Tiếp đó Ninh Dạ không do dự nữa, trực tiếp thuật lại tình hình ở nơi này cho nhóm Nhiếp Hồng Thường.
Nếu hai nữ nhân này hẹp hòi không muốn giao ra, Ninh Dạ cũng chẳng dông dài với họ, trực tiếp thuật lại âm mưu của Vạn Tiên tông cho Yên Vũ lâu, đường ai nấy đi, không ai được lợi.
Hiển nhiên hai nữ nhân cũng biết điều này, nếu Ninh Dạ đã muốn thì cứ cho y là được, đằng nào cũng dùng để đối phó với Yên Vũ lâu, làm chuyện khác cũng vô dụng.
Ninh Dạ vốn biết bí pháp của Yên Vũ lâu, được thêm thuật này chỉ nghiên cứu một chút là hiểu nguyên lý.
Quả nhiên Lý Nguyệt Huyền Thông có thể phát huy tác dụng, nguyên nhân chủ yếu là vì bản thân bí pháp tu thần của Yên Vũ lâu có thiếu hụt. Lý Nguyệt Huyền Thông nhằm vào thiếu hụt này, đương nhiên có tác dụng khắc chế.
Nhưng muốn nhắm vào thiếu hụt đó còn có yêu cầu với bản thân tu sĩ.
Nếu Yên Vũ lâu nhận được bí thuật này, sau khi hiểu rõ sẽ có kế sách ứng phó, Lý Nguyệt Huyền Thông không còn tác dụng uy hiếp nữa.
Lúc này nhận được bí thuật, Ninh Dạ trực tiếp bay về phía xa, canh giữ trên đường đi của đại lão Niết Bàn. Còn Nguyên Từ sơn, y mặc kệ, đằng nào họ cũng chẳng mang đi được.
Đợi như vậy suốt ba ngày.
Ba ngày sau Ninh Dạ thấy phía xa có một người bay tới, mặt vuông tai lớn, đầu như táo đỏ, cưỡi một con voi, tay cầm phất trần, dáng vẻ cũng có đôi chút tiên phong đạo cốt.
Ninh Dạ biết đây là người mình đang đợi.
Xích Nhiễm Tử.
Lúc này thấy hắn, Ninh Dạ không những không tránh né mà còn trực tiếp đi tới nghênh tiếng, miệng còn hô to: “Phía trước có phải Xích Nhiễm tổ sư?”
Xích Nhiễm Tử đang phi hành thấy có người gọi mình, trong lòng kinh ngạc, bèn dừng bước: “Chính là bản tôn, ngươi là ai?”
Ninh Dạ bay tới trước mặt Xích Nhiễm Tử rồi dừng lại: “Vãn bối Tân Vũ Lâm, là đệ tử của Trường Sinh Tiên.”
Trường Sinh Tiên chính là đại nguyên lão Lôi Trường Sinh của Hắc Bạch thần cung, cũng là sư phụ của Băng Phách Dương Cực Thủ - Chung Nhật Hàn.
Tuy quan hệ giữa Hắc Bạch thần cung và Yên Vũ lâu rất tệ, thế nhưng quan hệ chung giữa thế lực tệ đến mấy thì trong nội bộ vẫn có một hai người có quan hệ riêng khá tốt.
Thật ra đại nguyên lão Lôi Trường Sinh và Xích Nhiễm Tử từng là hảo bằng hữu thân thiết.
Đương nhiên đây không phải tình yêu mà là đánh nhau thành ra giao tình.
Lôi Trường Sinh đã vân du tứ hải từ lâu, trong một lần tìm kiếm bí cảnh vô tình gặp được Xích Nhiễm Tử, hai người tranh đoạt bảo vật mà liều mạng ngươi chết ta sống, kết quả đều bị trọng thương, bị nhốt trong bí cảnh hai mươi năm ròng.
Mãi tới hai mươi năm sau bí cảnh lại mở ra, hai người mới thoát khốn.
Trong hai mươi năm này, hai người chém giết nhau vô số lần, không ai làm gì được ai, ngược lại dần có giao tình, cuối cùng không ngờ lại thành hảo bằng hữu.
Nhưng bọn họ cũng biết môn phái hai bên không được hòa thuận, không công khai tình hữu nghị này, vì vậy khi ra ngoài thì không rêu rao nhưng vẫn âm thầm liên hệ với nhau. Sau đó thậm chí còn đưa tin liên hệ, mỗi người bán đứng cơ mật môn phái mình đều mưu lợi riêng.
Không sai!
Hai vị này đều là trụ cột của môn phái, năm xưa đều làm chuyện hại cho tông môn mà lợi cho mình.
Chính vì vậy hai người mới quật khởi nhanh chóng, cuối cùng có được địa vị như ngày hôm nay.
Mãi tới khi đạt tới Niết Bàn, hai người mới không cần giấu giếm giao tình của mình -- với địa vị của bọn họ, còn ai dám xen vào?
Chính vì vậy quan hệ giữa Xích Nhiễm Tử và Lôi Trường Sinh cũng khá đặc biệt.
Còn Ninh Dạ biết điều này là nhờ lúc trước y rải Nguyệt Ảnh Hàn Sa ở khắp nơi trong Hắc Bạch thần cung, thu thập tin tức. Tuy đa số là những tin tức vô dụng, nhưng có một số tin tức lúc đó vô dụng mà sau này nhìn lại vẫn có chút tác dụng.
Ngay cả giao dịch bí mật giữa Xích Nhiễm Tử và Lôi Trường Sinh, y cũng biết một chút, là nghe lén Chung Nhật Hàn mà biết.
Nhưng chuyện như vậy sẽ không ảnh hưởng gì tới được của Lôi Trường Sinh, bằng không Chung Nhật Hàn cũng chẳng thể biết chuyện này, vì vậy y không định lợi dụng.
Xích Nhiễm Tử không ngờ đệ tử của Lôi Trường Sinh lại đột nhiên tới tìm mình, kinh ngạc nói: “Là Lôi huynh phái ngươi tới tìm ta?”
“Đúng vậy!” Ninh Dạ đáp lời.
Xích Nhiễm Tử không tin ngay mà nói: “Vì sao ta chưa từng nghe Lôi huynh nói có đệ tử là ngươi?”
Ninh Dạ cười nói: “Sư tổ đã năm mươi năm chưa liên hệ với gia sư, còn ta là đệ tử gia sư thu nhận ba mươi năm trước, lại chưa bao giờ đăng ký trong Hắc Bạch thần cung, tính kỹ ra ta không phải đệ tử của Hắc Bạch thần cung, tổ sư không biết cũng không có gì lạ.”
Nghe y nói bản thân và Lôi Trường Sinh đã năm mươi năm không liên hệ, Xích Nhiễm Tử đã tin tưởng.
Sau khi đạt tới cảnh giới Niết Bàn, do hạn chế thân phận, bọn họ cũng ít liên hệ hơn nhưng giao tình năm xưa vẫn còn. Chỉ cần không phải đại sự liên quan tới ân oán môn phái, có chuyện gì cũng dễ bàn.
Lại xem khí tức trên người Ninh Dạ, đúng là tu luyện Lưỡng Nghi tâm pháp chính thống, lai lịch xuất thân không phải nói dối.
Vì vậy lúc này nghe Ninh Dạ nói xong, hắn bèn trả lời: “Hắn bảo ngươi tới tìm ta có chuyện gì?’
Ninh Dạ trả lời: “Năm xưa sư phụ và tổ sư giao thủ, cảm thấy cực kỳ bái phục thần thông Nhất Tuyến Thiên mà tổ sư sáng tạo ra, tôn nó là thần thông diệu pháp hiếm thấy trong cuộc đời này, năm xưa cũng là may mắn phá giải được...”
Xích Nhiễm Tử cười ha hả: “Cái lão Lôi Trường Sinh không biết xấu hổ kia, hắn phá được Nhất Tuyến Thiên của ông đây lúc nào? Hắn vốn không phá được.”
Nhất Tuyến Thiên là bí thuật riêng của Xích Nhiễm Tử, giờ còn được hắn phát triển thành thần thông biểu tượng, thần diệu khó lường. Năm xưa hắn tử chiến với Lôi Trường Sinh, bí thuật này mới lần mò được con đường nhưng đã đánh cho Lôi Trường Sinh khó lòng chống cự. Chẳng qua Âm Dương Lưỡng Cực lôi của Lôi Trường Sinh cũng không dễ đối phó, không ai cản được ai, chỉ có thể xem ai giết chết ngược òn lại trước. Vì vậy mỗi lần giao chiến đều là lưỡng bại câu thương. Mãi tới sau này thành hảo hữu cả hai mới không chiến đấu như vậy.
Nhưng Xích Nhiễm Tử biết Lôi Trường Sinh cũng là người ưa sĩ diện, mỗi lần nhắc tới chuyện cũ chắc chắn sẽ là: Năm xưa lão phu chiếm thượng phong nhưng thấy Xích Nhiễm Tử cũng là người tư chất cao siêu, kỳ tài tu tiên, có lòng yêu tài nên mới nương tay.
Vì vậy Ninh Dạ nói vậy cũng không sai, ngược lại rất đúng với phong cách của Lôi Trường Sinh.
Đương nhiên Ninh Dạ không nói dối, câu nói của y là lời của Chung Nhật Hàn, chẳng qua xưa nay Chung Nhật Hàn luôn tin lời mà sư phụ đã nói là thật.
Lúc này thấy Xích Nhiễm Tử không còn nghi ngờ, Ninh Dạ cười nói: “Chẳng trách, ta còn thấy lạ, nếu sư phụ có thể phá giải thuật này, vì sao còn phải cải tiến bí pháp, muốn ta tới so chiêu với tổ sư.”
“Ngươi so chiêu với ta?” Xích Nhiễm Tử kinh ngạc.
“Đúng vậy!” Ninh Dạ thẳng thắn nói: “Mấy năm nay sư phụ luôn nghiên cứu Nhất Tuyến Thiên, nói muốn phá giải hoàn mỹ, à không, giờ xem ra chỉ phá giải được là tốt lắm rồi. Nhưng dù sao ý của người cũng là như vậy, bây giờ người đã có bí pháp nào đó có thể phá Nhất Tuyến Thiên của tổ sư. Nhưng người ngại thân phận, lại thêm gần đây quan hệ giữa Hắc Bạch thần cung và Yên Vũ lâu...”
Ninh Dạ chần chừ một chút.
Xích Nhiễm Tử đã hiểu, thở dài nói: “Đúng vậy, giờ quan hệ giữa hai phái đang khá căng thẳng, Lôi Trường Sinh không tiện tới gặp ta. Vì vậy hắn bảo ngươi tới khiếu chiến ta?”
Ninh Dạ cười bồi nói: “Đương nhiên không phải khiêu chiến, đệ tử chỉ là Vạn Pháp nho nhỏ, làm gì có tư cách này. Nhưng phụng lệnh sư phụ, thi triển thần thông... Ngài cũng biết mà, sư phụ khá là háo thắng.”
Xích Nhiễm Tử nghe y nói vậy gật đầu nói: “Được, thế thì ngươi sử dụng thử xem.”