Đối mặt với kiếm này, chỉ dựa vào thủy yêu dưới biển thì chắc chắn không đủ.
Ninh Dạ thở dài: “Không dùng bản lĩnh thật sự thì không được rồi.”
Nói xong trong người đã có vô số yêu thú tuôn ra.
Chính là đám yêu thú do mẫu trùng Tinh La sinh ra.
Những yêu thú này thực lực không mạnh nhưng lít nha lít nhít, cứ như vô cùng vô tận, chen chúc nhau bám lên người voi trắng, bao phủ toàn thân nó.
Chí Ác Kiếm chém xuống, trúng một con yêu thú.
Con yêu thú kia rên lên một tiếng, thậm chí còn chưa kịp ma hóa đã chết ngay tại chỗ.
“Khốn kiếp!” Dương Chí Thiện phẫn nộ tới cùng cực.
Hắn đã tính toán hết mọi chuyện, nhưng không ngờ thằng nhãi này lại có thể phóng ra nhiều yêu thú như vậy từ trong người, khiến cho Chí Ác kiếm uổng phí một cơ hội.
Lửa giận dâng cao, ba cánh tay vốn đối phó với Xích Nhiễm Tử lại thu một về, đập sang bên Ninh Dạ.
“Ta biết ngay mà!” Ninh Dạ tức giận mắng.
Thể hiện tốt sẽ bị chú ý, áp lực gia tăng, cũng ép bản thân buộc phải thi triển càng nhiều thủ đoạn.
Đây là một vòng tuần hoàn ác tính!
Nhưng chuyện đã đến nước này, Ninh Dạ cũng không muốn từ bỏ cơ hội một cách uổng phí.
Y hạ quyết tâm, một tay chém xuống, đồng thời quát lớn: “Thiên Cơ!”
Gào!
Trong tiếng gầm điên cuồng, toàn bộ hòn đảo đột nhiên biến hóa.
Ngọn núii, cây cối trên đảo tất cả như sống dậy.
Ngọn núi hóa thành người khổng lồ đánh về phía tay Dương Chí Thiện, cây khối thì như thụ giới hàng lâm, ngàn vạn cành lá thô to cuốn tới, quấn tròn như rồng, leo ngược lên trên.
Hư Thần chú!
Thông linh vạn vật!
Trước đây Ninh Dạ nhận được chú pháp này từ chỗ Vong Thiên Cơ, tác dụng chính là ở trận pháp cấm chế, nhưng mấy năm nay không gặp chuyện gì đáng cho y sử dụng thủ đoạn này, nhưng hôm nay cuối cùng cũng có lúc dùng tới.
Dưới tác dụng của Hư Thần chú, tất cả vật thể trên đảo đều như sống lại, thể hiện lực lượng khủng khiếp, lại dùng trận pháp kết hợp, phát huy ra uy lực càng cường đại hơn trận pháp này, không ngờ lại gánh vác được đòn công kích của Dương Chí Thiện.
Thấy cảnh này Xích Nhiễm Tử và Ma Hải Thọ cũng choáng váng.
Rốt cuộc Ma Hải Thọ cũng phản ứng lại: “Ngươi không phải Khương Văn Vũ!”
Xích Nhiễm Tử nói: “Đây là thủ đoạn gì? Sao không dùng sớm?”
“Lắm lời, thủ đoạn bảo mệnh mà sư phụ ban cho ta, vì cứu ngươi mà bị ép phải dùng ra rồi.” Ninh Dạ tức giận mắng: “Không thì ta có dám tới gặp ngươi không?”
Ma Hải Thọ nghe vậy giật mình nhìn Xích Nhiễm Tử: Hóa ra ngươi biết hắn không phải đồ đệ của ngươi? Các ngươi đang chơi trò gì vậy?
Xích Nhiễm Tử không rảnh để giải thích: “Được, được, thằng nhóc nhà ngươi có bản lĩnh không tệ, sau trận chiến này lão phu sẽ nhận ngươi làm đồ đệ!”
“Ta không cần làm đồ đệ của ngươi, nhưng ngươi phải cho ta ít đồ tốt, còn phải thả cho ta tự do.”
Xích Nhiễm Tử tức giận tới trợn trừng mắt: “Bao nhiêu người muốn bái lạy làm môn hạ của lão phu mà không được, thế mà ngươi...”
Dương Chí Thiện nghe vậy cũng hiểu: “Hóa ra ngươi không phải người của Yên Vũ lâu, nhìn thủ pháp của ngươi, ngươi là người của Hắc Bạch thần cung?”
“Môn hạ Trường Sinh Tiên, phụng lệnh tới bàn luận tiên pháp với Xích Nhiễm tổ sư, mượn danh nghĩ thủ hạ của tổ sư dùng tạm.”
“Lôi Trường Sinh? Hắn thu nhận một đồ đệ tốt đấy. Nhưng ta thấy ngươi cũng hiểu khá nhiều về thủ pháp của Ma môn.”
“Đi đường nhiều thì sẽ biết nhiều, không có gì là lạ.’
Mọi người vừa đánh vừa nói chuyện, lời nói vẫn khá khách khí nhưng hạ thủ lại ầm ầm ầm, đánh không ngơi nghỉ.
Dương Chí Thiện thấy trong thời gian ngắn không giết được Ninh Dạ bèn chuyện sự chú ý sang Xích Nhiễm Tử, ngoài miệng nói: “Lôi Trường Sinh có tài cán gì, không xứng nhận đồ đệ như ngươi, chẳng thà theo lão phu, lão phu đảm bảo tương lai ngươi sẽ trở thành Niết Bàn chí tôn.”
Ninh Dạ cười ha hả: “Đúng đúng, giống như Ma Linh Tiên này, giống như Tùng Dương Tử này, hay là Triệu Đình Ngọc, Lý Giang Thành...’
Mấy người mà Ninh Dạ nói đều là đệ tử của Dương Chí Thiện, từng là nhân vật uy danh hiển hách trong Ma môn, nhưng đều không có kết cục tốt. Có hai trong số đó còn bị Dương Chí Thiện trực tiếp tế sống để tu ma công.
Công Tôn Điệp là người trong Ma môn, hiểu biết tường tận mọi chuyện trong Ma môn, vì vậy Ninh Dạ cũng biết mấy chuyện này.
Dương Chí Thiện không ngờ Ninh Dạ hiểu rõ chuyện của mình như vậy, lòng thầm kinh hãi, đánh liền mấy quyền ma diễm: “Ngươi tên là gì?”
“Ngươi cứ gọi ta là cha thôi.”
“Muốn chết à!” Dương Chí Thiện ném ra một đại ấn màu đen, đập xuống hòn đảo, nhìn khí thế là đủ hiểu lại một công kích cấp bậc hủy thiên diệt địa.
Gã này rõ lắm đồ tốt, Ninh Dạ không muốn để lộ lá bài tẩy, dứt khoát nấp dưới bụng voi trắng, đồng thời chỉ huy voi trắng. Vì vậy con voi vươn cái vòi dài ra, kéo Nguyên Từ sơn tới ngăn cản đại ấn màu đen.
Chỉ nghe voi trắng kêu thảm một tiếng, đối mặt với đại ấn kia không ngờ nó lại phát ra tiếng kêu đau đớn.
Đường đường là thần thú mà không chịu nổi một đòn, cũng may Xích Nhiễm Tử ném ra một quyển đan thư kịp thời, bảo vệ voi trắng.
Lạc Thủy Đan Thư, lại là một món chí bảo phòng hộ gần giống Bất Diệt tuyền.
Dương Chí Thiện lại tấn công không gian Nguyên Từ, lần này không cần chỉ huy, voi trắng lại đưa Nguyên Từ sơn về.
Hai bên ngươi tới ta đi, đánh không ngừng nghỉ, trong lúc nhất thời cục diện bỗng lâm vào giằng co.
Trận chiến này kéo dài hai ngày.
Chỉ thấy trên hòn đảo, khí đen ngập trời, mây đen che kín thái dương, quyền phong mãnh liệt gột rửa thiên địa, phạm vi trăm dặm đều bị pháp lực bao phủ.
Đám người Lâm Lang Thiên Trì Vãn Ngưng đứng từ xa quan sát thấy vậy không khỏi kinh hãi.
Lâm Lang Thiên dậm chân nói: “Ninh Dạ này đúng là không biết điều. Đại năng Niết Bàn đối đầu, hắn không chạy nhanh đi mà còn dám xen vào.”
Công Tôn Điệp cười nói: ”Chàng ấy không làm vậy thì không phải là chàng. Yên tâm yên tâm, bây giờ chàng vẫn không có chuyện gì mà?”
“Chỉ sợ là sẽ có chuyện.” Lâm Lang Thiên khổ não: “Hay chúng ta cách xa thêm đi.”
Rõ ràng cô là thiên kiêu xuất sắc nhất Vạn Hoa cốc, thực lực trong cảnh giới Vô Cấu cũng có thể coi là đệ nhất, giống như Từ Lão, nghe nói có thể giao chiến với Niết Bàn sơ cảnh, không ngờ lại nhát gan bằng chết. Nếu đánh thật, chỉ e Cố Tiêu Tiêu còn chưa chạy thì cô đã chạy trước rồi.
“Không thể xa thêm, đã năm trăm dặm rồi. Xa hơn nữa thì Ninh lang không sang được.” Công Tôn Điệp nói.
“Hắn còn có Côn Lôn kính mà.” Lâm Lang Thiên chu mỏ như bé gái.
“Năng lượng của Côn Lôn kính không dễ kiếm, nếu không cần thiết thì tiết kiệm vẫn hơn.”
Mấy cô gái ngươi một câu ta một câu, không ngừng khuyên nhủ Lâm Lang Thiên nhưng trong lòng cũng thấy lo lắng, chỉ sợ bên kia có vấn đề gì.
Cô lại không biết, thật sự có chuyện rồi.
——————————————
Đối với đại năng Niết Bàn, nếu không phải chiến đấu sinh tử, so tài cả năm cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu là giao đấu sinh tử, dốc toàn lực ứng phó, vậy thì hai ngày đã là dài dằng dặc.
Khác biệt trong chuyện này cũng giống như chạy cự ly ngắn và chạy đường trường.
Còn trận chiến diễn ra trên hòn đảo này lại là tử chiến thật sự.
Dương Chí Thiện muốn giải quyết nhanh nên đã dùng hết mọi thủ đoạn.
Chí Ác kiếm, Hoang Tuyệt cổ ấn, Tâm Ma cổ quyển, tam đại ma khí Ma môn, lại thêm Thiên Ma pháp thân, nhưng vẫn không đánh gục được ba người này.
Đặc biệt là thằng nhãi không biết tên, rõ ràng tu vi chỉ có Vạn Pháp mà dựa vào uy lực độc đáo của trận pháp, mỗi lần đều mượn trận pháp và voi trắng để thoát khỏi sát kiếp. Ngay cả Nguyên Từ sơn cũng bị đánh tới mức biến hình, cũng khiến Dương Chí Thiện và Xích Nhiễm Tử biết được, hóa ra Nguyên Từ sơn đã trống rỗng từ lâu.
Điều này cũng khiến Ninh Dạ càng kinh hãi, càng tức tối.
Bản thân hắn thì không bị thương tích gì, pháp lực vẫn hùng hậu, chẳng qua sau khi dùng một số cấm chiêu thì thời gian ngắn không thể dùng lại, nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ.
Vì Xích Nhiễm Tử sắp không xong rồi.
Mười thành lực lượng của Dương Chí Thiện có tám thành là dành cho Xích Nhiễm Tử, hai thành thì một cho Ma Hải Thọ, một cho voi trắng và Ninh Dạ.
Xích Nhiễm Tử chịu áp lực lớn nhất, ăn đòn nặng nhất, thân thể hầu như không hoàn chỉnh, ngay cả nguyên thần Niết Bàn cũng trở nên vẩn đục ảm đạm, ngay cả uy lực tiên pháp được thi triển cũng sa sút.
Mọi người đều đang chèo chống.
Đám người Xích Nhiễm Tử đang đợi viện binh, nhưng Dương Chí Thiện cũng vậy.
Đúng lúc này, chân trời vang lên tiếng hô.
Sau tiếng hô này, sắc mặt Dương Chí Thiện vui vẻ hẳn lên, đám người Xích Nhiễm Tử lại biến sắc.
Là Kinh Trường Dạ!
Hắn quay lại rồi.