Vạn Pháp Lão Tổ được tôn là tinh thông vạn loại tiên pháp, tinh thông vạn loại không có gì hiếm thấy, đáng ngạc nhiên là mỗi loại đều có thể vận dụng như ý, phát huy hiệu quả cường đại.
Nhưng đây không phải vì hắn lĩnh ngộ Cực Đạo mà là vì hắn lĩnh ngộ Nguyên đạo. Bất cứ tiên pháp nào tới tay hắn đều có thể lý giải nhanh chóng, sửa cũ thành mới, lại thêm nguyên thần đặc thù, có thể thích ứng với đủ các tình thế, vì vậy có thể thỏa thích vận dụng nhiều loại tiên pháp.
Đáng tiếc thành ở đây mà bại cũng ở đây, nhiều mà không chuyên, cuối cùng khó mà nhìn tới cảnh giới Niết Bàn.
Nhưng chiến lực của người này cực mạnh, nghe nói trong Hắc Bạch thần cung không thua gì Tứ Sứ - đương nhiên không cần so sánh với “Quân chạy dài”.
Kim Phong Thượng Nhân cho cho rằng Ninh Dạ là đệ tử của Vạn Pháp Lão Tổ, mà đệ tử xuất sắc nhất của Vạn Pháp Lão Tổ chính là Dương Tử Thu, vì vậy vô thức cho là Dương Tử Thu.
Thấy hắn nhận sai, Ninh Dạ cũng chẳng sửa lại, cười nói: “Đúng vậy!”
Vừa hay thời gian trước Dương Tử Thu đã Vạn Pháp, rất thích hợp để gánh tội thay.
“Đúng là to gan!” Kim Phong rống lớn, đánh liền mấy luồng kim quang, nhưng trong lòng lại kinh ngạc. Chẳng phải Dương Tử Thu mới thăng cấp lên Vạn Pháp à? Sao đã sắp trung kỳ? Nhanh tới mức quá đáng!
Ninh Dạ không buồn để ý tới hắn, hiếm khi gặp đối thủ thích hợp. Lần trước đấu với Ngũ Hoàn phải ám chỉ cho Vạn Tiên tông, vì vậy không thể sử dụng nhiều thủ đoạn, lần này có thể đánh một trận chân chính, đánh cho thống khoái.
Mắt thấy khoảng cách đã đủ xa, lại dùng ảo thuật che đậy, Ninh Dạ đã dốc toàn lực xuất thủ.
Tiên pháp ào ào, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, Ninh Dạ càng đánh càng vui vẻ.
Trì Vãn Ngưng nói không sai, mấy năm nay mục tiêu giao thủ không phải quá mạnh thì là quá yếu, hiếm khi có cơ hội chiến đấu sảng khoái.
Trong tình huống không sử dụng thủ đoạn căn bản, Ninh Dạ không có nhiều ưu thế trước Kim Phong Thượng Nhân, nhưng chính vì vậy giao chiến cực kỳ sảng khoái.
Thực lực của Kim Phong Thượng nhân thật sự không yếu, dù sao cũng là Vạn Pháp đỉnh phong, mỗi lần ra tay đều có uy lực rất lớn, tu vi mạnh hơn Ninh Dạ một bậc. Ninh Dạ chỉ dựa vào lượng lớn tiên pháp và các loại thần thông bí thuật để chống cự.
Nhưng cho dù như vậy, Ninh Dạ càng đánh càng vui vẻ.
Thời khắc này đột nhiên xuất chỉ đâm ra, Kim Phong Thượng Nhân đột nhiên cảm thấy uy hiếp khủng khiếp, quát lên một tiếng, hóa thành kim phong độn khỏi chỗ cũ.
Mẹ nó!
Ninh Dạ mắng một câu, bất cẩn dùng Chỉ Thiên thuật rồi.
Y vội vàng thu tay: “Xin lỗi, không nên dùng chiêu này, chúng ta tiếp tục.”
“Ngươi nói cái gì?” Kim Phong Thượng Nhân nghe vậy tức tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Hóa ra ngươi vẫn còn lưu thủ?
Kim Phong Thượng Nhân không cố kỵ nữa, lấy ra một vật: “Tiểu bối, hôm nay ta cho ngươi thấy sự lợi hại của lão phu!”
Nói xong đã tung vật đó ra.
Lần này Ninh Dạ thấy rõ, hóa ra là một con rối màu kim, sau khi bị thả lên trời là sóng biển dâng lên, cuốn lâý con rối, hình thành một người khổng lồ bằng nước biển, đứng trên mặt biển, cao gần nghìn trượng, nguy nga đồ sộ.
“Ồ, lớn quá đi.” Ninh Dạ cười nói.
Người khổng lồ kia đã đập thẳng xuống đầu Ninh Dạ.
Hiển nhiên tên này không chỉ to xác, quyền này đánh ngược xuống mang theo linh lực phá núi, toàn bộ mặt biển đều bị quyền này ảnh hưởng, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Ninh Dạ giơ ngón tay cái: “Ta phục rồi!”
Nói xong ngón cái đột nhiên nhấn xuống dưới, đã kết thành pháp quyết, chỉ thấy vòng xoáy mà nắm tay của người khổng lồ tạo ra đã hóa thành màu đen trắng, bay lên như thái cực đồ, bọc lấy nắm tay của người khổng lồ, còn khiến hắn chìm vào trong.
“Đây là thủ đoạn gì?” Kim Phong Thượng Nhân cũng kinh ngạc tới ngây người.
“Tự ta nghiên cứu, hy vọng ngươi thích.” Ninh Dạ nở nụ cười.
Người tu tiên, muốn có thành tựu thì phải tự có con đường của bản thân.
Thiên Cơ điện đã định sẵn là không hoàn chỉnh, Ninh Dạ chưa bao giờ từ bỏ bồi dưỡng đạo của bản thân.
Mà đạo của y lấy cơ quan bí thuật làm trọng tâm, vì vậy trong chiến đấu am hiểu nhất là lợi dụng tất cả mọi thứ xung quanh.
Từ khi bắt đầu tu luyện Vô Cực đạo, kết hợp với Hư Thần chú và đạo lưỡng nghi của Hắc Bạch thần cung, y càng như vậy.
Lúc này thi triển dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, quả nhiên thành quả phi phàm.
Thời khắc này Ninh Dạ kéo tay phải, tạo hình nâng bát, sau đó thuận thế xoay một cái. Chỉ thấy vòng xoáy hắc bạch chuyển động điên cuồng, ngay cả cánh tay của người khổng lồ cũng bắt đầu vặn vẹo, từng mảng bọt nước bong tróc khỏi người nó, thân thể do cấm chế tạo thành đã bắt đầu bất ổn, có dấu hiệu sụp đổ.
Kim Phong Thượng Nhân kinh hãi, cắn chóp lưỡi phun ra một ngụm máu: “Định!”
Thân thể Ninh Dạ run rẩy, phát hiện tâm thần bản thân lại có phần thất thủ.
Là thuật nhiếp thần!
Yên Vũ lâu rất am hiểu cái này, bọn họ thích dùng thuật ngụy trang tiếp cận mục tiêu, sau đó dùng thuật nhiếp thần ảnh hưởng tới đối thủ, cuối cùng lại dùng đòn mạnh mẽ nhất của mình ám sát đối thủ.
Vì vậy Yên Vũ lâu sở trường chạy trốn, ngụy trang, nhiếp thần và bạo kích, nhưng bất lợi trong đánh lâu dài.
Nếu đã dùng thuật nhiếp thần, vậy tiếp theo chắc là một đòn toàn lực.
Ngay khoảnh khắc sau Kim Phong Thượng Nhân đã ném ra một cái kim toa, bắn thẳng về phía Ninh Dạ.
“Chết đi!”
“Hóa ra là Kim Dương toa!” Ngay cả Ninh Dạ cũng phải nghiêm túc hơn một chút, vật này có năng lực bộc phát cực mạnh, có thể xuyên thủng vòng phỏng hộ, phá hủy pháp thân, trúng một đòn của nó, thậm chí thân thể có thể trực tiếp tiêu vong.
Nhưng Ninh Dạ vẫn không e ngại, ngược lại cười nói: “Thế thì đến đây nào!”
Nói đoạn đã chém một đao về phía kim toa.
Lần này rốt cuộc y đã dùng đao đạo của bản thân.
Sát Thế đao!
Sát ý vô biên cuốn tới, mang theo tất cả lý giải của Ninh Dạ về ba đạo đao, chiến, cực; hóa thành một luồng đao quang lóa mắt, chém lên kim toa.
Khoảnh khắc đó thời gian như ngưng đọng, đao và toa đồng thời bất động.
Ngay tiếp đó, Kim Dương toa tan thành từng mảnh.
Sao lại như vậy? Kim Dương toa được xưng không gì không thủng lại bị đối phương xuất đao chém nát?
Kim Phong Thượng Nhân không thể tin nổi nhìn Ninh Dạ.
Hắn đột nhiên hiểu ra, nói: “Ngươi không phải Dương Tử Thu... Ngươi là...”
“Chết đi!” Ninh Dạ quát lớn, lại vung đao.
Đao phong sắc bén tạo thành một vực sâu giữa biển, bổ đôi người khổng lồ nước biển, chém lên Kim Phong Thượng Nhân.
Kim Phong Thượng Nhân biết không ổn, lập tức phóng thích vô số pháp thuật chống cự, nhưng đao quang sắc bén như vào chỗ không người, phá diệt vạn vật, đã chém trúng Kim Phong Thượng Nhân.
Kim Phong Thượng Nhân kêu thảm một tiếng, thân thể đã bị cắt thành hai nửa, nhưng tức khắc thân hình lóe ra ánh sáng như nước, lại tự động khép về.
Như đao cắt nước, không thể làm tổn hại tới căn cơ.
Nhưng sắc mặt Kim Phong Thượng Nhân vẫn trắng bệch, kêu lên dữ tợn: “Sát Thế đao? Hóa ra ngươi là...”
Ninh Dạ không đợi hắn hô ra miệng, tay trái nắm quyền xoay mạnh một cái, chỉ thấy vòng xoáy trắng đen đột nhiên dâng lên, không ngờ lại hút toàn bộ người khổng lồ nước biển vào trong, sau đó gầm thét cuốn về phía Kim Phong Thượng Nhân.
“Cái gì?” Kim Phong Thượng Nhân kinh hãi.
Người khổng lồ nước biển của hắn có uy lực cực mạnh, nhưng không biết Ninh Dạ dùng thủ đoạn gì mà xé tan được?
Lần này hắn sợ thật, không nói thêm câu nào, xoay người bỏ chạy.
Nhưng Ninh Dạ kéo cánh tay về, vòng xoáy trắng đen phát ra lực hút cường đại, đã cuốn Kim Phong Thượng Nhân vào trong, ép xuống tầng tầng lớp lớp. Kim Phong Thượng Nhân phát ra tiếng gầm tuyệt vọng nhưng không cách nào giãy dụa.
Nhìn Kim Phong Thượng Nhân đã tuyệt vọng, Ninh Dạ mỉm cười: “Lần này đúng là phải đa tạ ngươi, quả nhiên có một số đột phá là phải thông qua chiến đấu. Nếu không có ngươi, chắc chiêu này của ta không thể hoàn thành.’
Nói xong đã siết chặt nắm tay, vòng xoáy tạo thành hình nắm đấm, bóp nát Kim Phong Thượng Nhân, thuận tay nắm lấy nguyên thần, dùng thuật sưu hồn đoạt phách, tra tìm ký ức.