TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 383: Ác chiến (thượng)

Thấy Kinh Trường Dạ truy sát theo Trịnh Ngọc Huy, Ninh Dạ thở phào một tiếng.

Đối mặt với cục diện phức tạp, biện pháp tốt nhất chính là tách nó ra, sau đó giải quyết từng phần một.

Bây giờ ở đây chỉ còn ba người Dương Chí Thiện, Xích Nhiễm Tử và Ma Hải Thọ, tình hình dễ xử lý hơn nhiều.

Ninh Dạ điều động linh lực trận pháp, quay sang nhắm vào Dương Chí Thiện.

Dương Chí Thiện cũng phát hiện ra vấn đề, trừng mắt nhìn xuống dưới: “Tiểu bối, là ngươi giở trò quỷ?”

Ninh Dạ không hề phủ nhận: “Tráng sĩ chặt tay, cũng là bất đắc dĩ.”

Ma Hải Thọ kinh hãi: “Ngươi dám hại đại đô sứ?”

Xích Nhiễm Tử mắng: “Tên khốn kiếp Trịnh Ngọc Huy có chết thì chết thôi, ông đây mới là trụ cột gánh vác Yên Vũ lâu, ông đây mà có chuyện gì, các ngươi cũng không được chết yên lành đâu!”

Trịnh Ngọc Huy vì tự vệ mà không dùng trận pháp giúp hắn, vốn đã khiến Xích Nhiễm Tử tức tới nổ phổi. Tuy Xích Nhiễm Tử không biết Ninh Dạ dùng thủ đoạn gì nhưng ít nhất bây giờ đã dùng được trận pháp, lại thêm Ma Hải Thọ, có thể chống lại Dương Chí Thiện.

Vừa rồi hắn đã gửi thư cho Yên Vũ lâu, bảo họ phái người tới cứu viện. Tuy trong thời gian ngắn không đến được, nhưng với tình hình trước mắt, có chống cự vài ngày cũng không thành vấn đề, chỉ có điều chắc bản thân sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề.

Trong lòng hắn vừa cảm kích Ninh Dạ, vừa có ý muốn kéo đệ tử của Lôi Trường Sinh sang thành của mình.

Nhân tài mà!

Vừa biết trận pháp, vừa biết cách phá giải bí thuật Nhất Tuyến Thiên, quan trọng là đầu óc không tệ, đối xử với mình cũng tốt.

Thu nhận! Thu nhận! Nhất định phải thu nhận!

Hắn vừa suy nghĩ như vậy trong lòng, vừa ra tay liên tục, nguyên thần xao động, khổ sở chống chọi thế công mãnh liệt của Dương Chí Thiện, miệng còn hô to: “Gia trì cho ta.”

Trận pháp của Trịnh Ngọc Huy có thể công có thể thủ, nhưng Xích Nhiễm Tử biết chỉ dựa vào trận pháp thì không thể giết được Dương Chí Thiện, vì vậy chẳng thà phát huy tác dụng phòng thủ, chỉ cần kéo dài thời gian, đợi viện binh tới, chắc chắn Dương Chí Thiện sẽ phải rút lui.

Không ngờ Ninh Dạ lại trả lời: “Không được rồi, vừa rồi ta cưỡng ép kích hoạt trận pháp, hấp thu ma khí, phá giải ma ngục, một phần trận pháp đã bị phá hủy, tạm thời không thể sử dụng chức năng bảo vệ, chỉ có thể tấn công.”

Cái gì?

Xích Nhiễm Tử kinh hãi.

Nhưng bao giờ hắn đang bị Dương Chí Thiện tấn công, trên bầu trời đầu đâu cũng có ma hỏa bừng bừng, không thể xuống kiểm tra; Ninh Dạ nói gì thì chỉ có thể tin theo như vậy. Hắn thầm hô xui xẻo, kêu lên: “Tập trung sinh linh bốn biển, nếu kẻ này dùng Chí Ác kiếm thì xua sinh linh lên chống lại!”

“Được!” Ninh Dạ lập tức đáp ứng.

Cái này thì không thành vấn đề.

Từng luồng hào quang nổi lên, dưới cơn sóng pháp lực, vô số con cá bơi tới.

Vừa đúng lúc Dương Chí Thiện lại vung Chí Ác kiếm, muốn thi triển Chí Ác kiếm cần một thời gian, Ninh Dạ đã nhân cơ hội này phát động thủy triều, vô số thủy yêu dồn dập bay lên bầu trời, ngăn cản thay cho Xích Nhiễm Tử.

Dương Chí Thiện không thể không thu kiếm, cả giận nói: “Tiểu bối, ngươi đáng ghét lắm rồi đấy.”

Nói xong đã đánh một đòn xuống dưới, ma khí vô biên tuôn ra ồ ạt.

Nhưng hố đen trên không trung xoay chuyển, có bao nhiêu là hút bấy nhiều, không ảnh hưởng gì tới bên dưới.

“Ồ? Rốt cuộc đây là thủ đoạn gì?” Dương Chí Thiện kinh ngạc.

Sau đó một tay nắm lại thành quyền, đấm một cú về phía hố đen kia. Quyền này khiến không gian chấn động, ngay cả không gian Nguyên Từ cũng xao động kịch liệt, có dấu hiệu không gian bất ổn.

Mẹ nó!

Ninh Dạ thầm mắng.

Lão già này luôn miệng nói không biết mình dùng thủ đoạn gì nhưng vừa ra tay đã tìm đúng chỗ yếu.

Thật ra lỗ đen hấp thu ma khí ma diễm này nói liền với không gian Nguyên Từ, Ninh Dạ dùng trận pháp yểm hộ, dùng không gian Nguyên Từ làm địa điểm chứa ma khí, lại lấy Tham Tinh ma tinh làm vật dẫn, chế tạo một địa điểm hấp thu ma khí tạm thời, có thể nói thiên thời địa lợi, cực kỳ thích hợp.

Rõ ràng Dương Chí Thiện không nhìn ra nhưng vẫn đánh trúng điểm yếu, điều này nói nên rằng người này có trực giác chiến đấu kinh nghiệm, theo một ý nghĩa nào đó có lẽ cũng là một loại đạo cảnh.

Nếu cứ để hắn đánh như vậy, chắc chắn không gian Nguyên Từ sẽ bị phá hủy.

Không gian Nguyên Từ có hủy cũng không sao, quan trọng là hắn không còn thủ đoạn để đột phá với Dương Chí Thiện.

Ninh Dạ vội vàng kêu lên: “Mau dùng Nguyên Từ sơn ổn định không gian, đừng để hắn phá hủy!”

Xích Nhiễm Tử cũng ý thức được, voi trắng ngâm vang một tiếng, vòi voi cuốn lấy Nguyên Từ sơn, di chuyển sang lối vào không gian Nguyên Từ, nhưng lại dễ dàng hơn trước nhiều.

Xích Nhiễm Tử cũng nhận ra Nguyên Từ sơn xảy ra vấn đề, nhưng đang trong thời khắc quan trọng, hắn cũng không rảnh tay quan tâm tới chuyện khác. Viu viu viu, vài luồng chỉ phong Nhất Tuyến Thiên điểm ra, Ma Hải Thọ lại phối hợp với Ninh Dạ, chuyển toàn bộ ma khí mà Dương Chí Thiện phóng thích đưa vào hố đen.

Dương Chí Thiện thầm nổi giận: “Hôm nay các ngươi đừng hòng chạy thoát! Vô Gian Hắc Ngục!”

Ma khí khủng khiếp lại trút xuống.

Cũng là Vô Gian Hắc Ngục, nhưng Hắc Ngục do Dương Chí Thiện sử dụng có uy năng mạnh hơn của Kinh Trường Dạ tới mấy lần.

Không gian trên đảo bị ma khí bao phủ, phong tỏa không gian. Không chỉ có thế, mấu chốt nhất là trong ma ngục này tất cả linh lực của Dương Chí Thiện đều được tập trung phóng đại, còn Xích Nhiễm Tử muốn di chuyển cũng không được, chỉ có thể chống chọi.

Đồng thời, thân thể Dương Chí Thiện bắt đầu phóng đại, hóa thành một gã cao to đầu đội trời chân đạp đất, trên lưng có bốn cánh tay, sừng trên đầu lúc sáng lúc tối, uy thế như thần ma.

“Thiên Ma pháp thân? Mẹ nó lão già này liều mạng rồi!” Xích Nhiễm Tử tức giận kêu to.

Liều mạng? Đang muốn ngươi liều mạng đây!

Ninh Dạ thầm nghĩ trong lòng.

Vừa rồi y đã cảm thụ, đúng là Vô Gian Hắc Ngục của Dương Chí Thiện mạnh hơn, chỉ dựa vào Quang độn thì mình cũng không trốn được, thế nhưng lực lượng của Côn Lôn kính vẫn có thể phá giải.

Có chỗ dựa thoát thân, Ninh Dạ không sợ làm lớn chuyện.

Thời khắc này chứng kiến bộc phát toàn bộ năng lực, mỗi đòn đều mang theo uy lực hủy thiên diệt địa.

Cứ cái đà này, e là Xích Nhiễm Tử sẽ toi mạng thật.

Ninh Dạ kêu lên: “Cố gắng chống trả, ta đang sửa chữa trận pháp phòng hộ.”

Nói xong một luồng sáng phòng hộ đã chiếu lên người Xích Nhiễm Tử.

Y tự vả mặt quá nhanh, lúc trước không muốn bảo vệ Xích Nhiễm Tử, giờ lại phát huy tác dụng ngay lập tức.

Xích Nhiễm Tử không biết, lại đi mừng thầm trong lòng: “Được, ngươi tiếp tục sửa chữa đi! Không cần đấu sức với hắn, chỉ cần ngăn cản là được! Thiên Ma pháp thân của hắn không kéo dài được bao lâu đâu.”

Ta biết, nhưng ta đang cần các ngươi đọ sức.

THời gian không nhiều, vì vậy cho các ngươi ăn thêm đòn mới là thích hợp nhất.

Các ngươi cứ liều mạng đi, ta sẽ khống chế tiết tấu.

Chỉ có một luồng trận pháp bảo vệ, còn bị suy yếu đôi chút, đảm bảo cho Dương Chí Thiện tin tưởng bản thân có thể giết chết Xích Nhiễm Tử, để hắn tiếp tục tấn công.

Ninh Dạ thì tranh thủ thời gian bố trí thêm trên đảo, gia tăng hoàn thiện cấm chế của Trịnh Ngọc Huy.

Dương Chí Thiện thấy vậy cả giận nói: “Phải diệt trừ ngươi trước!”

Nói xong đã giơ chân đạp xuống.

Lúc này hắn là người khổng lồ chống trời, đạp chân xuống cứ như ngọn núi đập xuống.

Mẹ nó!

Không phải trận pháp trên đảo không chống nổi cú giẫm này, nhưng Ninh Dạ vừa nói linh lực phòng hộ mới khôi phục một chút, giờ mà phòng hộ toàn diện thì khác nào lật mặt.

Lúc này thấy chân Dương Chí Thiện giẫm xuống, Ninh Dạ hạ quyết tâm, dứt khoát làm lơ.

Y không tin Xích Nhiễm Tử không có cách nào.

Quả nhiên Xích Nhiễm Tử thấy vậy lo lắng, quát lên một tiếng, voi trắng đã xuất hiện dưới chân Dương Chí Thiện, còn dùng thân thể mình chịu cái giẫm này, không khỏi kêu lên đau đớn.

Cùng lúc đó bốn cánh tay của Dương Chí Thiện đồng loạt thi triển, ba cánh tay kiềm chế Ma Hải Thọ. Chí Ác kiếm xuất hiện trên bàn tay phải nguyên gốc, chém xuống đầu voi trắng, đồng thời tay trái tỏa ra ma diễm ngập trời, đốt xuống dưới đảo. Nếu lúc này Ninh Dạ ứng phó theo cách cá bơi, chắc sẽ bị nướng thành cá chín.

Kiếm này chắc chắn sẽ khiến voi trắng ma hóa!