Thấy Xích Nhiễm Tử như vậy, Ninh Dạ biết hắn đã vào tròng, ra vẻ sợ hãi: “Sư phụ bảo ta tới phá bí pháp của ngài nhưng không cho phép ta nói ra ảo diệu trong đó.”
“To gan!” Xích Nhiễm Tử tóm lấy Ninh Dạ kêu lên: “Mau nói ra bí pháp của ngươi, bằng không lão phu sẽ giết ngươi!”
Lúc trước hắn còn ra vẻ trưởng bối hiền lành dễ mến, nhưng thời khắc này trực tiếp trở mặt.
Ninh Dạ vẻ mặt đau khổ: “Ngài có ép ta cũng vô dụng, ngài cảm thấy sư phụ không nghĩ tới chuyện này ư? Sư phụ đã dùng bí thuật với ta, ký ức về thuật này của ta đã bị phong ấn, chỉ có thể vận dụng theo bản năng chứ không cách nào nói ra.’
“Nếu thế, lão phu sẽ tra hồn!” Xích Nhiễm Tử nói xong đã đặt tay lên đầu Ninh Dạ.
Ninh Dạ kêu lên: “Sư phụ hạ cấm chế, ngài cũng không tra hồn được đâu, không lấy được thứ ngài muốn mà chỉ giết chết ta. Ngược lại ngài giết ta, tương lai gặp hắn sẽ là đuối lý. Hắn có nhiều đệ tử, không để ý tới ta đâu, nếu ngài ra tay chỉ rơi vào bẫy của hắn. Ngài nghĩ vì sao hắn lại nhận ta làm đồ đệ mà không thu vào Hắc Bạch thần cung, e là vì ngày hôm nay.”
“Ngươi!” Xích Nhiễm Tử tức giận không nói nên lời.
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng, nếu thật sự tra hồn, giết chết Tân Vũ Lâm này, không lấy được gì thì thôi ngược lại còn đắc tội với Lôi Trường Sinh.
Tới cảnh giới của hắn đã hiếm có bằng hữu, giao tình với Lôi Trường Sinh cũng không phải là giả, Xích Nhiễm Tử vẫn khá để ý. Đương nhiên nếu vì bí pháp giết một tên đệ tử thì hắn vẫn làm được. Quan trọng là không lấy được bí pháp thì không đáng.
Nhưng chỉ mấy câu nói của Ninh Dạ không thể khiến hắn bỏ qua được.
Lúc này hắn giơ chỉ ấn xuống, nghiên cứu nguyên thần, chỉ cảm thấy nguyên thần của người này hỗn nguyên thông thấu, cực kỳ huyền ảo, lại có rất chỗ khó mà hiểu thấy, hoàn toàn không phải nguyên thần mà một đệ tử tu vi Vạn Pháp nên có, nếu bản thân cưỡng ép tra hồn, chưa chắc đã tra được thứ gì.
Nếu là ngày thường chắc hắn sẽ nghi ngờ thân phận của Ninh Dạ có vấn đề, nhưng bây giờ Ninh Dạ đang khuyên bảo hắn, ngược lại khiến hắn hiểu thành: Chắc chắn là tên Lôi Trường Sinh kia gây ra. Nhưng lĩnh ngộ của Lôi Trường Sinh về mặt nguyên thần đâu cao bằng mình, sao phương diện này lại tiến bộ như vậy?
Đúng rồi, thủ đoạn phá Nhạc Tâm Thiện của hắn chính là thông qua bí pháp nguyên thần, đương nhiên phương diện này phải có đột phá mới đúng.
Nghĩ tới đây, Xích Nhiễm Tử thở dài: “Lão già này, mấy năm qua sống không uổng, còn đi trước ta.”
Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ lén lút vận Tiệt Thiên thuật, ảnh hưởng tới tâm thần.
Tiệt Thiên thuật của y vốn không thể ảnh hưởng tới cảnh giới Niết Bàn, nhưng Xích Nhiễm Tử lại đi quan sát nguyên thần của y, nguyên thần của hai người liên kết, theo ý nghĩa nào đó là Xích Nhiễm Tử hoàn toàn không đề phòng.
Ninh Dạ dùng Tiệt Thiên thuật ảnh hưởng tới suy nghĩ, để lộ một chút tâm tư, Xích Nhiễm Tử đã cảm nhận được: “Đúng rồi, tuy ngươi bị phong ấn bí pháp, không thể nói ra nhưng ngươi có thể dùng. Chỉ cần ngươi sử dụng liên tục, để ta quan sát quỹ tích vận hành bí pháp của ngươi, cách thức vận chuyển linh khí, biến hóa của nguyên thần, như vậy là có thể nghiên cứu rành mạch, hiểu thấu ý nghĩa, không khéo còn có thể bù đắp vào bản thân, không còn sơ hở.”
Bù đắp cái mẹ ngươi, còn không còn sơ hở nữa chứ.
Ninh Dạ vẻ mặt sầu thảm: “Tổ sư tha cho tiểu nhân đi.”
Xích Nhiễm Tử lại càng đắc ý, chỉ cảm thấy cách này cực kỳ tuyệt diệu: “Không thể tha, không thể tha, nhất định phải điều tra kỹ lưỡng mới được. Ngươi yên tâm, ta sẽ không hại tính mạng ngươi, chỉ cần thấu hiểu ảo diệu của bí pháp này, ta sẽ thả ngươi đi.”
Nói xong lại đâm một chỉ lên người Ninh Dạ, kêu lên: “Tự chữa đi!”
Ninh Dạ “bất đắc dĩ” vận chuyển bí pháp, khôi phục vết thương.
Thế là tiếp đó, Xích Nhiễm Tử và Ninh Dạ một người thì đâm một người thì hồi phục, tiến hành nghiên cứu tại chỗ.
Nhưng chỉ qua vài lượt, Ninh Dạ đã kêu lên: “Không được, không được, bí pháp này quá ảnh hưởng nguyên thần, tạm thời không đùng được.”
Xích Nhiễm Tử quan sát nguyên thần của y, quả nhiên thần quang u tối, lộ vẻ thiếu tinh lực.
Hắn không khỏi bất mãn.
Bên hắn mới quan sát vài lượt, còn chưa mò được manh mối.
Bèn thẳng thắn lấy ra một viên được hoàn nói: “Đây là Dạ Thần đan của Yên Vũ lâu ta, có thể tẩm bổ nguyên thần, ngươi cầm lấy mà dùng.’
Mẹ nó, một trong Cửu Đại Thần Đan?
Dạ Thần đan của Yên Vũ lâu được coi là linh đan diệu dược tốt nhất đối với nguyên thần.
Yên Vũ lâu sở trường về ám sát, ý nghĩa của ám sát chính là lấy yếu thắng mạnh. Đại đa số cường giả đều có thần thức nhạy cảm, có thể đoán trước tình hình, vì vậy phương diện sử dụng nguyên thần trong bí pháp tu thần của Yên Vũ lâu am hiểu nhất chính là lẩn tránh thần thức tra xét, đặc tính nguyên thần là thần quang nội liễm, ẩn chú không lộ, tính bộc phát mạnh.
Dạ Thần đan nổi danh về điểm này, chữ dạ cũng mang ý ẩn.
Nói thật ra dùng Dạ Thần đan tẩm bổ nguyên thần đúng là lãng phí, nhưng Xích Nhiễm Tử là đại lão Niết Bàn, trên người không có rác rưởi, ngươi bảo hắn lấy Dạ Thần đan ra thì dễ, chứ bảo hắn lấy một bình Bồi Nguyên Dưỡng Thần đan bình thường nhất ra, hắn lại không có.
Ninh Dạ không ngờ còn có lộc như vậy, không hề khách khí ăn vào, nhanh chóng hấp thu, tăng cường nguyên thần.
Nguyên thần của y vốn cao hơn tu vi một chút, giờ thì tốt rồi, khoảng cách lại kéo dài. Tu vi vẫn không tới Vạn Pháp trung kỳ, tầng cấp nguyên thần lại vượt xa trung kỳ, lại thêm Cửu Thiên Thần Thuật gia trì, Xích Nhiễm Tử càng lúc càng không nhìn ra ảo diệu trong nguyên thần của y.
Cũng may hắn vốn không nhìn ra, cũng không để ý.
Thấy nguyên thần của Ninh Dạ hồi phục, Xích Nhiễm Tử lại đâm từng chỉ xuống, tiếp tục tra xét.
Tra đi tra lại, Ninh Dạ không chịu nổi, Xích Nhiễm Tử lại cho y một viên Dạ Thần đan.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Hai người một già một trẻ ở giữa không trung, như Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh, một người muốn ăn.
Trong đó Ninh Dạ lần lượt kiếm được bảy tám viên Dạ Thần đan, nguyên thần càng lúc càng trong trẻo. Nhưng đối với y mà nói, đây chưa phải quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là y đã học được Nhất Tuyến Thiên của Xích Nhiễm Tử.
Đúng, Xích Nhiễm Tử còn chưa thăm dò được thủ đoạn của Ninh Dạ, Ninh Dạ đã lý giải được thủ đoạn của hắn.
Không chỉ vì Ninh Dạ sử dụng Cửu Thiên Thần Thuật, có đại khí vận gia trì, mà còn vì tất cả thủ đoạn đều được thi triển trên người Ninh Dạ.
Ninh Dạ tự cảm ngộ bản thân, đương nhiên thuận tiện hơn Xích Nhiễm Tử nhiều.
Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác là lúc nghiên cứu Xích Nhiễm Tử có thói quen lẩm bẩm.
Thi thoảng lại đọc vài câu khẩu quyết bí pháp: “Thần nguyên thiên đột, kinh môn tự cố, rõ ràng nguyên thần đã cố định, sao còn mở lối riêng...’
Hắn lẩm bẩm không ngừng, không tìm được đáp án nhưng Ninh Dạ lại mò được tám chín phần huyền ảo của Nhất Tuyến Thiên.
Ba ngày liền không tìm được đáp án, Xích Nhiễm Tử cũng chẳng vội.
Đại lão Niết Bàn, vì một môn bí pháp thần thông, cho dù nghiên cứu vài chục năm, hơn trăm năm cũng là bình thường, kiên trì thì có.
Đáng tiếc, hắn có kiên trì nhưng bên Ma Hải Thọ và Trịnh Ngọc Huy lại không đợi kịp.
Mấy ngày nay đã có vài luồng hỏa phù đưa tới, nói không gian Nguyên Từ mở sớm, xem ra đã sắp kết thúc, còn không tới thì lần này Nguyên Từ sơn hoàn toàn không còn.
Khiến Xích Nhiễm Tử cực kỳ phiền não, sau khi suy nghĩ một lát bèn nói: “Thôi vậy thôi vậy, giải quyết chuyện bên kia đã rồi xử lý ngươi.”
Nói xong nhấc Ninh Dạ lên, đang định lên đường.
Y tự thấy thực lực cao siêu, không phong tỏa Ninh Dạ, Ninh Dạ lại định chuồn.
Y sợ Xích Nhiễm Tử nhận ra mình dùng Thiên Huyễn Bí Thuật nên tới đây với dung mạo thật sự. Nếu để Ma Hải Thọ Trịnh Ngọc Huy nhìn thấy, chắc bọn họ sẽ nhận ra.
Y đang định dùng quang độn chạy trốn thì Xích Nhiễm Tử đột nhiên nói: “Không đúng, trên người ngươi có Lưỡng Nghi tâm kinh. Hai thằng nhãi Ma Hải Thọ và Trịnh Ngọc Huy chắc chắn sẽ nhận ra. Tuy thân phận của lão phu không cần để ý cái này, nhưng đang trong thời khắc quan trọng... Thôi vậy thôi vậy, bớt chút miệng lưỡi vẫn hơn.”
Nói xong đã giơ một chỉ với Ninh Dạ, cưỡng ép thay đổi hình dạng của y, biến y thành một nam tử trung niên mặt vàng như nghệ.
Sau đó hắn nói: “Từ giờ trở đi ngươi chính là đệ tử của ta, Khương Văn Vũ. À, ngươi học công pháp Yên Vũ lâu này đi, đừng có lộ tẩy. Nếu ngươi dám nói ra thân phận, đừng trách lão phu hạ thủ vô tình!”
Ninh Dạ vui mừng: “Tổ sư yên tâm, đệ tử sẽ dốc toàn lực phối hợp!”
Thấy thằng nhóc này thức thời như vậy, Xích Nhiễm Tử cũng hài lòng, cứ thế dẫn hắn về phía không gian Nguyên Từ kia.