TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 379: Dao động (trung)

Ninh Dạ đâu có bí thuật gì, nghe Xích Nhiễm Tử nói vậy chỉ cười đáp: “Mời tổ sư thi pháp, ta mới tiện nhắm vào đó sử dụng.”

Xích Nhiễm Tử nghe vậy sửng sốt: “Nói vậy thủ đoạn của ngươi là chuyên nhắm vào Nhất Tuyến Thiên của ta?”

Ninh Dạ cười khổ: “Đúng vậy, để phá Nhất Tuyến Thiên sư phụ ta đã dốc hết tâm tư, môn bí pháp này có thể coi là chuyên nhắm vào Nhất Tuyến Thiên, dùng để đối phó cái khác chắc cũng vô dụng.”

Xích Nhiễm Tử cười ha hả: “Lôi Trường Sinh đúng là nhàm chán, thiên hạ có bao nhiêu tiên pháp, phương pháp phá giải như vậy thì có ý nghĩa gì. Nhưng hắn thích thì ta chơi với hắn một chút cũng được, ta cũng muốn xem xem rốt cuộc hắn có năng lực gì mà phá được pháp thuật của ta.”

Đối với Xích Nhiễm Tử, nếu thật sự có tiên pháp nào đó phá được tiên thuật của bản thân, thế thì biết sớm một chút cũng tiện cải tiến, đương nhiên cực kỳ hứng thú.

Hắn bèn điểm ra một chỉ, nhắm vào ngực Ninh Dạ.

Nhất tuyến thiên mang ý nghĩa khai thiên từ một đường kẻ, tức là chỉ uy lực của thuật này có thể khai thiên.

Tu tiên giả đi theo con đường nghịch thiên, động chút thôi là lấy Thiên ra làm tên.

Cửu Đại Thần Thuật của Thiên Cơ môn đều đặt là Thiên thuật, chiêu cuối cùng của Thất Sát đao tên là Thiên Sát đao, Xích Nhiễm Tử coi như khiêm tốn chỉ là khai thiên từ một đường kẻ, nhưng Nhất Tuyến Thiên này lại cao minh hơn Thiên Sát đao không biết bao nhiêu lần.

Dùng phương thức đơn giản nhất để giải thích thì dưới Nhất Tuyến Thiên, bất cứ thủ đoạn phòng ngự nào cũng vô hiệu, tương đương với năng lực của La Hầu, nhưng không chỉ có vậy.

La Hầu chỉ là phá phòng ngự, Nhất Tuyến Thiên thì lợi hại hơn, một khi trúng chiêu, trong một thời gian vết thương sẽ không thể khôi phục, quan trọng nhất là không thể sử dụng thủ đoạn phòng ngự, tương đương với tạo một điểm yếu trí mạng lên người ngươi.

Chính vì vậy khi giao chiến với Xích Nhiễm Tử không nên đánh lâu dài, một khi để lâu, từ trên xuống dưới đâu đâu cũng là điểm yếu, thậm chí nguyên thần cũng bị ảnh hưởng.

Ninh Dạ biết đặc tính của Nhất Tuyến Thiên nhưng rốt cuộc thuật này được thi triển ra sao thì y không rõ, lúc này được thấy lần đầu, thật ra y cũng không biết nên đối phó ra sao.

Vì vậy đối sách của y rất đơn giản, chính là đứng yên bất động tại đó.

Phốc!

Một luồng chỉ phong của Xích Nhiễm Tử đã xuyên qua lồng ngực Ninh Dạ, cũng may chỉ này hắn chỉ dùng linh lực tương đương tu vi Vạn Pháp, uy lực cũng không lớn. Cho dù như vậy, Ninh Dạ cũng cảm thấy lỗ máu trên người mình dính một luồng năng lực thần bí khó lường, mặc cho y điều động linh khí ra sao cũng không thể chữa trị.

Thử phóng thích lồng phòng ngự thì lại thấy trên lồng phòng hộ cũng có thêm một cái lỗ, cứ như tu luyện lồng phòng hộ không hoàn chỉnh, vốn có sơ hở như vậy, ngay cả gió cũng có thể thổi vào.

Xích Nhiễm Tử ngẩn người: “Chẳng phải ngươi muốn phá thần thông của ta à? Thế này là sao?”

Ninh Dạ cười khổ: “Tuy sư phụ dạy ta cách phá Nhất Tuyến Thiên, nhưng vấn đề là người cũng đâu có biết Nhất Tuyến Thiên. Mấy năm qua ta luôn khổ tu bí thuật nhưng cứ như có thuật giết rồng mà chẳng có rồng để giết. Bao giờ đột nhiên gặp phải... còn chưa kịp chuẩn bị gì cả...”

Xích Nhiễm Tử cũng bị lời nói của y chọc cười, nhiều năm rồi không thấy chuyện gì nực cười như vậy, hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Cái tên Lôi Trường Sinh này, lão phu buồn cười chết mất. Ha ha ha ha, hắn còn nói mình nghiên cứu được thần thông bí pháp gì đó đối phó với Nhất Tuyến Thiên của lão phu, hóa ra toàn dựa vào tưởng tượng?”

Ninh Dạ nghiêm túc nói: “Hay là thế này đi, sư tổ làm thêm mấy lần, để ta hiểu được đôi chút mới có thể ứng đối.”

Thật ra trong lúc nói chuyện y ngấm ngầm thi triển Vấn Thiên thuật, Lượng Thiên thuật và Vô Thiên thuật, suy diễn chỉ này.

Đáng tiếc thần thông Nhất Tuyến Thiên của Xích Nhiễm Tử quá huyền diệu, Thiên Cơ điện lại không có trên người, suy diễn đâu có dễ dàng. Nhưng mặt khác, y được Thiên Sát chúc phúc, có đại khí vận trên người, đại đạo còn lý giải được nói chi thần thông, chỉ cần thời gian mà thôi.

Xích Nhiễm Tử thấy Ninh Dạ thú vị, hiếm khi gặp ai làm mình cười nhiều như vậy, bèn nói: “Được rồi, ngươi nhìn cho rõ đây.”

Lại giơ ngón tay đâm tới.

Ninh Dạ vẫn không tránh không né, lại trúng một chỉ.

Cũng may chỉ này nhẹ hơn lúc trước, chỉ có lực lượng cỡ Hoa Luân.

Thương thế của Ninh Dạ không nặng, ngược lại cảm ngộ còn nhiều hơn trước, nhưng vẫn lắc đầu: “Không ổn, tổ sư nên ra tay nặng hơn.”

“Thằng nhóc nhà ngươi đúng là thú vị. Ừm, ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu vẫn không thi triển được chiêu kia, lão phu không chơi với ngươi nữa đâu.” Xích Nhiễm Tử nói xong lại giơ ngón tay đâm ra.

Lần này Ninh Dạ hành động.

Y đột nhiên giơ tay ấn về phía trước, cũng điểm ra một chỉ, chỉ phong va chạm.

Sau đó chứng kiến chỉ phong của Xích Nhiễm Tử như đánh lên đậu hũ, không chỉ phá tan chỉ phong của Ninh Dạ mà cả ngón tay của y cũng gãy nát, tiếp đó toàn bộ cánh tay y ầm một tiếng hóa thành bột phấn.

Đây chính là Nhất Tuyến Thiên, nếu ngươi không chặn còn đỡ, nếu ngươi chặn tất cả trở ngại đều tan thành tro bụi.

Ngay cả Xích Nhiễm Tử cũng không khỏi nhíu mày: “Chẳng lẽ sư phụ ngươi không nói với ngươi, muốn đối phó với Nhất Tuyến Thiên không thể làm vậy à?”

Nhưng lại thấy Ninh Dạ nhoẻn miệng cười: “Hóa ra là thế, bí thuật mà sư phụ truyền thụ đúng là hữu dụng, phá được Nhất Tuyến Thiên thật rồi?”

“Hả?” Xích Nhiễm Tử ngạc nhiên.

Ninh Dạ nói: “Tổ sư đợi một chút, để ta khôi phục, sau đó là có thể phá Nhất Tuyến Thiên.”

Nói xong đã bắt đầu dựng lại cánh tay.

Vết thương do Nhất Tuyến Thiên của Xích Nhiễm Tử gây ra vốn không thể khôi phục được, nhưng Nhất Tuyến Thiên có một đặc tính, đó là vết thương càng nhỏ thì uy lực càng lớn, vết thương lớn thì trái lại, thành ra đơn giản.

Vì vậy ngươi thấy cái lỗ vừa lớn vừa tròn tức là không sao.

Nhưng nếu nhỏ thì phiền phức to. Vì đối với tu tiên giả mà nói, chỉ cần có nhược điểm là có thể lợi dụng, kích cỡ của nhược điểm thì không quan trọng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Nhạc Tâm Thiện lại được thi triển bằng chỉ.

Ninh Dạ bị một chỉ phá cánh tay, thương tích không nhẹ, thế nhưng ngược lại đặc tính của Nhất Tuyến Thiên không phát huy. Lúc này Ninh Dạ cố gắng giảm chậm tốc độ khôi phục nhưng thực ra là tranh thủ thời gian mau chóng tiêu hóa huyền bí của Nhất Tuyến Thiên.

Sau ba chỉ, Ninh Dạ đã lý giải sơ qua một số ảo diệu trong Nhất Tuyến Thiên của Xích Nhiễm Tử, trong lòng đã có kế hoạch.

Đợi cánh tay khôi phục xong, y nói: “Có thể bắt đầu được rồi.’

“Được!” Xích Nhiễm Tử lại giơ ngón tay đánh ra.

Ngoài dự liệu của hắn, Ninh Dạ vãn không hoàn thủ.

Phốc!

Một chỉ này lại tạo thêm một cái lỗ trên người Ninh Dạ.

“Ngươi làm sao thế?” Xích Nhiễm Tử bắt đầu tức giận.

Nhưng lại thấy Ninh Dạ cười nói: “Mời tổ sư xem!”

Nói xong vuốt lên ngực mình một cái, chỉ thấy lỗ máu kia và lỗ máu trước đều biến mất, sau đó Ninh Dạ phóng thích vòng phòng hộ, vòng phòng hộ hoàn chỉnh không một kẽ hở.

“Hả?” Xích Nhiễm Tử kinh hãi.

Vết thương do Nhất Tuyến Thiên tạo thành thì trong thời gian ngắn không thể hồi phục, cũng không thể thi triển phòng hộ, nhưng lúc này Ninh Dạ đã lại làm được.

Nói cách khác, theo một mức độ nào đó Ninh Dạ đã phá giải được Nhất Tuyến Thiên?

Nhưng không phải phá pháp mà là phá giải một số hiệu quả đặc biệt của Nhất Tuyến Thiên.

Nhưng như vậy cũng coi là phá giải.

Có thể làm được điều này đương nhiên là bí thuật tu thần.

Ba lần trước thăm dò, Ninh Dạ đã xác nhận bản chất Nhất Tuyến Thiên của Xích Nhiễm Tử cũng là một loại uy năng không gian, nhưng còn chứa bí thuật nguyên thần. Uy năng không gian là phá hoại, vì vậy bỏ qua phòng ngự, bí thuật nguyên thần là gây ảnh hưởng, nói trắng ra là rất giống thủ pháp mà Vong Ưu tiên bà đã dùng để đối phó với y.

Mà bí thuật nguyên thần này tương tự như bí pháp tu thần Vân Hải Thương Sinh quyết của Yên Vũ lâu, Ninh Dạ có bí thuật Lý Nguyệt Huyền Thông, vừa vặn khắc chế bộ phận này.

Vì vậy, tuy y không thể phá giải Nhất Tuyến Thiên nhưng có thể giải quyết hiệu quả mà Nhất Tuyến Thiên tạo thành.

Xích Nhiễm Tử không biết căn nguyên,, còn tưởng Lôi Trường Sinh phá giải được bí thuật Nhất Tuyến Thiên thật, trong lòng kinh hãi, vội vàng kêu lên: “Nói mau, rốt cuộc ngươi làm thế nào?”