biết Việt Trọng Sơn tới, tự thấy bản thân khó thoát khỏi tai kiếp, bèn thẳng thắn phát động Thiên Sát trận, định liều mạng sống mái với Việt Trọng Sơn, nhưng cuối cùng chết thảm dưới tay tứ vương liên thủ.
Còn chuyện có cơ hội cảm ngộ Chiến Đạo thư cũng không lừa gạt.
Lời nói này có thật có giả, nghe xong Phong Đông Lâm cũng choáng váng.
“Chẳng trách gần đây Quân Bất Lạc không thấy tăm hơi, hóa ra bị ngươi lừa đi trộm La Hầu. Thằng nhóc này được lắm, ngay Đông Sứ mà cũng điều động được.”
Ninh Dạ ấm ức nhún vai: “La Hầu nằm trong tay Việt Trọng Sơn, dù sao ta cũng chỉ là cảnh giới Vạn Pháp, còn là người yếu nhất trong Tứ Cửu Nhân Ma, chỉ mình ta thì tuyệt đối không thể làm được, vì vậy chỉ có thể mời Đông Sứ ra tay, tiện thể lợi dụng Từ Liệt, không ngờ ngược lại chơi chết cả Từ Liệt và Đồ Thiên Quân.”
Y mặt không đổi sắc đã ôm hết công lao trong cái chết của Từ Liệt và Đồ Thiên Quân.
Phong Đông Lâm cười ha hả: “Thế Quân Bất Lạc thì sao? Nếu hắn thành công rồi sao không về Đông Phong quan?”
Ninh Dạ trả lời: “Tình hình cụ thể thì ta cũng không rõ, nhưng khi đó Việt Trọng Sơn đang truy sát Đông Sứ khắp nơi, rõ ràng Đông Sứ có thể dùng Vô Thiên thần độn trực tiếp bỏ trốn, nhưng lúc trái lúc phải, không chịu rời khỏi. Ta còn tưởng ngài ấy đang trêu đùa Việt Trọng Sơn, nhưng không ngờ Từ Liệt lại phát động Thiên SÁt trận, ngược lại còn ảnh hưởng tới cả ngài ấy. Từ Liệt giao chiến với tứ vương, lan tới Đông Sứ, khiến cho Đông Sứ bị trọng thương rời khỏi. Giờ ấy à, ta nghĩ ngài ấy còn đang dưỡng thương. Hơn nữa trên tay ngài ấy có La Hầu...”
Y không nói tiếp nhưng Phong Đông Lâm đã hiểu.
Chắc chắn Quân Bất Lạc không muốn giao La Hầu ra, vì vậy mượn cơ hội dưỡng thương giấu giếm La Hầu.
Phong Đông Lâm hừ một tiếng: “Tên khốn kiếp này, chỉ biết nghĩ tới mình. Chẳng trách mấy lần dùng hỏa phủ đưa thư mà không thấy tin tức gì, giờ còn dùng lý do bế quan dưỡng thương để né tránh chúng ta. Thế cũng được, càng dễ giải quyết chuyện Đông Phong quan.”
Hắc Bạch thần cung và Thái Âm môn đã có giao dịch, thuê Đông Phong quan trăm năm. Quân Bất Lạc vắng mặt lại càng hay, tốt nhất hắn rụt cổ trong xó xỉnh nào đó trăm năm, sau khi trở về sẽ trả lại mọi thứ nguyên vẹn.
Còn Ninh Dạ không nói Quân Bất Lạc đã chết, là tránh gây phiền toái cho mình.
Sau này tin tức về cái chết của Quân Bất Lạc đưa về, đó cũng là vì hắn tham lam, không liên quan gì tới Ninh Dạ. Quan trọng nhất là mấy chục năm sau lông cánh của ông đây đủ cứng rồi, sao phải sợ ngươi!
Lúc này thấy đã qua cửa của Phong Đông Lâm, Ninh Dạ nói: “Thuộc hạ đã báo cáo xong, nếu không có chuyện gì khác, xin được lui xuống.”
“Đừng vội, lần này ngươi lập công rất lớn, Ngũ Vương của Cực Chiến đạo bớt đi một, đây là công to, chưởng giáo không thể không phong thưởng cho ngươi.”
Ninh Dạ đã được rất nhiều lợi lộc, cũng chẳng để ý tới ban thưởng gì, ban thưởng có cho y thần vật không?
Vì vậy y chỉ nói: “Lần này đi sứ, đâu đâu cũng là nguy hiểm, thuộc hạ cũng gặp cảnh ngàn cân treo sợi tóc vài lần, còn bị đại năng cảnh giới Niết Bàn quyết chiến, tự thấy bản thân quá nông cạn. Giờ thuộc hạ chỉ muốn ra ngoài du lịch một phen, tự mình tu hành.”
Phong Đông Lâm ngạc nhiên: “Ngươi mới về cơ mà? Lại muốn đi à?”
Ninh Dạ trả lời: “Mấy lần trước ra ngoài đều có nhiệm vụ trên người. Bao giờ Ninh Dạ muốn một hành trình tự do không ràng buộc. Thế giới rất lớn, Dạ muốn được rảo bước ngắm nhìn.”